A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Một vài ký ức xa xăm chợt nhảy ra lần 2, khiến cả người A Nhược lạnh toát.

Tùy phu nhân đứt quãng kể lại chuyện về Ký Vân thiên sư, cùng quá khứ của bà với Tùy thành chủ.

Tùy phu nhân tên thật là Anh Nam, là một con yêu quái mấy trăm năm tuổi, chưa từng gây hại cho ai. Sở dĩ bà quen biết Ký Vân tiên sư, là bởi một sợi tiên khí nguyên chất trên người hắn.

Yêu quái luôn luôn hướng về tiên khi, Anh Nam cũng đi theo người kia nhiều ngày. Bà thấy hắn ăn mặc mộc mạc, có ai ăn xin thì sẽ cầm một cục đá đưa cho họ, hòn đá kia sau khi qua tay hắn sẽ biến thành vàng. Anh Nam thấy vậy thì sinh lòng mến mộ, muốn bái thầy học thêm.

Bà tưởng rằng người kia là thần tiên, nên dập đầu mấy cái rõ đau, cũng không giấu giếm thân phận của mình, hóa thành nguyên hình cho hắn nhìn.

Ký Vân thiên sư nói pháp môn mà hắn tu luyện sẽ chia vàng cho người trong thiên hạ, mà bây giờ hắn cũng đang cần một người làm việc cho hắn. Hắn thấy Nam Anh có tuệ căn, bèn đồng ý cho bà đi theo phát vàng chia bạc giúp.

Theo hắn ta bao nhiêu năm, Ký Vân thiên sư biến đá thành vàng, còn Anh Nam sẽ lấy danh nghĩa phát vàng thổi bùng danh tiếng hắn ta lên.

Bọn họ chuyên đi về nơi có nhiều người nghèo khổ, Dận Thành của nhiều năm về trước chính là thành nhỏ nghèo nhất chốn này.

Ký Vân thiên sư đưa Anh Nam đến đây, nói nơi này địa linh nhân kiệt, là đất lành dễ phát triển. Hắn bảo Anh Nam giả vờ làm tiểu thư nhà giàu, buôn bán tích đức, lấy vô số vàng bạc mua lại cái Dận Thành rách nát này.

Anh Nam chỉ nghĩ mình đang làm việc tốt, muốn tích đức. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Dận Thành đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, bản thân bà thì được người phàm tôn sùng, cũng hiếu kính nhiều hơn cho Ký Vân thiên sư.

Bà phát hiện ra hắn ta cũng không tiêu những thỏi vàng tự biến, cũng không chủ động mua bán gì cả. Anh Nam tưởng rằng hắn ta vô tư, thoải mái, lòng không vướng bụi trần. May là Ký Vân thiên sư không ăn kiêng, chiêu đãi thịt ngon rượu xịn, hắn cũng ăn vui vẻ.

Anh Nam ở Dận Thành vài chục năm, chưa bao giờ lấy diện mạo thật gặp người. Mãi cho tới 20 năm trước, bà gặp Tùy thành chủ hiện giờ, cả hai nhanh chóng rơi vào lưới tình. Anh Nam buông lòng thành tiên, chỉ nguyện ôm lấy tình yêu thế tục tầm thường.

Bà muốn thoát khỏi Ký Vân thiên sư, nên mua rượu ngon đãi hắn, trước cứ dỗ hắn vui đã rồi tính. Ngày đó, Ký Vân thiên sư uống say, lỡ miệng nói bản thân trước đây họ Ngô. Hăn ta muốn sờ tay bà, đôi bàn tay đeo găng vàng cứng đè chặt lên mu bàn tay Anh Nam, hắn thều thào, không biết đang khóc hay đang cười: “Đôi tay này của ta, đã lâu lắm rồi không chạm vào người sống.”

Anh Nam mở miệng: “Sư phụ, con muốn thành thân.”

Ký Vân thiên sư nghe vậy, đột nhiên rớt đôi hạt nước mất. Hắn nói, thành thân thì tốt, hắn cũng muốn thành thân. Hắn đột nhiên ôm lấy eo bà, nói rằng bản thân đã thấy bà vô cùng xinh đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ký Vân thiên sư nói rất nhiều câu mơ màng, hắn nói hắn cũng không muốn thành tiên, không muốn cơ thể mình như bây giờ, dù có phú quý ngập trời cũng chẳng liên quan gì tới hắn. Hắn muốn đò đưa với Anh Nam, nếm thử mùi vị nam nữ ân ái.

Ký Vân thiên sư hiểu nhầm ý của bà, hắn ta tưởng Anh Nam muốn thành thân với mình. Quá kinh hãi, bà đập hắn ta ngất xỉu, hoảng loạn chạy ra khỏi tòa tiểu viện kia.

Về sau, bà thành thân với Tùy thành chủ, mấy năm liền không gặp được Ký Vân thiên sư. Anh Nam tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi hắn ta, không bị khống chế nữa, nào ngờ một buổi sáng sớm nào đó, khi bà đang ngồi đu đưa trên ghế mây, Tùy thành chủ lại không có trong phủ, một người đàn ông xuất hiện trước mắt bà.

Người mà Tùy thành chủ để lại đều biến mất, Anh Nam hét lên mấy lần nhưng vẫn không ai tới, bèn quỳ xuống gọi vài tiếng sư phụ.

Ký Vân thiên sư nhìn Anh Nam cười: “Ngươi sống cũng được quá nhỉ, mấy năm nay không tới tìm ta, chỉ sợ không còn nhớ rõ ta, cũng mặc kệ cuộc sống của ta khó khăn khổ sở thế nào nhỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi