A NAM

Thành Vân vừa hỏi xong, mấy người kia đều sửng sốt. Sau khi bọn họ ngơ ngác nhìn nhau một vòng, liền hiểu ra “bán khoai tây” mà cô nói là ai. Bởi vì chỉ có người đó không nhìn ai cả, chỉ đứng sững ra đó.

Thành Vân hất cằm: “Không nhận ra tôi à?”

Anh chàng vẫn còn đang ngây người, phía sau có người đẩy anh một cái: “A Nam, cậu quen hả?”

Thành Vân nhẹ à một tiếng, A Nam.

Thoạt nhìn anh hơi khác với đêm qua, dĩ nhiên là da vẫn ngăm đen, chỉ có đều ban ngày nhìn làn da đen đều hơn, nên đôi mắt kia trông không đến nỗi sáng ngời lắm.

Thành Vân đi đến, đứng trước mặt anh. Ánh mắt A Nam né tránh, nhìn hết bên này đến bên kia.

“Nè.” – Cách một đêm, Thành Vân lại bắt đầu cảm thấy người này thú vị – “Thật sự không nhận ra tôi sao? Tối hôm qua còn ăn không của tôi một bữa cơm đó nhé.”

A Nam chết trân, ánh mắt  giữ nguyên, sau đó từ từ quay lại.

“Đâu phải ăn không, là cô muốn mời tôi ăn mà.”

Tiếng nói anh vẫn trầm trầm, không có âm điệu gì, rất bình dân.

“Đúng.” – Thành Vân hào phóng nói – “Là tôi mời anh ăn.”

A Nam lại nhìn về phía khác.

Thành Vân cúi đầu, nhìn đống thùng bày trên mặt đất, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?” – Cô ngước mắt nhìn anh – “Hôm qua thì bán khoai tây giúp bạn, hôm nay lại dỡ hàng giúp bạn à?”

A Nam lắc đầu: “Không, đây là công việc của tôi.”

Thành Vân hỏi: “Công việc chính à?”

A Nam và cô nhìn nhau, một lúc sau mới nói: “Đúng.”

Lúc Thành Vân và A Nam nói chuyện, Lưu Kiệt đã đi đến phía sau.

“Sếp.”

Thành Vân quay đầu lại, Lưu Kiệt quan sát A Nam, nói: “Hai người quen nhau à?”

“Ồ, không quen.” – Thành Vân nói – “Chỉ gặp một lần thôi.”

Lưu Kiệt lại gật đầu, lấy một tờ giấy đưa cho Thành Vân xem: “Sếp xem đi, đây là hành trình chúng tôi và công ty du lịch vừa bàn xong. Trước tiên đi An Thuận, thăm quan thác nước Hoàng Quả Thụ, sau đó…”

Hành trình du lịch rất dài, đầy cả nửa trang giấy. Dường như Lưu Kiệt chuyên chịu trách nhiệm việc tiếp đãi, quả thật sắp xếp thời gian thỏa đáng, sau mỗi một thắng cảnh đều viết ghi chú thật dài.

“Là như vậy, nếu sếp có ý kiến về xe, có thể dùng xe công ty chúng ta hoặc thuê xe của công ty du lịch. Nếu là xe của chúng ta thì là xe con, có thể sẽ hơi chật chội một chút.”

Thành Vân nói: “Vậy thì thuê xe của công ty du lịch…”

Thành Vân đang nói, bỗng cảm thấy người bên cạnh dường như đang xê dịch bước chân, tuy hành động rất nhỏ nhưng cô vẫn phát hiện ra. Cô nói xong, thản nhiên liếc qua, nhìn thấy tay A Nam đang kéo kéo áo khoác, lại di di vài bước. Trong lúc lơ đãng ánh mắt giao nhau với cô, sau đó lại nhanh chóng dời đi chỗ khác. Ánh mắt Thành Vân nhìn về phía sau anh, hơi buồn cười.

“Tiểu Lưu à!”

Lưu Kiệt đang kiểm tra hành trình vừa sắp xếp, nghe thấy tiếng Thành Vân lập tức đi đến: “Vâng, sếp, sao hả?”

Thành Vân nói: “Anh đi vào hỏi giúp tôi xem có loại xe gì?”

“Được. Tôi đi đây.”

Tiểu Lưu vui vẻ chạy vào công ty du lịch, Thành Vân móc một gói thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu châm, im lặng không nói, giống như chờ Lưu Kiệt trở lại.

A Nam đang mài đế giày bên cạnh. Vẻ mặt Thành Vân thản nhiên, không nói lời nào. Tần số anh ta mài đế giày thay đổi nhanh hơn, có lẽ trong lòng đã hơi nôn nóng. Rốt cuộc, trước khi Lưu Kiệt trở lại, A Nam do dự mở miệng.

“Cô cần thuê xe?”

Thành Vân quay đầu, giống như là không nghe rõ: “Gì hả?”

A Nam hỏi: “Cô muốn thuê xe hả?”

“À.” – Thành Vân gật đầu – “Đúng.”

A Nam quay đầu nhìn dáo dác, giống như đang xem người bên trong có đi ra ngoài không, không thấy Lưu Kiệt đâu, anh nhỏ giọng nói với Thành Vân: “Qua đây.”

“…”

Thành Vân đi theo A Nam qua bên đó giống như ăn trộm.

“Giao dịch đen tối gì đây?” – Thành Vân gạt gạt thuốc.

A Nam hơi cúi đầu, khẽ nói bên cạnh Thành Vân: “Cô thuê xe tôi đi.”

“Xe anh không phải để chở hàng sao?”

A Nam hơi giật mình, ngay sau đó nói: “Có thể chở người mà.”

Thành Vân không trả lời, xoay xoay điếu thuốc trong tay. A Nam nhìn cô giống như đang suy nghĩ, lại nói: “Công ty du lịch cho thuê xe một ngày ba trăm tệ, của tôi rẻ hơn.”

Thành Vân nghe, cười khẩy một tiếng, liếc anh một cái rồi từ từ  hỏi: “Của anh rẻ cỡ nào?”

A Nam nói: “Hai trăm.”

Thành Vân thản nhiên nói: “À… Vậy rẻ thật.”

Bàn chuyện làm ăn thành công, A Nam bước lên một bước, bày kế cho Thành Vân: “Xe công ty du lịch đều là dạng xe buýt. Chút nữa cô nói thế này, xe đó lớn quá, ngồi…”

“Đợi đã.” – Thành Vân ngắt lời anh – “Tôi nói muốn thuê xe anh khi nào hả?”

A Nam sững lại, vẻ mặt chứa muôn vàn hoang  mang.

“Không phải cô nói của tôi rẻ sao?”

Thành Vân gật đầu: “Đúng vậy đó.”

“Đó không phải là muốn thuê xe tôi à.”

Lông mày Thành Vân nhướng cao, ra vẻ bừng tỉnh ngộ: “Nghe hình như là ý như vậy.”

“…”

Lúc này A Nam không nói tiếp nữa. Anh chỉ không giỏi giao tiếp, nhưng đầu óc vẫn bình thường. Nếu như không nhìn ra Thành Vân đang trêu chọc anh thì rõ là thằng khờ rồi.

Anh lùi về sau một bước: “Cô vẫn muốn thuê xe công ty du lịch.”

Thành Vân không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Anh giành mối như vậy, không sợ chủ công ty du lịch đuổi anh à?”

A Nam lắc đầu: “Tôi đâu có làm cho họ, tôi chỉ chở hàng thôi. Khi nào họ không sắp xếp được xe đón người thì mới tìm tôi.”

Thành Vân nhìn qua con phố bên cạnh. Trên con đường này có rất nhiều công ty du lịch, ở cửa ngừng một dãy xe bánh mì, xem ra đều làm công việc này.

Bọn họ còn chưa nói xong Tiểu Lưu đã quay lại.

“Sếp.” – Lưu Kiệt đầu đầy mồ hôi chạy đến – “Đã liên lạc với xe xong rồi, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một chút, tài xế  sẽ đến ngay.”

A Nam quay người bỏ đi.

“Không cần.” – Thành Vân nói.

A Nam và Lưu Kiệt đồng thời dừng lại.

Lưu Kiệt hỏi: “Không cần gì ạ?”

Thành Vân cười ha ha với anh ta, nói: “Không cần làm phiền nữa, tôi nghĩ muốn tự bản thân trải nghiệm, anh kêu hướng dẫn Trương đến đây, tự tôi tìm xe là được.”

“Chuyện này sao được chứ!” – Lưu Kiệt kinh hoàng trợn to mắt – “Chính sếp tìm xe cũng không tiện, chúng tôi…”

“Không có gì không tiện cả.” – Thành Vân liếc mắt, trùng hợp bắt gặp ánh mắt A Nam – “Lát nữa các anh đi đâu?”

A Nam nói: “Khải Lý.”

Thành Vân gật đầu, nói với Lưu Kiệt: “Hôm nay lạnh quá, tôi không đi thác nước đâu. Tôi thuê xe anh ta, lát nữa sẽ cùng đi Khải Lý.”

“Việc này…” – Lưu Kiệt dây dưa, nhìn nhìn A Nam lại nhìn nhìn Thành Vân.

Thành Vân nói tiếp: “Kêu hướng dẫn Trương kia đi.” – Cô hỏi A Nam – “Khi nào các anh lên đường?”

A Nam nói: “Bây giờ sắp đi rồi.”

Thành Vân nói với Lưu Kiệt: “Anh đi vào gọi người ra đây.”

“Khoan… khoan đã sếp à, sếp…” – Chuyện phát triển quá nhanh, Lưu Kiệt hoàn toàn không phản ứng kịp.

Thành Vân cười nói với anh ta: “Mấy người còn phải đi làm, cũng không thể làm phiền mãi, tự mình tôi đi được rồi, có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Lưu Kiệt đành chịu, chỉ gật đầu: “Nhưng xe này…”

“Không phải xe nào cũng giống nhau sao? Tôi đi xe nào cũng được mà.”

“Vậy được, tôi quay vào gọi hướng dẫn Trương.”

Lưu Kiệt lại chạy vào công ty du lịch, Thành Vân nhìn về phía A Nam.

“Coi như là chiếu cố anh làm ăn.”

A Nam nhếch môi, sau đó ngẩng đầu.

“Vậy chúng ta tính tiền trước.”

Thành Vân phì cười: “Ơ, sợ tôi quỵt à?”

A Nam cúi đầu: “Không phải ý đó.”

Thành Vân lấy ví tiền trong túi ra, rút vài tờ ra ngoài: “Khải Lý phải đi mấy ngày?”

“Cô định chơi mấy ngày?”

“Bình thường chơi mất mấy ngày?”

A Nam ngẫm nghĩ, nói: “Hai ba ngày thôi.”

Thành Vân lại rút thêm vài tờ đưa anh: “Một nghìn đây, đến lúc đó có dư thì thối lại.”

A Nam nhận tiền rồi đếm: “Được.”

Thành Vân trả tiền xong liền bỏ đi. Lúc A Nam ngẩng đầu thì chỉ thấy bóng lưng cô. Áo khoác cô mở rộng, hai góc áo bị gió thổi bay bay. A Nam nhìn trong giây lát, sau đó dời ánh mắt đi.

Thành Vân quay đầu lại: “Chiếc xe này là của anh à?” – Ngón tay cô chỉ vào chiếc xe bánh mì mới vừa dỡ hàng xong.

A Nam lắc đầu: “Không phải, cô đi theo tôi.”

“Đợi đã.” – Thành Vân nói – “Còn hướng dẫn viên nữa.”

“À.”

Hướng dẫn Trương không nghĩ đến Thành Vân lại quyết định nhanh như vậy. Dưới sự thúc giục của Lưu Kiệt, cô ta luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc.

Thành Vân và A Nam chờ bên ngoài, cô tán gẫu với anh.

“Hút thuốc không?”

A Nam lắc đầu: “Không hút.”

“Mất bao lâu mới đến Khải Lý?”

“Không lâu đâu, tôi lái xe nhanh lắm.”

Thành Vân nói: “Tôi không gấp, an toàn là trên hết.”

A Nam gật đầu: “Yên tâm đi.”

Thành Vân đứng một hồi bỗng quay đầu nhìn anh. A Nam ngước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau:

“Sao vậy?”

“Có ai nói với anh rằng anh là người không thích nói chuyện hay không?”

A Nam hơi sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lần đầu tiên Thành Vân đánh giá anh kỹ lưỡng một lần. Nói ra, dáng vẻ anh cũng được. Mới đầu nhìn thì cũng bình thường, nhưng nhìn lâu thì sẽ cảm thấy anh có một nét gì đó không tả được tự bên trong. Không phải đẹp trai, cũng không phải là nghiêm nghị, là một vẻ cứng cáp không nói nên lời.

A Nam vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của cô, Thành Vân lại nghĩ ra gì đó bèn cất lời: “Anh là người dân tộc thiểu số à?”

“Phải.”

Thảo nào! Thành Vân cười cười. Lúc định nói gì nữa thì hướng dẫn Trương đã lao ra.

“Xong rồi, xong rồi, đã để sếp chờ lâu.” – Hướng dẫn Trương thay bộ đồ thể thao, đeo một balo nhỏ – “Đi thôi sếp.”

A Nam đi trước dẫn đường, Thành Vân nói với hướng dẫn Trương: “Cô cũng đừng gọi tôi là sếp gì, tôi họ Thành, cô kêu tôi là chị Thành là được rồi.”

“Được, được, vậy chị cứ kêu em là Tiểu Trương nhé.”

“Được, chút nữa tôi…”

Rẽ vào khúc cua, lời nói của Thành Vân bỗng dừng lại. Cô thấy A Nam đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra, sau đó nhìn về phía hai cô.

Hướng dẫn Trương cũng ngớ ra, chỉ vào chiếc xe nói: “Xe này hả?”

A Nam gật đầu: “Ừ.”

“Đây là xe gì vậy?”

A Nam nói: “Loại nhỏ.”

“Không phải, tôi nói xe của anh có thể chạy được hả?”

“Tôi mới vừa lái qua đây mà.”

Huyệt thái dương của hướng dẫn Trương căng ra, vội vàng giải thích với Thành Vân: “Chị Thành, xin chị chờ một chút, em lập tức sắp xếp một chiếc xe khác, chiếc này quá…”

“Đợi đã.” – Thành Vân vừa nói vừa đi  tới.

Dù sao cũng là người trải đời, Thành Vân đứng bên cạnh xe, nhìn A Nam.

“Xe này hiệu gì?”

A Nam nghĩ một lát rồi nói: “Không nhớ, tôi mua của bạn tôi.”

“Bạn anh không ít nhỉ.”

A Nam im lặng.

Lúc này Lưu Kiệt cũng chạy đến, vừa nhìn thấy xe này đã hoảng sợ vội vàng nhìn sắc mặt Thành Vân. Thành Vân cười nhạt, giả câm.

Hướng dẫn Trương lo lắng đứng một bên xem, nháy mắt với Lưu Kiệt, vất vả lắm mới kiếm được mối, nếu Thành Vân tức giận thì toàn bộ đều hỏng hết.

A Nam đứng bên cạnh nói: “Không có việc gì đâu.”

“Cái gì mà không có việc gì đâu?” – Lưu Kiệt chỉ vào xe, nói – “Kính phản quang cũng mất.”

A Nam nói: “Không ảnh hưởng.”

Hướng dẫn Trương đứng bên cạnh nói với A Nam: “Không có kính phản quang thì cũng phải có cửa chứ…”

Ánh mắt Thành Vân rơi vào chiếc xe cỡ nhỏ màu xám. Chiếc xe này sứt sẹo đến mức độ không phải bàn cãi. Vị trí ghế lái phụ không có cửa kiếng, cửa cũng  lỏng lẻo.

A Nam đi đến bên cửa, dáng vóc anh cao lớn, kiễng chân chui nửa người vào vị trí cửa sổ, tìm tòi một hồi lấy ra một sợi dây xích có khóa. Kéo ra từ phía cửa sổ, vòng qua phía sau khóa lại, sau đó kéo mạnh. Xe chấn động, rung ra một đống bụi.

A Nam quay đầu nhìn về phía hai cô: “Không thành vấn đề, yên tâm đi.”

Hướng dẫn Trương suýt nữa ngất xỉu. Thành Vân cười phì ra tiếng. A Nam đứng yên nhìn cô.

Lưu Kiệt nói: “Không được, xe này không an toàn gì hết. Sếp, sếp đợi một chút, tôi bảo xe đến. Nhanh lắm, chỉ chờ mười phút thôi.”

“Không cần phiền phức.” – Thành Vân đi đến bên cạnh xe – “Chiếc này đi.”

“Không phiền chút nào cả, đúng lúc chúng tôi có việc phải đi Khải Lý, thuận đường mà.”

Thành Vân quay đầu nhìn về phía hướng dẫn Trương: “Tiểu Trương, vậy em đừng ngồi xe này, đợi xe họ đến thì em đi chung xe với họ nhé. Chúng ta gặp nhau ở Khải Lý.”

“Nhưng…”

Thành Vân nói với Lưu Kiệt: “Có số điện thoại tôi chứ?”

“Có ạ…”

“Cứ vậy đi, anh dẫn cô ấy trở về chờ xe đi.”

Nói đến nước này, Lưu Kiệt cũng đành chịu, dẫn hướng dẫn Trương về lại công ty du lịch.

A Nam như thở phào nhẹ nhõm, Thành Vân ở bên cạnh trêu chọc: “Sợ mất mối hả?”

A Nam khom người kiểm tra lốp xe, nghe thấy lời của Thành Vân, anh chỉ ừ. Kiểm tra xong, anh thẳng người dậy: “Cô lên xe trước đi.”

Thành Vân ngồi vào vị trí ghế lái phụ. A Nam đóng cửa lại, lấy dây xích khóa cửa chặt chẽ.

“Ôi…”

A Nam đang chuẩn bị cử động thì nghe thấy tiếng của Thành Vân, anh chớp mắt, phát hiện đầu cô đang tựa vào khung cửa sổ xe, chỉ cách mặt anh cỡ một bàn tay, thấy rõ đến từng đường tơ kẽ tóc.

Cô khẽ nói: “Buộc chặt chút, tôi không muốn chết trong xe anh đâu.”

Có lẽ là cô đang nói đùa, nhưng A Nam không biết. Mái tóc màu đen bị gió luồn qua ô cửa trống thổi bay phất phơ. Khóe miệng Thành Vân còn mang theo nét cười.

“Không đâu.”  – A Nam khẽ nói.

“Anh tên gì?”

Tay A Nam thoáng dừng lại, sau đó nói: “Chu Đông Nam.”

Anh kéo mạnh cửa một cái, sau khi bảo đảm đã khóa cứng, lại khẽ nói: “Bạn tôi gọi tôi là A Nam, cô cũng gọi tôi như vậy đi.”

Nói xong, anh đi vòng qua đầu xe, lên xe từ phía bên kia. Thành Vân tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh.

“A Nam.”

Xe đề một cái, máy dễ dàng nổ. Thành Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi