A NAM

Edit: Vickiee

Beta: Hàn Vũ Phi

Lý Vân Sùng là người bạn đầu tiên của Thành Vân ở Bắc Kinh.

Nghe qua có vẻ rất mỉa mai, bởi vì dù xem xét ở bất cứ phương diện nào, hai người cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

Nhưng hai người họ vẫn đến gần nhau.

Thành Vân chẳng hề ngốc, cô cũng không ngây thơ. Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người đàn ông đối xử tốt với cô, cô đều biết vì sao.

Cô đón nhận lòng tốt của ông.

Sau đó có một lần tán gẫu, Lý Vân Sùng nhớ đến hôm lần đầu hai người gặp nhau. Ông nói Thành Vân em vẫn còn quá trẻ, người xa lạ tùy tiện cho em một tách trà thì em cứ thế uống à, em có biết có bao nhiêu cô gái bị người ta hạ thuốc trong nước rồi hãm hại không.

Thành Vân nhìn ông.

Một cô gái mới mười mấy tuổi đã lăn lộn khắp chốn rượu chè ăn chơi như cô, đã nhìn thấy bao nhiêu vị khách thối nát dưới đáy xã hội, những chuyện như thế này, lẽ nào cô không biết.

Nhưng cô không giải thích.

Bởi vào đêm đông giá rét ấy, khi cô nhận lấy tách trà gừng táo đỏ kia, cô biết rõ bên trong ấy chứa  đựng điều gì.

Sau hôm cô uống xong tách trà kia, có người báo cho cô rằng công ty bảo hiểm muốn mở cuộc họp, Thành Vân đến đó.

Thành Vân không thích nghe mấy nội dung hội nghị dài dòng, cô ngồi ở đằng sau cùng, cúi đầu nghịch ngón tay.

Cô nghe thấy tiếng niệm kinh của mấy người trên kia đột nhiên dừng lại, cho là mình đã bị phát hiện, nên rụt tay lại ngẩng đầu lên.

Lúc đó, cô nhìn thấy Lý Vân Sùng.

Lý Vân Sùng mặc vest. Thành Vân biết rất ít về quần áo vest của đàn ông, người mặc đẹp cũng thấy càng ít.  Lý Vân Sùng vừa bước vào, phòng họp lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.

Hình như ông đến để kiểm tra công việc, người chủ trì cẩn thận theo sát nội dung cần báo cáo, Lý Vân Sùng chỉ dặn dò mấy câu, sau đó thì đi.

Thành Vân hỏi những người bên cạnh, đó là ai vậy.

Người bên cạnh cũng không biết, đoán có thể là ông chủ của công ty.

Thành Vân cúi đầu.

Khó trách hôm ấy ông hỏi cô không ít chuyện về bảo hiểm, cô không nhớ được, Lý Vân Sùng liền cười nói, ơ, việc cơ bản như thế cũng không nhớ, công ty này phải tổ chức huấn luyện đi thôi.

Thành Vân gặp lại Lý Vân Sùng cũng vô cùng tình cờ, hai người chạm mặt trước cửa công ty, Thành Vân lên tiếng chào ông. Lý Vân Sùng dừng bước hỏi cô: “Dạo này thế nào?”

Thành Vân nói cũng tạm được.

Công việc của Lý Vân Sùng bận rộn, chỉ bảo lại một câu: “Có chuyện gì cần giúp cứ nói với tôi.”

Câu nói này như cái gai trong lòng Thành Vân.  Có thể nói, đối với Thành Vân, Lý Vân Sùng giống như một cây đại thụ, cô không biết gốc rễ sâu bao nhiêu, đỉnh cao đến đâu, cô chỉ biết rằng, trong thế giới của cô, ông gần như đội trời đạp đất.

Khi đó cô đã đến Bắc Kinh được mấy tháng, Vương Tề Nam lại chẳng có tin tức gì. Có khi công việc quá bận, cô thậm chí suýt quên mất lí do vì sao mình lại đến Bắc Kinh này.

Nhưng tất cả giấc mơ của cô, đều là về anh ta.

Cô nhớ cánh tay anh ta, nhớ gương mặt anh ta, nhớ sự nhiệt huyết  ở con người anh ta, cũng nhớ dáng vẻ cộc cằn khi anh ta nói chuyện.

Cô nhớ nhung những đêm thuộc về họ.

Cuối cùng, vào một đêm mùa hè, Thành Vân tìm đến Lý Vân Sùng.

Gõ cửa xong, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng mở cửa, cô lại ngẩng đầu lên.

Lý Vân Sùng nhìn thấy mùa thu bên trong đôi mắt cô.

Khóe mắt cô hơi hồng, trông như những chiếc lá phong vào cuối thu, cũng giống như một diễn viên vừa khóc xong.

Cô mặc một chiếc áo khoác sáng màu, khóa kéo mở rộng, bên trong là một chiếc áo hai dây màu đen, bên dưới là một chiếc váy ngắn viền ren. Chất vải của chiếc váy ngắn hơi cứng, mép váy hơi vểnh lên, một sợi chỉ không được cắt cẩn thận lơ đãng bay bay trong gió đêm.

Bộ váy áo này đúng là rất rẻ tiền.

Vậy dưới lớp váy áo này thì sao?

Lý Vân Sùng yên lặng nhìn, Thành Vân giơ tay lên, cởi áo khoác.

Áo hai dây màu đen, làn da trắng đến trong suốt. Hai cái xương quai xanh bằng phẳng tinh tế, đôi vai mỏng manh như cánh ve sầu.

Đôi mắt lấp lánh, tóc đen lóa mắt.

“Anh giúp tôi tìm một người.” Cô nói.

Gương mặt Lý Vân Sùng âm trầm.

Giọng nói của cô hơi run rẩy trong đêm hè nóng bức.

“Anh muốn làm gì cũng được.”

Họ đứng yên ở cửa thật lâu. Trong khoảng thời gian đó, không ai lên tiếng trước, cả ngôi nhà yên tĩnh như bãi tha ma.

Thời gian trôi qua, Thành Vân dần cảm thấy, mình có thể bị từ chối.

Phụ nữ thường rất nhạy cảm. Quả nhiên, Lý Vân Sùng lạnh nhạt hít sâu, giọng nói khẽ đến không thể khẽ hơn nữa: “Mặc quần áo vào.”

Thành Vân nhếch môi, cô ném nhẹ, áo khoác lập tức rơi vào tay Lý Vân Sùng, bước nửa bước về phía trước, kề sát bên quai hàm ông, nói:

“Anh mặc giúp tôi đi.”

Lý Vân Sùng khó có lúc bị kinh hãi như vậy, kinh hãi trước sự can đảm và mới mẻ của cô.

Khát vọng ngày ngày khiến cho ở cô toát ra một sự lả lơi, theo mồ hôi thấm sâu đến tận xương tủy, thấp kém vô cùng.

Giữa đêm hè, không gian hữu tình, thời gian như dừng  lại.

Thời tiết nóng như thế mà Lý Vân Sùng vẫn mặc một chiếc áo sơ mi, nút cài đến tận cổ, Thành Vân giơ tay lên, tháo chiếc nút đầu tiên.

Lý Vân Sùng bỗng nhiên bắt lấy tay cô.

Ông không thể không thừa nhận rằng đầu ngón tay ông đã hơi run rẩy.

Cô nhìn chằm chằm ông, hỏi: “Đã có người yêu rồi à?”

Ông lại nói: “Không có.”

Thành Vân cười, Lý Vân Sùng lúc này mới phát hiện ra mình vừa nói gì, lòng giật thót.

Ông đẩy cô ra.

Đôi mắt Thành Vân trong suốt, một lúc sau, cô cúi đầu.

Sự dịu dàng của cô biến mất quá nhanh, nhanh đến mức khiến Lý Vân Sùng mím chặt môi thành một đường thẳng. Ông không ngạc nhiên, bởi sự dịu dàng này không dành cho ông.

Người phụ nữ ích kỉ này.

Thành Vân không khó chịu, cô chỉ cảm thấy mỏi mệt.

Thành phố Bắc Kinh mênh mông này, lớn đến mức khiến cô đi cả đời cũng không hết được.

Cô cầm áo khoác lên, xoay người. Lý Vân Sùng sau lưng cô thản nhiên mở miệng: “Nghĩ kĩ chuyện cô muốn nói, sáng mai đến đây.”

Khi Thành Vân quay đầu lại, Lý Vân Sùng đã đóng cửa.

Sáng sớm hôm sau, lúc cô đến gặp ông chỉ mới năm giờ hơn, Lý Vân Sùng đang ngủ bị cô làm cho tỉnh giấc.

“Cô không ngủ à?”

Thành Vân trông rất tiều tụy, lớp trang điểm trên mặt đã bị bôi đi sạch.

Lý Vân Sùng để cô vào nhà, Thành Vân rất vội vàng, nhưng mỗi lần mở miệng đều bị sự dịu dàng của Lý Vân Sùng ngăn lại. Ông không hề nóng nảy chút nào, vỗ vỗ vai Thành Vân: “Qua kia ngồi.” Ông lại ngáp một cái “Tôi đi pha tách trà.”

Dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh của ông khiến Thành Vân không nói thành lời. Lý Vân Sùng đi nấu nước pha trà, rõ ràng còn rất buồn ngủ nhưng động tác của ông vẫn vô cùng chuẩn xác. Rửa chén, múc trà, châm nước …mỗi việc đều làm theo đúng trình tự, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

“Mùa hè, nên uống chút trà xanh.” Lý Vân Sùng đưa cho Thành Vân một tách “Giúp cô thanh nhiệt hạ hỏa.” Lại tự rót cho mình một chén “Giúp tôi nâng cao tinh thần.”

Thành Vân cầm tách trà uống một hớp, rất thơm, trừ điều đó ra, cô không cảm được điều gì khác.

Lý Vân Sùng vẫn uống trà, uống xong mới để tách xuống, nói với Thành Vân: “Cô nói đi.”

Thành Vân nói cho ông nghe tất cả mọi chuyện.

Từ việc cô và Vương Tề Nam quen biết ra sao, đến những việc hai người đã trải qua, cô đều kể hết. Lời kể của cô không được liền mạch lắm, nhớ đến đâu kể đến ấy.

Đó là một câu chuyện cũ đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Lý Vân Sùng nghe câu được câu không.

Đó là một ngày nhiều mây, không có nắng, Lý Vân Sùng không mở đèn, cũng không mở điều hòa, trong nhà vừa nóng ẩm vừa âm u.

Cả ngôi nhà chỉ có giọng nói của Thành Vân và tiếng chim hót mơ hồ.

Lý Vân Sùng nhìn tách trà xanh, chợt hiểu ra một loại cảm giác.

Ông trời có thể sẽ chiều theo lòng người thật.

Chấp nhất đến cuối cùng, cả thân thể lẫn tâm hồn đều hướng về một phía, những chuyện đã qua, đều chỉ vì một người.

Ông không phải bị ảnh hưởng bởi câu chuyện kia, chẳng những không bị ảnh hưởng, ông thật ra còn chẳng thèm quan tâm. Thế nhưng, ông vẫn luôn nhớ rõ tên của Vương Tề Nam – bởi vì lí do gì đó mà chính ông cũng không hiểu được.

Kể xong được hết mọi chuyện, chút sức lực cuối cùng đều đã mất sạch, Thành Vân bất tỉnh luôn trên sô pha. Lý Vân Sùng gọi khẽ, dì Hồng lập tức đi ra, yên lặng lên lầu lấy một tấm chăn mỏng.

Ông để cô ngủ bên cạnh mình.

Trên thân cây to đầy chạc cây, thỉnh thoảng lại có một chú chim nhỏ mỏi mệt đậu lại. Cây to khẽ vươn cành lá, xem xét vết thương trên cánh chú chim.

Lý Vân Sùng cho người điều tra, quả thật tra ra một người như vậy, là kẻ đang bị cảnh sát Đông Bắc truy nã. Lý Vân Sùng cầm tài liệu trên tay, người đàn ông trong hình có gương mặt hung tợn, ánh mắt lạnh lẽo, tóc húi cua, hàng lông mày bên phải đứt quãng.

Dáng vẻ nói chung cũng là một người anh tuấn cường tráng.

Lý Vân Sùng chỉ xem qua rồi lại để sang một bên.

Ông nhờ người đi tìm, mà châm chọc ở chỗ, người ông nhờ lại là cảnh sát.

Trên con đường tìm kiếm của Thành Vân, theo một cách nào đó, Lý Vân Sùng là một người bạn đồng hành.

Lý Vân Sùng giúp cô, bất kể ông bỏ ra bao nhiêu sức lực, đối với Thành Vân, ông quả thật đã giúp cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

Cô muốn báo đáp ông.

Cô dùng nửa tháng tiền lương mời Lý Vân Sùng ăn một bữa tiệc nướng, khi cô tăng ca đi bán bảo hiểm, nghe ông  bảo đã phải nói suốt hai ba giờ liền trong một cuộc họp ở trụ sở chính, cô  liền chạy đến nhà ông trong đêm khuya chỉ để đưa một hộp kẹo thông họng.

Cô làm những điều này vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức Lý Vân Sùng không hề nghĩ rằng cô là một người phụ nữ mưu mô muốn toan tính điều gì.

Nghĩ được một lúc, ông lại bỏ ngang.

Cô yêu quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Lý Vân Sùng cảm thấy cô quá trẻ con. Tình cảm của cô trao hết cho Vương Tề Nam, cô khát vọng dâng lên cho anh ta.

Không lâu sau, có tin tức của Vương Tề Nam, chỉ là, đây cũng không phải tin tức tốt lành gì.

“Ngộ sát.” Lý Vân Sùng cũng không giấu, lập tức báo tin cho Thành Vân “Có lẽ vào khoảng ba ngày trước, ở Thông Châu(1).”

(1) là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh

“Giết ai vậy?”

“Một khách trọ trong một khách sạn nhỏ, cũng là một tên tội phạm đang bị truy nã, thật không hiểu mấy kẻ cùng chung phe cánh như thế này mà lại tàn sát lẫn nhau làm gì.” Lý Vân Sùng vừa nói vừa quan sát Thành Vân, ông cảm thấy cô không hề sợ, cô chỉ kích động, kích động đến mức tay cũng nắm chặt lại.

“Anh ấy đâu?” Thành Vân đứng lên, cứ như sắp xông ra ngoài tìm người vậy.

“Bây giờ vẫn chưa tìm được.” Nhưng chắc cũng sắp rồi, Lý Vân Sùng khẽ nheo mắt.

Bạn có tin giữa những người yêu nhau có sự cảm ứng không?

Nếu là lúc trước, Lý Vân Sùng nhất định cười nhạt với câu hỏi này, nhưng kể từ sau khi gặp Thành Vân, thỉnh thoảng ông cũng sẽ nghĩ về nó.

Bởi vì ngay hôm sau khi Lý Vân Sùng báo tin tức này cho Thành Vân biết, Thành Vân liền lập tức đi tìm Vương Tề Nam.

Vương Tề Nam đã trải qua một thời gian dài chạy trốn, vừa thô bạo vừa nhạy cảm, cứ như một thanh đao dính máu. Anh ta kéo Thành Vân vào một ga ra cũ nát, làm đến khi đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

Khoảnh khắc anh ta gục lên người cô, đao mới được thu vào.

“Anh đã trở về một lần.” Anh ta nói.

“Tìm em à?”

“Ừ. Ai ngờ em ngốc như thế, chạy đến Bắc Kinh, em làm gì có tiền, đến đây ngáp gió Tây Bắc à?”

“Anh thì không ngốc nhỉ, trở về Bạch Thành không sợ bị bắt à?”

“Em còn không chịu nhận sai à?” Người đàn ông trừng mắt, thích người ta cũng thích một cách vô cùng hung dữ. Anh ta vờ tức giận nhéo mông Thành Vân, nhưng khi cảm nhận được nơi tròn tròn mang lại cảm giác mềm mại vô cùng mê hoặc kia, anh ta lại cúi đầu xuống hôn.

Anh ngốc, em cũng ngốc, hai kẻ ngốc ôm lấy nhau.

Thành Vân nói: “Anh Nam, em tìm người giúp chúng ta, được không?”

Vương Tề Nam ngẩng đầu, ánh mắt dè dặt.

Là ai?

Chuyện đến nước này còn ai có thể giúp họ?

“Ở Bắc Kinh em có quen một người.” Thành Vân nói “Rất ghê gớm.”

Vương Tề Nam cười lạnh: “Ghê gớm thế nào?”

“Em cũng không rõ.”

Vương Tề Nam nằm trên ngực mềm mại của Thành Vân, anh ta không nói nữa, anh ta quá mệt mỏi. Thành Vân ôm lấy người đàn ông cả người bừa bãi này, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài ga ra, lẩm bẩm: “Chậm một chút cũng tốt.”

Thời gian trôi qua chậm một chút thì tốt rồi.

Vương Tề Nam cuối cùng cũng đồng ý với Thành Vân.

Ngược lại, Thành Vân lại hơi lo lắng: “Có muốn xem xét lại không?”

“Không cần.” Vương Tề Nam trân trọng mỗi phút mỗi giây, liếm láp cái cổ non mịn của Thành Vân, vuốt ve thân thể cô, giống như đang tự bổ sung năng lượng cho mình.

Anh ta ngẩng đầu, hàng lông mày thoạt nhìn thô bạo gian xảo, nhưng ánh mắt anh ta trong mắt Thành Vân, sự thô bạo đều biến thành mạnh mẽ, sự gian xảo lại hóa ra dịu dàng “Người tài giỏi sẽ hấp dẫn lẫn nhau.” Anh ta hôn một cái, vẫn rất tin tưởng “Chỉ cần ở bên cạnh em, nơi nơi đều hữu tình.”

Thành Vân không cần gì khác, chỉ đỡ lấy mặt anh ta, hỏi: “Anh cũng vậy chứ?”

Vương Tề Nam nhếch môi, lưu manh sờ sờ cô. Thành Vân bắt lấy cái tay kia, cắn mạnh xuống.

Vẻ mặt Vương Tề Nam bình thản nói: “Cái tay này của ông đây giết nhiều người quá rồi.”

Thành Vân nói:”Nếu như quả thật không còn đường  sống, thì anh dùng nó giết thêm em đi.” Cô nói xong, nửa đùa nửa thật nói thêm: “Nhưng anh cũng phải lập tức tự sát mới được, như vậy kiếp sau mới có thể sớm gặp lại.”

Mắt Vương Tề Nam khẽ chuyển động, đáy mắt đầy tơ máu.

“Biết rồi, ông đây có chết cũng sẽ mang em theo.”

Lý Vân Sùng đã từng nhờ người gặp một mình Vương Tề Nam, Thành Vân không hề biết.

Lý Vân Sùng không tự mình đi gặp anh ta, ông không muốn miễn cưỡng mình, xem tài liệu đã là quá đủ rồi.

Vương Tề Nam có tính cảnh giác cao, nhưng anh ta đã không còn đường lui, đây là hi vọng duy nhất.

Lần này, Bộ Công An cho rằng xã hội đen Đông Bắc chính là đối tượng trọng điểm, lập án điều tra, Vương Tề Nam chỉ là một con sâu nhỏ trong xu thế ấy.

Lý Vân Sùng không muốn anh ta kéo Thành Vân xuống nước. Phàm là chuyện gì cũng phải chừa lại ba phần, ông cũng không muốn quá tuyệt tình, nên ông sai người hỏi Vương Tề Nam, cho anh ta bao nhiêu tiền thì anh ta mới chịu đi.

“Tại sao lại là tôi?” Vương Tề Nam hỏi.

Người nọ không đáp, hỏi ngược lại, anh cảm thấy thế nào?

Vương Tề Nam suy nghĩ một lúc, nhờ chuyển lại cho Lý Vân Sùng vài câu.

Lúc Lý Vân Sùng nghe thấy mấy câu kia còn hơi kinh ngạc: người đàn ông này nếu không phải tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng ông mê muội Thành Vân, thì anh ta chỉ là đang muốn được ăn cả, ngã về không mà thôi.

Nhưng dù sao đi nữa, vào năm đó mà anh ta lại dám mở mồm đòi giá tiền như thế, lá gan chắc chắn lớn.

Lý Vân Sùng đồng ý.

Những điều này, Thành Vân cũng không biết.

Cô chỉ biết, sau đó, Vương Tề Nam đến tìm cô một lần.

Trong đêm khuya, Vương Tề Nam mặc một cái áo ba lỗ, trên mặt đầy mồ hôi, chỉ lộ ra đôi mắt như sói hoang.

Anh ta nhìn chằm chằm Thành Vân, nói từng chữ: “Sau này có thể trốn rồi.”

Thành Vân nói với anh ta: “Nếu trốn thì trốn cả hai, em sẽ bên anh cả đời.”

Vương Tề Nam chỉ lên trên, đêm đó trời đầy mây, mây đen giăng đầy, trời sắp đổ mưa to.

“Ông trời đang nhìn kìa, em gạt anh thì sẽ bị Thiên Lôi đánh.”

Cô gõ đầu anh ta.

“Được.” Vương Tề Nam suy nghĩ một lúc, hung hăng hôn cô “Anh đi mượn ít tiền.”

“Mượn tiền? Đi đâu?”

Vương Tề Nam vuốt đầu cô, khó có lúc nào anh ta yếu ớt, lo được lo mất như thế: “Ông đây nghèo như vậy, em bỏ trốn làm sao bây giờ? Lần này xem như anh không biết xấu hổ.” Anh ta hít thật sâu, tàn nhẫn nói: “Sau này sẽ trả cho ông ta!”

“Gì?” Cô vẫn không hiểu.

Vương Tề Nam không nói thêm lời nào, hôn cô, để lại một câu: “Em đợi anh.”

Em đợi anh.

Em đợi anh.

Ba chữ này rơi vào trong tai Lý Vân Sùng, khiến ông cười thành tiếng.

“Đồ vứt đi.” Ông chốt lại.

Khi Vương Tề Nam bị bắt, Lý Vân Sùng đang ở nhà nấu canh.

Canh gà hầm đương quy long nhãn, hầm trong bốn giờ, an thần dưỡng tỳ, hoạt khí dưỡng da.

Khi đó, đánh nghiêm diễn ra tròn một năm, mỗi ngày, số đại ca đại lão thương vong vô số, còn Vương Tề Nam bị bắt ngồi tù, không có tin tức gì.

Chỉ trong một tháng, Thành Vân đã gầy yếu như một đóa hoa khô héo.

Lý Vân Sùng đến đón cô về nhà mình điều dưỡng.

Ông không nói cho cô biết chuyện có liên quan đến Vương Tề Nam, ông chỉ nói, có một vài người, không đáng để cô tin tưởng, nếu không cô cứ ở đây xem, xem anh ta có đến tìm cô không.

Thành Vân không nghe.

Cô không làm việc nổi nữa, lúc nào cũng ngẩn người, Lý Vân Sùng hỏi cô đang suy nghĩ điều gì, cô nói cô đang nhớ nhà, nhớ đến tuyết ở Đông Bắc, nhớ khoảnh khắc hai người họ cùng ngắm nhìn màn sương ở Bạch Thành.

Thành Vân nằm giữa giường lớn, ra giường màu trắng, chăn cũng màu trắng, cứ như một chú chim đang bị thương. Cô vùi mặt vào gối, cô thích nhất là nằm tư thế này, tựa vào cánh tay cường tráng của Vương Tề Nam, nhéo vào hình xăm trên cánh tay anh ta, nhéo đến mức da anh ta đỏ lên, không nhịn được mắng cô.

Lý Vân Sùng đứng ngoài cửa nhìn vào.

Một con chim vừa cố chấp vừa yếu ớt.

Lại xinh đẹp hơn người.

Lý Vân Sùng không biết mình đã bắt đầu quan tâm từ khi nào.

Mãi đến khi ông bừng tỉnh, ông đã quen với việc con chim kia tình cờ đậu trên cành cây của ông để chữa thương.

Thử một lần đi. Nhặt được ở giữa đường, không hề sang trọng quý phái, đã trải qua nhiều bài học …cũng không sao cả.

Ông tự nói với bản thân, cho cô ấy một cơ hội, thử một lần đi.

Sáu tháng sau, Vương Tề Nam chết trong ngục.

Nghe người ta nói, trước khi Vương Tề Nam chết còn bị bệnh. Có lẽ là tâm bệnh.

Lý Vân Sùng không biết khi anh ta chết, anh ta nghĩ gì.

Có phải là cũng đang nhớ nhà, nhớ đến tuyết ở Đông Bắc, nhớ đến khoảnh khắc anh ta và người phụ nữ kia cùng ngắm sương ở Bạch Thành hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi