A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Trong huyệt phủ ẩm ướt, rắn độc quấn lấy nhau, làn da A Nhược chỗ nào cũng bị nọc độc bám chặt. Hai mắt nàng sung huyết đỏ bừng lên, gương mặt sưng vù, vô cùng chật vật.

Sự im lặng kéo dài khiến Anh Nam nóng nảy, hiển nhiên A Nhược và Ngô Quảng Ký không phải cùng loại người. Bà ta vẫn còn nhớ tiếng hét chói tai của Ngô Quảng Ký khi ném ông ta vào động rắn, cùng tiếng mắng chửi.

A Nhược quá im lặng, im lặng tới mức Anh Nam tưởng nàng đã chết.

Trên tóc người con gái là lớp dịch nhầy rắn nhớp nháp, đầu nàng bị đàn rắn đè cho vặn vẹo, đôi mi run run, nhưng tầm mắt vẫn khóa chặt lên người Anh Nam, không còn hơi người sống.

Cuối cùng Anh Nam nhịn không nổi, chủ động mở miệng: “Cô không muốn biết tại sao ta lại nhốt cô ở đây ư?”

A Nhược khựng lại mấy giây, nàng vẫn còn sức lên tiếng, giọng hơi khàn: “Chắc là do bà sợ chết.”

Anh Nam nghẹn lời, nhưng không thể phủ nhận những gì A Nhược nói là sự thật.

Bà ta sợ cái chết, vậy nên mới nghĩ ra cách này để cứu lấy bản thân. Nếu có thể, bà ta cũng không muốn làm mấy chuyện táng tận lương tâm như thế. Thế nhưng, cung đã lên dây sao có thể quay đầu, người khác chết sẽ tốt hơn là mình chết, con người ai cũng ích kì như vậy, huống hồ loài yêu quái.

Anh Nam chợt cảm thấy hơi xấu hổ, giận vì A Nhược dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của bà ta, nhưng vẫn không sợ bà ta làm gì, vẫn thản nhiên nhìn bà ta như đang nhìn người chết.

Có rất nhiều câu hỏi không cần Anh Nam giải thích, chính bản thân A Nhược cũng đoán ra.

Ví dụ như nơi nàng đang ở, chính là hình ngục mà Ngô Quảng Kí bị nhốt mười mấy năm nay.

Số mệnh đã định Anh Nam sẽ chết năm Tùy Vân Chỉ hai mươi tuổi. Mấy năm gần đây, yêu lực của bà ta cũng yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức tạo cơ hội cho Ngô Quảng Kí làm bà ta bị thương. Ngô Quảng Kí chạy được ra khỏi đây, thật ra cũng do Anh Nam sắp đặt.

Tuy A Nhược không thể cử động toàn thân, đầu óc bị nhiễm độc tới độ mơ hồ, nhưng vẫn nhìn ra được sự thật. Nếu Anh Nam không sắp chết thật, chỉ sợ A Nhược cũng không xuất hiện ở Dận Thành.

Lấy bản thân làm mồi.

“Chắc bà đã biết tôi từ chỗ Ngô Quảng Kí rồi nhỉ.” A Nhược vừa dứt lời thì ho khan mấy tiếng.

Đồng tử Anh Nam hơi co lại, bối rối lùi về sau nửa bước, bà ta cười lạnh: “Quả nhiên cô khó đối phó hơn hắn nhiều.”

Anh Nam từng nghe về A Nhược từ chỗ Ngô Quảng Kí. Trong mười mấy năm tra tấn này, bà ta nghe Ngô Quảng Kí nhắc tới A Nhược không chỉ một lần, nhưng hắn ta không hề nói tên A Nhược, chỉ gọi em gái, cùng là người của trại Tuế Vũ.

Câu hắn ta nói nhiều nhất chính là: “Ở đây bị bà tra tấn, chẳng thà ta ra ngoài cho em gái tìm được còn hơn!”

Anh Nam hỏi hắn: “Em gái là ai?”

Tuy Ngô Quảng Kí đầu óc mơ màng, nhưng nhắc đến tên A Nhược, hắn vẫn run bần bật theo bản năng.

Hắn nhớ lại quá khứ, nhớ lại những cơn mơ ác tựa địa ngục, nhớ lại tiếng bộp bộp khi hắn băm xương thịt, cùng hơi nóng tỏa ra từ nồi nước sôi.

Hắn nhớ tới vẻ lộng lẫy của sao trời đêm hôm ấy, dải ngân hà sáng lạn, người của trại Tuế Vũ vây quanh lửa trai hát ca, chợt một tiếng thét chói tai của người con gái vang lên, tiếng rít gào ầm ĩ.

A Nhược khi ấy cầm con dao chặt của hắn, nhảy vào giữa đám người như điên, một tay cầm đuốc, tay kia cầm lưỡi đao sắc bén, chém lung tung vào đám bọn họ, dùng lửa nóng đốt quần áo, tóc tai, da thịt của bọn họ.

Ngô Quảng Kí vẫn còn nhớ bản thân bị nàng chém một đao vào eo, sao đó ngọn lửa nóng ấy đốt lấy người hắn. A Nhược tóc tai rũ rượi, đột nhiên chém giết mọi người. Hình ảnh vui cười náo nhiệt ban nãy chợt biến thành địa ngục máu đỏ.

Ngọn lửa đốt lấy thân cây, đêm đó là một đêm có gió, thổi lửa đi xa vài chục dặm.

Cả người A Nhược tẩm đẫm máu, từ đầu tới chân, bôi nhòe gương mặt nàng, chỉ còn đôi mắt nai sáng lên trong màn đêm.

Có người xin nàng tha mạng, bọn họ gọi nàng là “em gái”, xin nàng giơ cao đánh khẽ, nhưng nàng không hề lưu tình. Nàng không muốn nghe thấy bất kì âm thanh nào, vừa chém người, nàng vừa lẩm bẩm: “Ta là A Nhược, ta không phải em gái của các ngươi. Ta tên A Nhược, ta là A Nhược!”

Ngô Quảng Kí không dám nhắc đến tên nàng, chỉ cần nhớ tới là sẽ nhớ lại cái đêm thảm thiết ấy. Tất cả bọn họ đều bị A Nhược giết không chỉ một lần.

Anh Nam không hiểu, người như Ngô Quảng Kí tại sao lại có tia tiên khí thuần khiết như vậy. Bà ta không hỏi ngon nguồn của tiên khí, chỉ vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Bà ta nói với Ngô Quảng Kí, chỉ cần hắn tìm được một người bất tử bất diệt giống hắn, đến hiến mạng cho bà ta, thay bà ta chết thì bà ta sẽ thả hắn đi.

Vì vậy, Ngô Quảng Kí nói cho Anh Nam biết tên của A Nhược. Hắn chỉ nói ra cái tên, những việc còn lại thì mặc Anh Nam tự tìm tòi.

Anh Nam tìm được một ít tin tức về A Nhược, ví dụ như chuyện nàng từng thay người ta trừ ma diệt quỷ, hay ví dụ như 70 năm trước nàng nàng từng đi qua thôn Hạ Kim. Một vài người già vẫn còn nhớ tình hình bệnh dịch của thôn Hạ Kim khi ấy, cũng nói năm đó có đứa trẻ không sợ dịch bệnh, đi theo A Nhược lên núi xuống biển, chỉ có điều A Nhược đi được mấy năm, người đó đã chết

Anh Nam bày một ván cờ cắt hết đường lui. Bà ta cố ý để lộ sơ hở, thả Ngô Quảng Kí đi, khiến chính mình rơi vào hiểm cảnh.

Bà ta mời một người kể chuyện già, giả mạo thành đứa trẻ năm đó sau trở thành du y nổi tiếng, chỉ ra được nơi A Nhược ở, bảo Tùy Vân Chỉ thay mình đi xin thuốc.

Trên người Tùy Vân Chỉ có một nửa máu của bà ta, kết thành yêu đan. Anh Nam biết, chỉ mỗi Thiên Nhai Lĩnh chưa đủ khả năng khiến hắn chết ở đấy.

Quả nhiên, Tùy Vân Chỉ đưa A Nhược trở về.

Còn Ngô Quảng Kí, sau khi trốn ra khỏi huyệt rắn, biết yêu lực của Anh Nam yếu đi, liền tưởng bản thân đủ trình giết được bà ta. Hắn tiếc cảnh vinh hoa phú quý của Dận Thành, thầm nghĩ đợi Anh Nam chết sẽ khống chế Tùy thành chủ. Có điều hắn không ngờ, chờ mãi mà Anh Nam không chết, càng không ngờ A Nhược sẽ tới nhanh như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi