9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Bố, anh cả chụp ảnh bà nội ôm hôn con, chuẩn bị lưu lại để cười nhạo con.

Con bảo anh ấy xoá ảnh đi nhưng anh ấy trốn trong phòng không ra.”
Nói đến đây, cậu uất ức hít một hơi, nhìn về phía các người anh khác của mình: “Còn có, các anh đều không giúp con, đều đứng về phía anh cả.

Con biết, các anh là sợ anh cả dùng kỹ năng hacker của mình xâm nhập vào máy tính của họ, nhìn thấy chuyện riêng tư của bọn họ”
“Bố, mẹ, hai người phải chủ trì công đạo cho con! Bảo anh cả xoá tấm ảnh đó đi! Nói gì thì con cũng từng là cậu ba của Tập đoàn Long Uy, lớn như vậy vẫn còn để bà ôm, tấm ảnh này mà truyền ra ngoài thì con còn gì mặt mũi mà đi trên đường nữa!”
Nói xong, cậu bổ nhào về phía trước chuẩn bị ôm Mạc Hân Hy, chẳng qua lại bị Lục Khải Vũ chặn ngang.

Tích cách của thằng nhóc này sao lại không giống một đứa con trai chút nào thế, động một tí là ôm mẹ.

Thói quen này thật sự là không tốt lắm.

Nhưng từ lời nói tường thuật của Lục Bảo thì lần này Đại Bảo thật sự không đúng.

Bởi vậy, sau khi anh giữ chặt Lục Bảo thì đưa tay ra gõ cửa: “Đại Bảo mở cửa, là bố.”
Nhưng, bên trong không trả lời.


Anh nhíu mày gõ mạnh mấy cái vào cửa: “Đại Bảo mau mở cửa, bố biết con ở trong đó, nhanh ra mở cửa”
Nhưng bên trong vẫn không có người trả lời như cũ.

Trên mặt Lục Khải Vũ hiện lên hơi có chút tức giận, giọng nói cũng to lên: “Lục Minh Húc, ra mở cửa, bố biết con ở trong đó”
Nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh như thế, không có người đi ra mở cửa.

Mẹ Lục đẩy anh ra một bên, không hờn giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Con to tiếng thế làm gì? Con xem con doạ Đại Bảo rồi”
Sau đó, mẹ Lục đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Đại Bảo, là bà đây, mau ra mở cửa đi.

Có bà ở đây, bố con không dám phê bình con đâu.

Ngoan.

Mở cửa ra”
Sau đó, đợi cả nửa ngày, cửa phòng vẫn đóng kín, không có người đi ra mở cửa như cũ.

Mẹ Lục sợ hãi, lo lắng đập mạnh cửa: “Đại Bảo, Đại Bảo, con ở bên trong không? Con đừng dọa bà, mau ra mở cửa đi.


Thằng nhóc sáu bảy tuổi, là cái tuổi tò mò bướng bỉnh, là cái tuổi chạy lên chạy xuống.

Lúc này tất cả những tin tức tai nạn ngoài ý muốn xuất hiện trong não của mẹ Lục, doạ bà ta mặt xám ngoét.

“Khải Vũ, Hân Hy, Đại Bảo, Đại Bảo sẽ không có chuyện gì chứ?”
Vẻ mặt và lời nói của bà ta khiến cho tim của Lục khải Vũ và Mạc Hân Hy đạp mạnh một cái.

Trong phòng có ổ cảm điện, bọn họ gõ cửa cũng không có ai trả lời.

Tim Lục Khải Vũ đập mạnh, nhấc chân lên, đạp mạnh vào cửa: “Đại Bảo” Mẹ Lục khóc xông vào.

Ở trong phòng, Lục Minh Húc tai đeo tai nghe, đang ngồi trước bàn chơi máy tính mới chăm chú bị tiếng động mạnh ở sau lưng dọa sợ.

Cả mặt cậu ngơ ngác quay đầu, tháo tai nghe xuống, còn chưa kịp nói lời nào đã bị mẹ Lục ôm vào trong lòng.

“Đại Bảo, con không sao, tốt quá rồi, con sắp dọa chết bà rồi”
“Mọi người có chuyện gì thế?” Lục Minh Húc ngơ ngác nhìn mọi người.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy cùng lúc hít một hơi sâu, không ngừng nhắc nhở mình ở trong lòng.

Đừng kích động, con ruột đó, con ruột đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi