9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lúc quất một roi này xuống, trong đầu cô hiện lên hình ảnh đáng yêu của Nhị Bảo lúc mới bú sữa xong, nằm trong lòng cô, nhìn cô toét miệng cười.

Con trai của cô, Nhị Bảo của cô, đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, lại bị ả đàn bà độc ác này tra tấn dã man như thế.

Hôm nay, cô nhất định phải báo thù cho Nhị Bảo.

Cho cô ta nếm thử cảm giác bị roi đánh, bị chó cản là như thế nào.

Một roi này của Mạc Hân Hy vừa đánh xuống, quần áo trên người Hoàng Bảo Mai cũng rách bươm, cánh tay lập tức hẳn lên vệt máu.

Cô ta kêu la thảm thiết, muốn trốn sang một bên, lại bị Lý Toàn đè lại.

“Các, các người, tôi chính là người nhà họ Hoàng.

Nhà họ Hoàng chúng tôi chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn nhà họ Lục”
Mặc dù trong lòng Hoàng Bảo Mai đã sợ gần chết, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng Mạc Hân Hy, định lấy nhà họ Hoàng với tập đoàn nhà họ Lục ra dọa bọn họ.

Mạc Hân Hy đi đến, ngồi xổm trước mặt Hoàng Bảo Mai: “Người nhà hoàng Hoàng à? Tôi muốn đánh chính là con gái cả nhà họ Hoàng đấy”
Khi nói chuyện, một cái tát trực tiếp giáng xuống mặt Hoàng Bảo Mai.


Trên mặt cô ta lập tức hiện lên dấu tay năm ngón, mặt cũng sưng đỏ lên.

“Các, các người rốt cuộc là ai?”
Nhìn thấy Mạc Hân Hy ánh mắt đỏ ngầu, như Tu La vừa chui từ địa ngục lên, Hoàng Bảo Mai lúc này mới chân chính cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, cô ta lại nhìn thấy có người dắt một con chó hoang cực kì to, từ cửa bước vào, trong lòng lại càng run lên cầm cập.

“Các người muốn tiền đúng không? Tôi, tôi lập tức gọi điện cho cha tôi, cả em trai tôi nữa.

Các người muốn bao nhiêu cũng được, nhưng đừng giết tôi mà”
“Cầu xin các người, cầu xin các người, thả tôi ra đi” Hoàng Bảo Mai chật vật lăn lóc quỳ rạp trên đất, giữ chặt ống quần Mạc Hân Hy xin tha.

Mạc Hân Hy vô tình đá văng cô ta ra, đi đến bên cạnh ghế, ngồi xuống.

“Lý Toàn, bắt đầu đi! Năm mươi roi, sau đó thả chó ra, cho nó cắn cô ra.

Nhưng phải đảm bảo, nhất định đừng để cô ta chết” Mạc Hân Hy lấy tay che miệng vết thương trên bụng, thản nhiên nói.

Vừa nấy quất một roi kia có dùng sức hơi quá, động đến vết thương.


“Rốt, rốt cuộc các người là ai?”
Hoàng Bảo Mai bị người lôi dậy, trói lên cột xi măng.

Lúc này, cô ta trợn mắt khiếp sợ nhìn về phía Mạc Hân Hy.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Sao ngay cả tiền cũng không cần?
Nghe giọng thì bà ta chỉ đơn giản là muốn tra tấn mình thôi!
Hoàng Bảo Mai này đâu có đắc tội với ai chứ? Sao lại có người muốn giết mình! Lế nào?
Cô ta đột nhiên nhớ đến gã chồng trước kia, còn có tai nạn xe 6 năm trước, một xác hai mạng.

“Các, các người là do tên họ Bàng kia phái tới đúng không?” cô ta mở to hai mắt nhìn Mạc Hân Hy.

Ngoại trừ chồng trước của cô ta ra, hình như không có ai hận cô ta như vậy.

“Trưởng phòng Bàng à? Cô nói thử xem?” Mạc Hân Hy lạnh lùng nhìn cô ta.

Hoàng Bảo Mai đột nhiên nở nụ cười, trên mặt hiện lên biểu tình dữ tợn: “Quả nhiên là thằng cha ấy.

Không ngờ, đến giờ thằng già đó vẫn còn nhớ mãi không quên con điếm kia, 6 năm rồi mà vẫn không màng đến tương lai của mình, thuê người bắt cóc con này, báo thù cho nó”
“Hoàng Bảo Mai, ác giả ác bảo.

Hôm nay cô phải trả giá cho những gì năm đó cô đã gây ra”
Mạc Hân Hy nói xong, ra lệnh cho Lý Toàn: “Đánh đi! Đánh xong sớm về sớm”
Lý Toàn lập tức cầm roi đi qua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi