A NAM

A Nam cúp điện thoại trả lại cho Thành Vân, anh nói: ” Bọn họ sẽ lập tức đến ngay thôi.”

Thành Vân lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào.

A Nam quay đầu nhìn chiếc xe bánh mì dần tắt lửa bên cạnh, nó cháy đen thui, đã hoàn toàn hư hỏng. Anh nhìn một cái rồi quay lại nói với Thành Vân: “Hướng dẫn Trương chắc không sao đâu, cô đừng lo lắng.”

Thành Vân không nói lời nào. A Nam bị làm lơ cúi đầu chà chà chân trên đất. Đầu anh bị va chạm vẫn còn đang chảy máu, vừa cúi đầu máu đã nhỏ xuống mặt đất.

A Nam giơ tay lên lau. Thành Vân quay người đi, khoanh tay đứng trong gió nhìn dãy núi phía xa tối đen như mực.

Yên lặng một hồi, A Nam ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt cô nói: “Cô không sao chứ?”

Thành Vân không quay đầu lại, chỉ hờ hững liếc anh một cái: “Tôi có sao hay không không phải vừa rồi anh đã thấy rõ rồi sao?”

A Nam lại bị nghẹn lời, lúc này anh không cúi đầu nữa, mà hỏi thẳng cô: “Cô lại muốn hút thuốc nữa hả?”

Thành Vân lườm anh: ” Gì hả?”

A Nam cau mày, có điều trên trán toàn là máu, không nhìn thấy được chân mày anh đang nhíu lại.

“Có phải cô lại muốn hút thuốc hay không?”

Thành Vân hít mạnh vào: “Tôi hút cái khỉ gì!”

Bên này không khí căng thẳng, bên kia đường núi đã lóe lên ánh sáng. Nhân viên cứu hộ đã đến. Hai chiếc xe, một chiếc xe con, một chiếc cứu thương, lái thẳng đến đỗ bên cạnh nơi xảy ra tai nạn.

Thành Vân bước lên, chỉ vào hướng dẫn Trương nói với người vừa bước xuống khỏi xe cứu thương: “Cô gái kia…”

“Được, chúng tôi thấy rồi.”

Thành Vân nhìn bốn năm người xuống xe, số tuổi cũng không nhỏ nhưng không mặc đồng phục bệnh viện. Cô quay đầu, hai người khác bước xuống khỏi xe con, chạy đến chỗ cô.

“Cô Thành phải không?” – Đi đầu là một người mặc áo phao lông vũ màu đen, hơn bốn mươi tuổi, thể hình hơi mập, tóc hớt cao – “Chào cô, tôi là Trương Bằng trưởng công an huyện, đây là đồng nghiệp của tôi.”

Thành Vân đưa tay đến bắt tay anh ta nói: “Chào anh, phiền các anh rồi.”

“Không sao, đoạn đường đèo này làm không tốt lắm, đã xảy ra rất nhiều tai nạn.”

Thành Vân thản nhiên gật đầu, nói: “Ừ, đường cua hơi hẹp, bị người ta lấn tuyến cơ bản sẽ không tránh kịp.”

Trương Bằng nhìn chiếc xe bánh mì bị bốc cháy theo phản xạ, nói: “Lấn tuyến à? Chuyện này không đúng rồi, đường này đã hẹp như vậy còn chạy lấn tuyến nữa. Tài xế xe đó đâu?”

Trương Bằng hùng hổ quay đầu, vừa nhìn thấy A Nam đã chỉ vào anh nói: “Này, cậu đến đây một chút!”

A Nam đi qua, nhân tiện nói với người trên xe cứu thương: “Bên kia còn một người nữa.”

Chờ A Nam đi đến, Thành Vân mới nói với Trương Bằng: “Đây là tài xế xe chúng tôi, tài xế xe kia nằm ở đó kìa.”

Trương Bằng hỏi A Nam tình huống cụ thể vài câu, Thành Vân đứng bên cạnh nghe. Trương Bằng hỏi xong liền dẫn đồng nghiệp đến hiện trường chụp hai tấm ảnh.

Thành Vân thờ ơ nhìn bọn họ, phát hiện bên cạnh có động tĩnh. Cô quay đầu lại, A Nam đang im lặng nhìn cô chằm chằm.

“Anh nhìn cái gì?”

A Nam đi đến bên cạnh Thành Vân, nhìn hai xung quanh rồi mới quay lại nhỏ giọng nói với cô: “Thái độ cô tốt một chút đi.”

Thành Vân lườm anh, A Nam mang gương mặt máu nhìn cô: “Thái độ đối với cảnh sát tốt một chút.”

Thành Vân nói: “Vì sao thái độ tôi không tốt?”

Vì sao thái độ cô không tốt, anh cũng không hiểu rõ lắm. A Nam suy nghĩ rất lâu không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ nhỏ giọng thì thầm: “Thái độ cô đối với cảnh sát tốt hơn một chút…”

Thành Vân không muốn để ý anh, quay người ngồi vào xe con.

Hướng dẫn Trương và gã tài xế cũng được khiêng lên xe cứu thương, giữa chừng gã tài xế tỉnh lại, còn kêu gào về xe của mình.

Trương Bằng lấy bằng chứng hiện trường xong chuẩn bị trở vào xe. Lúc này quay người mới phát hiện A Nam còn đứng đó, anh ta liếc nhìn A Nam, chỉ chỉ vào ót anh: “Tình trạng anh có nặng lắm không? Lên xe cứu thương rửa vết thương trước đi.”

A Nam nói được nhưng vẫn nhìn về phía xe con kia. Thành Vân ngồi ở phía sau, anh không nhìn thấy cô, đành quay đầu lên xe cứu thương.

Trên xe Trương Bằng và Thành Vân lại nói vài câu, sau đó tất cả mọi người dần im lặng. Điều này cũng dễ hiểu thôi, vốn họ cũng chẳng có gì để nói với nhau.

Lý Vân Sùng làm việc hiếm khi không thành, phần lớn ông đều nắm trong tay đại cục, không phân là việc lớn hay việc nhỏ. Những việc nhỏ không đáng kể đương nhiên sẽ có người xử lý giúp ông. Ông không thể nào biết cảnh sát nhỏ nơi huyện lị như Trương Bằng, cũng không thể biết bác sĩ ý tá ở đây được.

Lý Vân Sùng gọi mấy cuộc, cùng lắm là gọi đến Quý Dương thôi. Sau đó có ai liên hệ với bao nhiêu người, vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, chạy vạy thế nào thì ông chẳng quan tâm đến.

Lúc đến bệnh viện nhân dân huyện Dung Giang đã hơn mười hai giờ. Thành Vân bước xuống xe, nhìn thấy cửa sau xe cứu thương đã mở, mấy y tá đã sớm chuẩn bị đẩy băng ca đến chuyển người sang.

Thành Vân hơi ngạc nhiên phát hiện hướng dẫn Trương đã tỉnh, còn tự mình xuống xe.

Cô vội vàng đi đến: “Tiểu Trương!”

“Chị Thành!” – Hướng dẫn Trương nhìn thấy Thành Vân, muốn vẫy tay với cô nhưng rõ ràng tay không giơ cao được. Cô ta đau đến mức nhe răng nhưng vẫn không quên hỏi – “Chị Thành thế nào? Có bị thương không?”

Thành Vân lắc đầu, đi đến bên cạnh cô ta: “Tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không?”

Hướng dẫn Trương vẫn còn sợ hãi, nói chuyện cũng ỉu xìu, để cho hai y tá dìu đi, nói: “Bả vai em hơi đau một chút…”

“Chắc là gãy xương rồi.” – Một y tá bên cạnh nói – “Cô khoan hẵng nói, cũng đừng hít thở mạnh quá, giữ yên tư thế này vào bệnh viện trước đã.”

Thành Vân gật gật đầu với cô ta: “Đi đi.”

Gã tài xế kia cũng tỉnh lại, người vô cùng dơ bẩn, trên mặt còn in dấu chân của Thành Vân. Gã vịn xương sườn của mình, bị đẩy thẳng vào trong bệnh viện.

Xuống xe cuối cùng là A Nam. Vết thương trên trán được băng lại đơn giản, cả người lấm lem, quần áo rách rưới, trên mặt còn có vết máu chưa lau khô. Tóm lại trông vô cùng thảm hại.

Mặt anh vẫn không có biểu cảm dư thừa gì, giống hệt như diễn viên quần chúng trong mấy bộ phim kháng chiến vậy.

Thành Vân chẳng nói lấy một câu với anh, cất bước đi thẳng vào trong bệnh viện.

Quy mô bệnh viện không lớn, cả tòa lầu trống trải chỉ có phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.

Bác sĩ cho hướng dẫn Trương và gã tài xế đi chụp X-quang trước. Trương Bằng hỏi Thành Vân có cần kiểm tra không? Thành Vân lắc đầu nói không cần. Trương Bằng quay đầu hỏi A Nam, A Nam cũng nói không sao.

“Vậy mời hai người chờ ở đây một chút, tôi đi gọi điện thoại về trụ sở.”

Trương Bằng rời đi, chỉ còn lại Thành Vân và A Nam đứng trong dãy hành lang lạnh lẽo của bệnh viện. Tuy dãy ghế ở bên cạnh, nhưng sờ vào chỉ cảm thấy lạnh, khiến người ta hoàn toàn chẳng muốn ngồi xuống.

Thành Vân móc thuốc lá trong túi ra châm lửa. A Nam nói: “Hình như trong bệnh viện không cho hút thuốc lá.”

Thành Vân bỏ lại bật lửa vào trong túi, quay đầu nhìn anh, nhả ra làn khói thuốc đầu tiên.

“Kêu bảo vệ đến bắt tôi chắc?”

A Nam hai tay đặt bên hông nắm lấy quần, nói: “Cô nói gì với tôi cũng không sao, nhưng phải có thái độ tốt với cảnh sát.”

“Cảnh sát là bà con nhà anh à?”

A Nam buông tay ra, đi thẳng đến bên cạnh Thành Vân, kéo cô đi ra ngoài: “Cô muốn nổi cáu thì đi ra ngoài đợi, tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát.”

“Anh buông tay cho tôi…” – Thành Vân quát to lên, người đã bị anh kéo đến bên ngoài.

Đêm đen không trăng. Thành Vân hất phăng tay anh ra. Hai người cứ lôi lôi kéo kéo, một bàn tay to nắm lấy cổ tay Thành Vân. Tay hai người đều cứng rắn, một cái là bởi vì dùng sức còn một cái bởi vì đều là xương.

Áo khoác và áo jacket cọ vào nhau, trong đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng áo thuộc da dây dưa.

“Khốn kiếp, anh buông tay cho tôi!” – Thành Vân nhấc chân đá anh – “Chu Đông Nam!”

A Nam quyết tâm bắt cô cách xa bệnh viện một chút, lôi cô đi thẳng ra bãi đỗ xe. Thành Vân phẫn nộ nói: “Tiền thuốc thang của anh đều do tôi trả, anh dám đối xử với tôi vậy hả?”

A Nam giơ cổ tay cô lên, nắm chặt lại ném thẳng cô vào xe cứu thưởng. Xe bị đụng phải rung lên, Thành Vân tức giận quên cả đau. Cô định đứng thẳng dậy, nhưng A Nam đã đưa tay đè bả vai cô  xuống.

“Vậy mạng cô là do tôi cứu, cô lại đối xử với tôi như thế sao?”

Dường như anh đang giận ngút trời, nhưng trên mặt anh lại không tỏ vẻ gì. Tối nay không có trăng sáng, cho nên sáng nhất là đôi mắt của anh. Giữa hai người là không khí lạnh lẽo và hơi thở hổn  hển.

“Anh cứu tôi hả?” – Thành Vân nhướng đôi chân mày lên – “Tôi phát hiện anh thật đúng là đang dát vàng vào mặt mình đó. Anh che trên người tôi là cứu tôi sao?”

“Có phải cứu hay không tự bản thân cô hiểu rõ.” – A Nam nhìn cô chăm chú, nói – “Để tôi nói chuyện với cảnh sát, cô không cần nói.”

Thành Vân ngẩng đầu, nhìn xoáy vào anh trong không gian chật hẹp, thản nhiên nói: “Tại sao?”

“Tóm lại cô đừng nói gì, đến khi cảnh sát quy trách nhiệm rồi nói sau.”

Thành Vân hất tay A Nam ra, muốn đi vào trong bệnh viện. A Nam đưa tay nắm lấy cô, lập tức lôi cô trở lại.

“Chu Đông Nam, anh có chịu thôi đi không?” – Thành Vân hung dữ trừng mắt nhìn anh – “Trăm phần trăm kẻ phải chịu trách nhiệm là gã đó, anh lo cái gì?”

A Nam lôi cô đến bên cạnh xe, hạ giọng: “Đúng là người chịu trách nhiệm về tai nạn là gã, nhưng xe thì sao, cô đốt xe gã làm gì?”

Thành Vân khựng lại, sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt. Cô cũng không giãy dụa nữa, thản nhiên nói: “Anh thấy được à?”

A Nam nhíu mày: “Cô đốt xe người ta làm gì?”

“Tôi không thiêu luôn gã là đã tốt lắm rồi.”

“…” – A Nam nhìn sắc mặt Thành Vân, rất khó phân biệt rốt cuộc là cô đang nói thật hay giả.

Thành Vân liếc mắt: “Sao hả? Sợ à?”

A Nam không nói.

“Nếu như hôm nay không phải là tôi phản ứng nhanh, ba người chúng ta đã bị gã đụng văng xuống núi, bây giờ tôi và anh đã uống trà ở trước mặt Diêm Vương rồi. Tôi chỉ đốt xe của gã là đã tốt lắm rồi đó.”

A Nam im lặng một hồi, Thành Vân không nhìn anh nữa. A Nam thở dài một tiếng, buông tay ra. Dường như anh thì thầm một câu gì đó, Thành Vân không nghe rõ cũng không hỏi đến. Cô khoanh tay nghiêng người đứng bên cạnh, không mở miệng.

Trong sân không có đèn, cũng chỉ với khoảng cách lúc này của họ mới có thể miễn cưỡng thấy rõ nhau.

Một hồi lâu, A Nam cất lời: “Tôi cũng phản ứng kịp.”

Thành Vân liếc mắt, A Nam nhìn cô nói: “Tôi cũng phản ứng kịp, mà tôi còn cứu cô nữa.”

“Anh đang tranh công với tôi hả?”

A Nam nhìn xuống đất: “Không có, tôi cứu cô.”

Thành Vân lại nói: “Nói đi, anh muốn làm gì? Tiền thuốc của anh tôi sẽ trả, phí sửa xe tôi cũng trả. Có phải còn phải trả thêm tiền phí anh dũng cứu người và đưa thân ra che chắn nữa hay không?”

A Nam ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thành Vân. Đôi mắt kia lạnh lùng và kiên định khiến cả người Thành Vân hơi lạnh, mấy câu giễu cợt tiếp theo đều nghẹn ở cổ không nói ra được.

“Chúng ta đều biết…” – A Nam cất lời, tiếng nói trầm tĩnh – “Chúng ta đều biết vì sao thái độ của cô đối với tôi lại như vậy.”

Anh vừa nói vừa từ từ đến gần Thành Vân. Thành Vân nhìn cái đầu to đen nhẻm kia đến gần mình từng chút từng chút, sống lưng cô thẳng tắp, không hề lui bước. Cô không biết bản thân mình đang nghiến chặt hàm, cắn chặt răng.

“Cô đang dằn dỗi với tôi.” – A Nam gần như mặt đối mặt với cô, tiếng nói này rất nhẹ nhưng lại rất đáng sợ – “Bởi vì tôi từ chối cô.”

Trong bóng đêm, ánh mắt anh vô cùng kiên quyết. Anh đã đưa ra kết luận cho chuyện này. A Nam nhìn chằm chằm vào mắt Thành Vân, nhìn rất sâu. Một lát sau anh từ từ đứng thẳng dậy, đi vào trong bệnh viện.

Gió thổi qua giữa hai người họ, dấy lên cát bụi trên mặt đất.

“…Vậy còn anh?”

Anh đi được năm bước, nghe thấy tiếng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng.

“Còn anh, nếu anh không cần tiền, không cần lợi ích thì tại sao vừa xảy ra tai nạn anh đã nhào đến che chắn cho tôi? Tại sao tôi không nhắc đến thì anh lại nhiều lần nhấn mạnh rằng anh đã cứu tôi như vậy?”

A Nam không quay đầu lại, bởi vì anh còn chưa nghĩ ra đáp án.

“Anh muốn khiến tôi cảm thấy mình nợ anh phải không?”

Tiếng giày cao gót lóc cóc, A Nam cảm giác được cô gái phía sau càng lúc càng đến gần mình. Cuối cùng cô đứng sau lưng anh, A Nam cũng không dám quay đầu lại.

“Thật sự tôi đang dằn dỗi với anh. Tôi khó chịu dĩ nhiên sẽ không cho người ta thoải mái. Tôi nhận.” – Thành Vân hỏi ngược lại anh – “Còn anh? Anh dám nhận không?”

A Nam im lặng rất lâu. Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẩy, Thành Vân đi lướt qua anh, thản nhiên kề vào tai anh nói một câu: “Anh xong rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi