A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Dận Thành cũng là Bất Dạ Thành, cả đêm huyên náo không yên, hoa đăng không tắt.

A Nhược và Hạ Tranh đi ra cửa khi còn sớm, phía đông mới ló tầng mây mỏng, mặt trời ban mai còn chưa lên hoàn toàn, theo lý mà nói, đường phố lúc này phải vắng hoe, nhưng giờ khắc này đây, lại có rất nhiều người trở về sau khi say rượu, ầm ĩ không bớt đi chút nào.

A Nhược đi bên lề đường, từ xa có thể nhìn thấy mấy cửa tiệm bánh bao và bánh ngọt khói nóng bay nghi ngút, mùi thơm của thức ăn theo gió sớm thổi từ đầu đường đến cuối đường.

Dận thành ban ngày nguy nga lộng lẫy khác biệt hẳn với Dận thành về đêm, đèn đuốc vàng rực có hơi thu lại, nhưng dưới ánh mặt trời thì càng thêm rực rỡ, khiến người ta khó mà mở mắt xem.

A Nhược tìm được một chỗ ngồi tránh nắng, gọi một bát mì sợi, Hạ Tranh muốn ăn gì thì tự mình gọi.

Hai bát mì sợi và một vỉ bánh bao đặt lên bàn, A Nhược lại nói chuyện phiếm với Hạ Tranh, hỏi xem mấy năm qua trôi qua như thế nào.

Đã bảy mươi năm, dài hơn một đời của rất nhiều người, họ không có chỗ ở cố định, tất nhiên trải qua rất nhiều chuyện, suốt thời gian đó, A Nhược đã hỏi tới sự tình ly kỳ khi hắn gặp được Tùy phu nhân.

Hạ Tranh cười lắc đầu: "Bởi vì ta lo gặp dịch bệnh nên có học thêm chút y thuật, cũng là du y có danh tiếng, từng gặp nhiều chứng bệnh ly kỳ, nhưng chuyện kỳ lạ như vậy thì lại hiếm."

A Nhược ừ một tiếng, hình như cũng không thèm để ý. Đợi đến khi ăn xong mì lại hỏi: "Đúng rồi, sao ngươi biết Tùy phu nhân bị như thế là vì yêu quái?"

"Mạch đập của bà ấy không giống như mạch đập người thường." Hạ Tranh nghiêm túc nói: "Ta đã chữa bệnh nhiều năm, từng chẩn rất nhiều mạch, mạch đập của con người chỉ có một, nhưng yêu tinh thì lại có ba, vì vậy ta mới to gan suy đoán thân phận của bà ấy."

Đúng là yêu tinh có ba mạch đập, nhưng hai cái còn lại giấu rất kỹ, người hành nghề y thông thường rất khó mà nhận ra, nói vậy chứng tỏ y thuật của Hạ Tranh rất cao siêu.

A Nhược có vẻ khá hứng thú, nàng đưa tay của mình về phía Hạ Tranh, hỏi: "Ngươi xem thử ta có mấy mạch đập?"

Vẻ mặt Hạ Tranh cứng đờ, A Nhược vừa cười: "Cứ xem đi, cùng lắm thì ta không trả tiền là được."

Hạ Tranh nở nụ cười thất thanh, trêu ghẹo nói: "Tỷ tỷ à, tiền ăn sáng cũng là ta chi, chẳng lẽ cô sợ không có tiền để đưa cho ta à."

"Ngươi nói đúng rồi đấy." A Nhược múc một nhúm mì lên ăn, rồi nói: "Ta muốn ăn chực nên mới cho ngươi ra ngoài cùng ta đấy."

Nàng còn phất phơ bàn tay trước mặt Hạ Tranh, Hạ Tranh thở dài, lẩm bẩm một câu y thuật của mình cũng thường thôi, đợi lát nữa mất thể diện lại xin A Nhược đừng lấy đó làm chuyện cười là được.

A Nhược cười khoát tay áo một cái, ánh mắt liếc nhìn phòng ốc xung quanh, cuối cùng dừng lại ở cửa thành cao ngất.

Hạ Tranh bắt mạch cho A Nhược, một hồi lâu sau hắn mới nói: "Tỷ tỷ không có mạch đập."

Sắc mặt của hắn hơi tái, giống như là bị suy nghĩ này dọa sợ, nhưng hắn lại bình tĩnh lại rất nhanh, hắn đã biết A Nhược không phải người bình thường từ trước, không có mạch đập cũng là chuyện bình thường.

A Nhược nghe vậy thì chậm rãi thu tay lại, ánh mắt rời khỏi cửa thành, dừng lại ở một chiếc sạp bày bán từ rất sớm, nàng không quá để ý đến kết quả bắt mạch của Hạ Tranh, chỉ vào bánh ngọt kia rồi nói: "Ngươi đi mua cho ta hai cái để ăn đi."

"Được." Hạ Tranh đứng dậy, lúc xoay người sửa sang lại quần áo, sau đó hắn mới cất bước đi đến cửa tiệm bánh ngọt bên kia.

A Nhược nhìn theo bóng lưng hắn, đã không còn nhỏ, cơ thể lại rất cường tráng, cũng không thấy còng lưng, càng nhìn nàng càng cảm thấy chí ít Hạ Tranh có thể sống thêm mười năm nữa.

Bát mì trước mặt còn hơn nửa, ăn bánh bao thịt xong cũng thấy khá no rồi, A Nhược bưng bát của mình lên, uống cạn nước mì trong bát, sau đó, nàng để tay phải chạm nhẹ lên cổ tay trái của mình.

Hạ Tranh mua bánh ngọt trở về, sau khi A Nhược nhận lấy thì cảm ơn, nàng đeo giỏ trúc trên lưng muốn quay lại nhà họ Tùy.

Dường như nàng đi ra ngoài đúng là vì một bữa ăn sáng thật, ăn no thì lại quay về tiểu viện nằm, cũng không vội xem bệnh cho Tùy phu nhân, nàng dựa vào ghế mây khép mắt, gió hiu hiu thổi nhẹ.

Tùy Vân Chỉ đi vào tiểu viện của A Nhược thì thấy một cảnh tượng như vậy.

Quần áo mày xanh như thác nước róc rách nhẹ nhàng vắt trên ghế mây bên cạnh, một nhúm tóc của A Nhược tản ra, mái tóc đen và màu xanh như hai màu mực nước, thỉnh thoảng theo gió chạm vào nhau.

Một tay nàng khoác lên trên giỏ trúc cạnh bên, một tay khác đưa lên che trán, ngăn lại luồng ánh sáng, dáng vẻ vừa ung dung, tự tại.

"A Nhược cô nương." Tùy Vân Chỉ thấp giọng gọi: "Mẫu thân ta tìm cô."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi