A NAM

Edit: Vickiee

Beta: Hàn Vũ Phi & Trịnh Bà Bà

Hai người đắp chung một chiếc chăn đơn.

Thành Vân nằm trên người Chu Đông Nam, cô thật sự đã “nằm” trên người anh. Chu Đông Nam bị Thành Vân đè lên, nằm sấp ở trên giường, hai người ngực kề lưng, bụng kề eo, chân kề chân… Cô như dính sát vào người anh.

Chu Đông Nam nhắm mắt, nhưng lại không ngủ, anh bị đè ép nên hơi thở cũng hơi nặng nề, mỗi lần thở ra, lưng anh cũng  lên xuống rất rõ ràng.

Còn người nằm ở bên trên lại cứ như đang nằm trên thuyền du ngoạn.

Nơi da thịt hai người  tiếp xúc  rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, một bên mềm mại, một bên cứng rắn lại như hòa vào nhau, khiến cho đôi bên không thể tách rời.

Cạnh giường là một đống quần áo đã mặc dở, áo gió, áo jacket, quần da, quần jean, áo len, áo sơ mi,… tất cả  vứt chồng lên nhau. Dù là sạch sẽ hay dơ bẩn, cái này chồng lên cái kia, giống hệt như chủ nhân của chúng  quấn lấy nhau.

Ở trên cùng của đống quần áo là một cái áo thun lót  giữ ấm màu xanh đậm, vốn là Chu Đông Nam mặc, nhưng lúc này cũng đã được cởi ra.

Để cởi được thứ này đúng là mất không ít công sức.

Chu Đông Nam sống chết cũng không chịu cởi.

“Em có phải phụ nữ không vậy hả?”

Thành Vân đã cởi sạch từ lâu, nghe hỏi thì ló người ra, ngực như hai quả đào mềm mại, mang một đường cong động lòng người. Chu Đông Nam cúi đầu chăm chú nhìn cô, cũng không quên sờ lên đó, không chỉ có cảm giác mềm mại mà còn mịn màng như nước.

Vẻ mặt anh không hề thay đổi, nhưng phía dưới đã lặng lẽ thẳng đứng.

Thành Vân vuốt ve tay anh, rồi chồm dậy, ngồi đối diện với anh, hai chân liền kẹp chặt lấy hông anh.

Hai người đều vô cùng hăng say.

Một người nắm góc chiếc áo lót, cố sức kéo tuột xuống dưới, còn người kia thì nắm vai áo, cố sức kéo lên trên.

Chiếc áo này khá co giãn, không tài nào kéo qua khỏi đầu được, cứ bám dính trên người anh.

Thành Vân nhụt chí buông tay, bờ vai dưới lớp áo vẫn còn lưu lại dấu tay của cô.

Chu Đông Nam quay sang ôm cô.

Thành Vân đẩy tay anh ra, quay đầu hút thuốc.

Hai người ngồi đối diện nhau, cách một màn khói thuốc, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, áo vẫn chưa cởi, bên dưới vẫn đang đứng thẳng, nhưng vì cô không chịu cho anh chạm vào, nên anh cũng đành cố nhịn.

“Em biết rồi.” Thành Vân nhả khói, nhíu mày nói.

Chu Đông Nam vẫn nhìn cô, cứ như nhìn mãi cũng không bao giờ thấy đủ.

Hai chân Thành Vân vẫn kẹp lấy anh: “Anh không nghe rõ lời em nói đúng không?”

Chu Đông Nam lúc này mới kịp phản ứng: “Gì cơ?”

“Áo của anh…” Bàn tay không cầm điếu thuốc của Thành Vân đưa qua, anh lập tức giữ chặt góc áo, cô không thèm để ý, cười nhạo, vuốt ve lồng ngực anh, nói: “Cả phía sau lưng kia nữa.”

Chu Đông Nam cúi đầu, một lúc lâu sau mới “à” lên một tiếng.

“Cởi ra!”

Anh vẫn lắc đầu.

“Em đã biết hết rồi, còn mặc làm cái gì!”

Mắt anh liếc sang một bên, một lúc lâu sau lại mới khẽ nói ra ba chữ….

“Khó coi lắm.”

Môi Thành Vân khẽ nhếch lên, ánh mắt cũng nhìn sang nơi khác.

Điếu thuốc vừa mới hút được một nửa bị Thành Vân dập tắt, cô rút chân lại, gập ra sau, bên dưới người của cô đặt ngay trên đầu gối anh.

Cô hỏi anh: “Tại sao anh đốt cầu?”

Anh không đáp.

Thành Vân đưa tay ra, bất ngờ cầm lấy cán thương kia, bắp đùi đen nhẻm hơi run rẩy, lúc này anh không thể không có phản ứng gì nữa rồi.

Thành Vân lại hỏi: “Tại sao lại đốt cầu?”

Anh cau mày: “Cảm thấy phiền.”

“Sao lại phiền hả?”

Chu Đông Nam liếc cô một cái, anh không biết nói mấy câu kiểu như: “Biết rồi còn hỏi”, ánh mắt của anh đã thay anh lên án cô rồi.

Lòng cô chua xót, nhưng lại có chút đắc ý, như có cơn gió mát thổi qua khe núi, khiến cô cảm thấy trái tim này không còn là của mình nữa rồi.

Chu Đông Nam cúi đầu, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng sự chú ý vẫn ở nơi gốc rễ của mình đang bị cô nắm trong tay.

Dù bị cô nắm lấy nhưng chỗ đó của anh vẫn căng cứng, không thể giảm bớt, vô cùng khó chịu.

Bỗng nhiên, trong tầm mắt của anh xuất hiện mấy lọn tóc màu đen.

Thành Vân đã cúi người xuống, ngậm vào.

Chu Đông Nam lập tức cứng người, sự ấm áp và hoảng sợ đột nhiên xuất hiện khiến anh suýt nữa đã bật thốt lên thành tiếng.

Đầu lưỡi mềm mại, ẩm ướt nước bọt cứ liếm qua lại.

Một tay Thành Vân khẽ chạm vào, cẩn thận vuốt ve thứ đó. Nơi đó sẫm màu, nhiều nếp gấp, sờ lên vô cùng mềm mại. Sau đó, cô từ từ lướt xuống dưới, đầu ngón tay chạm vào hai thứ nho nhỏ kia.

Quan Âm khéo tay tạo nên sóng triều nhân gian.,.

Nó lành lạnh, chạm nhẹ vào có cảm giác như đang chạm phải một lớp màng trơn nhẵn. Phần lông bên trên thưa thớt và xoắn tít, cô ngửi được mùi mồ hôi và một mùi vị khá kì lạ.

Vẻ mặt Chu Đông Nam cũng giống như thứ kia vậy, nhăn nhăn nhó nhó, không thể nhịn nổi nữa, tất cả  như dồn lại. Trán anh rịn đầy mồ hôi, màu da hơi sẫm  đi, hai chân run rẩy.

Rốt cuộc anh cũng phải nằm vật ra, không thể đấu lại cô. Anh nằm trên giường, hai chân giang rộng, để mặc cô làm gì thì làm. Thành Vân duỗi người, bắt đầu tập trung trên đầu cán thương. Nơi đó vô cùng khác biệt, mỗi lần cứng rắn đều hơi nhếch lên, tạo thành một độ cong khiến người ta rung động.

Khó khăn lắm Chu Đông Nam mới cảm thấy có một lúc dường như cô đã  rời đi, nhưng cô lại dùng chút thủ đoạn, anh lại bị cô nắm chặt lấy.

Thật nóng bỏng, thật nồng nàn.

Cuối cùng anh gầm lên =.

Anh thấy hơi không cam lòng, nhưng cũng vô dụng. Cảm giác cực hạn kia đã bị cô giữ chặt trong tay… Kể từ buổi chiều trời trong nắng ấm kia, từ lúc bắt đầu trên  cầu Phong Vũ cũ kĩ, tất cả tình cảm trong cuộc đời này của anh đều đã bị cô giữ chặt lấy.

Anh đã nhanh chóng phóng ra, nhưng vẫn không thấy cam lòng.

Bao nhiêu cố gắng học tập rèn luyện, lại bị lão sư phụ dùng một cây gậy tre đánh về nguyên hình.

Quần áo bị cởi hết từ lúc nào anh cũng không biết.

Thành Vân chồm về phía trước, kề sát da thịt với anh, trên người cô vẫn còn dính thứ kia của anh, sắc mặt Chu Đông Nam đỏ gay, cứ như than bị nhóm lên.

Tay bị cô kéo lấy, cằm cô tựa lên mu bàn tay anh, Thành Vân nhìn Chu Đông Nam buông mũ giáp đầu hàng, cười xấu xa,  nhưng vô cùng dịu dàng.

“Có thích không?”

“…”

“Chuyện em vừa làm với anh, có thích không?”

Chu Đông Nam cúi đầu thở gấp, để cho khoảnh khắc như muốn giết người kia tự qua đi, sau đó giơ tay, kéo cô lên, ôm lấy.

“Thích…” Anh luôn thành thật.

“Xoay lưng  lại đi!”

Đã đến mức này, anh có trốn cũng không  để làm gì nữa. Chu Đông Nam buông Thành Vân ra, trở mình, lật lưng lên.

Đã mấy tháng trôi qua, vết thương đã thành sẹo, từ phía trên sườn bên phải lên đến gần vai trá i có một vết sẹo rất rõ. Thịt lồi ra, vết sẹo sần sùi, lớp da cũng không đều màu, ở giữa màu hồng, bên ngoài là màu nâu đen, từ từ hòa lẫn vào nhau.

Anh nằm sấp trên giường, vẻ lười biếng sau khi được thõa lãn trông  vô cùng thành thật.

Thành Vân một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích, anh nghiêng mặt  sang, nói: “Khó coi lắm.”

Thành Vân nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh còn muốn đẹp nữa à? Đốt cầu sao lại đốt cả người mình luôn  thế hả?”

“Không cẩn thận đứng gần quá.”

Cô đánh anh: “Vậy lỡ  cháy phải mặt thì sao đây?”

Chu Đông Nam gối lên cánh tay mình, bình thản nói: “Không  cháy phải mặt được đâu.”

Thành Vân sờ viền tai, cúi người xuống nằm bên cạnh anh, hơi nóng của người đàn ông bao quanh cô.

Thành Vân cắn cái cằm rắn rỏi của anh, khẽ nói: “Anh sao phải tự làm khổ mình như vậy?”

Chu Đông Nam nói: “Sao  chứ?”

Thành Vân không nói gì, chỉ cười chua chát. Chu Đông Nam bị nụ cười của cô kích thích, lập tức giữ chặt lấy cô, đè cô xuống dưới thân mình.

Anh nằm ở bên trên,  nhìn xuống người trong lòng mình.

Thành Vân vẫn cứ cười.

Tiếng cười, tiếng gọi, tiếng nói chuyện,… mấy âm thanh i vang vọng khắp nhà như không hề dừng lại.

Lưu Giai Chi dọn đi trong  những âm thanh như xuyên thấu trái tim này. Không, phải nói là cô bỏ chạy mới đúng.

Hôm đó, cô nhìn xuyên qua mắt mèo ở cửa, yên lặng chờ đợi, chờ để nhìn xem vợ của anh hàng xóm đen nhẻm kia rốt cuộc có dáng vẻ ra sao. Hai người ôm nhau dưới mưa to thật lâu, Lưu Giai Chi đợi đến mức không nhịn được nữa.

Khi bóng dáng người phụ nữ kia từ từ bước lên cầu  thang, gương mặt tái nhợt dần xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô lại thấy hối hận, hối hận vì mình đã cố đợi thêm một lúc.

Sống  hai mươi mấy năm, cô chưa bao giờ cảm thấy kinh hãi như hôm đó.

Cô chạy về phòng, lật  tung đống tài liệu. Tìm kiếm gì đó?  Thực ra cô hoàn toàn không cần tìm, cô nhắm mắt cũng có thể nhớ được dáng vẻ của cô gái ấy. Tổng giám đốc của Công ty đại lý bảo hiểm Bình Thái Bắc Kinh, Thành Vân.

Vân!

Câu hát  lúc tối nghe được lại vang lên.

“Trong gió có đám mây mang mưa đến…” Lưu Giai Chi quẳng đống tài liệu lên bàn, tất cả đều đã quá chính xác rồi, còn có gì nữa mà phải kiểm tra.

Nhưng, sao lại có thể chứ?

Tối hôm đó,  giữa những âm thanh truyền ra từ nhà hàng xóm, Lưu Giai Chi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Lưu Giai Chi nghĩ  mãi, cũng chỉ có thể cho ra một kết luận… cô ta lừa anh ấy, một người phụ nữ khôn khéo trên thương trường, sao có thể rảnh rỗi ăn cơm đạm bạc, anh ấy ngốc nghếch  như thế, cô ta lại để anh ấy…

Thêm một tiếng kêu nữa vang lên! Không hề kiêng  nể gì ai! Dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn, lúc lấy lại được bình tĩnh, cô lại không biết phải bắt đầu suy nghĩ từ đâu nữa.

Lưu Giai Chi trùm chăn kín đầu, vùi mặt vào trong gối, bỗng nhớ lại hôm nay còn mua cho anh mấy túi thức ăn lớn, trong lòng thấy tức đến suýt ói máu, buồn bực kêu gào lên, đạp mạnh xuống giường, đạp mệt thì lại nhếch môi.

Đồ đĩ thõa!

Cô gái lớn lên từ Bắc Kinh chẳng thèm nể mặt ai, trong lòng thầm chửi ầm lên, giải tỏa cơn tức bằng một cách khác. Lúc rạng sáng, thấy mắng đủ rồi, cũng đã mệt, cô mới bò khỏi giường, dọn sạch hành lý.

Đang dọn thì  có tiếng gõ cửa.

Lưu Giai Chi mở cửa ra, đứng trước cửa là Chu Đông Nam.

Anh mặc phong phanh, hình như mới ngủ dậy, đầu tóc cũng rối bù. Lưu Giai Chi lạnh mặt nhìn anh, Chu Đông Nam không có phản ứng gì, anh giơ đồ xách trong tay lên: “Thức ăn hôm qua quên trả lại cho cô, còn nhiều lắm, ăn không hết, cô giữ lại một ít đi.”

“Tôi không cần, anh ăn không hết không phải còn…” vừa định nói “ăn không hết không phải còn vợ anh sao?”, nhưng vừa nghĩ đến việc đồ mình mua lại bị người khác ăn hộ, cô cáu kỉnh, vươn tay cầm lấy túi nhựa kia.

Anh khẽ ngáp, vẻ hơi biếng nhác, dụi  mắt, hít hít mũi, mong nắng sớm kia khiến mình tỉnh táo lại.

Lưu Giai Chi nhìn anh.

Dường như anh đã thay đổi chỉ trong một đêm, nhưng lại cứ như chưa bao giờ thay đổi cả.

Xã hội này thật đúng là người nâng người, người đỡ người, mới hôm qua vẫn còn là một tên làm thuê có nụ cười trống rỗng, nhưng chỉ cần được ngủ với một người phụ nữ như vậy, lại lập tức được nâng lên một bậc.

Thế nhưng, sau khi ngáp xong, anh lại khôi phục vẻ ngoài như cũ.

Ngốc nghếch, ngu xuẩn, còn rất keo kiệt.

“Tìm được vợ rồi à?” Cô đứng trước cửa hỏi.

Chu Đông Nam khựng lại rồi ồ một tiếng, sau đó lại ừ xác nhận.

Lưu Giai Chi muốn nói lại thôi, cảm thấy đây không phải nơi tốt để nói chuyện, cô hạ giọng, nói: “Anh… hôm nay anh có đi làm không?”

“Không đi, hai hôm nay tôi có việc.”

Trong lòng Lưu Giai Chi lại nổi giận. Anh tìm được người thì lập tức quên luôn công việc của anh là do ai tìm cho, đúng là bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.

“Chút nữa tôi sẽ đi xin nghỉ.”

Lưu Giai Chi bĩu môi, khẽ nói: “Không có tiền đồ…”

Chu Đông Nam nói: “Tôi về đây.”

“Khoan đã!” Lưu Giai Chi vội gọi anh lại, rốt cuộc vẫn là có quan tâm: “Khi nào anh rảnh? Tôi… tôi có việc muốn gặp anh.”

“Có chuyện gì vậy?”

Lưu Giai Chi không kìm được nói luôn: “Bây giờ chưa nói được! Khi nào anh rảnh?”

Chu Đông Nam suy nghĩ một lúc: “Mấy ngày nữa.”

“Là mấy ngày? Không có thời gian chính xác à?”

Chu Đông Nam chậm chạp mà suy nghĩ.

Lưu Giai Chi trừng mắt, tinh khí của anh bị hút sạch rồi à?! “Chờ điện thoại của tôi!” Hùng hổ nói xong, Lưu Giai Chi trợn mắt rồi đóng sầm cửa lại.

Cô dọn đi ngay hôm đó.

Cô cảm thấy mình không ở đây nổi nữa.



Thành Vân nằm trên người Chu Đông Nam, ngực kề lưng, bụng kề eo, chân kề chân… vẫn y như thế.

Đã qua mấy ngày rồi.

Thật phải cám ơn chỗ đồ ăn mà Lưu Giai để lại, khiến hai người họ không đến mức chết đói.

Ngay cả lúc nấu cơm Chu Đông Nam cũng trần truồng.

Rèm cửa rất ít khi được kéo ra, cả nhà đều chìm trong bóng tối mờ mờ.

Cả hai người đã nhịn biết bao lâu, nên cứ bảo hết lần này rồi sẽ thôi, nhưng sau đó vẫn không thể dừng được. Hai người không ngừng ôm lấy nhau, vắt kiệt sức lực, cái cảm giác khó có thể nói thành lời, lại quá tuyệt vời, khiến cho lòng người như có ảo giác vừa xuất hiện lại vội vụt tắt.

Cho nên họ càng không thể tách ra, như muốn trấn an người còn lại, mãi mãi không bao giờ là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi