A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Một người như vậy lại có thể vào được Thiên Nhai Lĩnh đúng là không dễ.

- --

"Thiếu chủ, thiếu chủ!"

Mấy tiếng gọi vang lên, kéo Tùy Vân Chỉ từ cơn ác mộng quay về. Hắn bỗng mở mắt ra, tim đập thình thịch, vừa ngồi dậy đã cảm thấy cả người đau đớn vô cùng, gương mặt nhăn nhó.

Nam nhân cao lớn thấy hắn tỉnh lại thì thở phào: "Thiếu chủ, cuối cùng ngài cũng tỉnh."

Tùy Vân Chỉ lặng yên nhìn người trước mặt, đây chẳng phải là Kiếm Trung đã lạc với hắn lúc trước sao?

Hắn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng đau đớn không phát ra được tiếng nói nào, Kiếm Trung vội vàng nói: "Thiếu chủ đừng nóng vội, đại phu đã tới xem qua rồi, cổ họng của ngài phải mấy ngày nữa mới hồi phục được, chúng ta hiện tại an toàn."

Tùy Vân Chỉ nghe vậy thì nhìn xung quanh, căn phòng đơn sơ cũng coi như sạch sẽ, trong phòng ngoài Kiếm Trung còn có mấy người vừa vây quanh lúc nãy, đều là thuộc hạ hắn mang từ Dận thành tới, toàn là nam nhân, không hề có cô nương váy xanh kia.

Hắn cảm thấy cơ thể rất đau, đồng thời cảm giác có gì đó không đúng lắm, kí ức của hắn vẫn dừng lại ở thời điểm ngã xuống cánh đồng tuyết kia, chẳng lẽ lúc đó A Nhược đã bỏ lại hắn đi mất? Đến Dận thành? Tìm mẫu thân hắn? Vậy tại sao mấy người Kiếm Trung lại tìm được hắn?

Tùy Vân Chỉ không lo được nhiều như vậy, muốn hỏi mà không nói ra được, đầu óc quay cuồng, hoảng hốt khoác vội cái áo rồi đẩy mọi người xông ra ngoài.

Đẩy cửa ra, hắn liền nhìn thấy người mình muốn tìm.

Đây là thôn xón gần cánh đồng tuyết, vì cây cối ở đây khó phát triển nên nhà ở đây đều dùng đá xếp thành, sau đó dùng bùn trát lên, không hề có khe hở.

Những căn nhà dưới ánh mặt trời như những khối đá cực lớn. Giờ đã là chạng vạng, ánh mặt trời đỏ rực cả bầu trời, từng tầng mây như những cuộn gấm được nhuộm màu, đỏ cam lại pha chút xanh xanh, ánh mặt trời sặc sỡ xuyên qua tầng mây chiếu lên nóc nhà trắng tuyết, cũng chiếu lên bộ váy màu xanh biếc của A Nhược.

Nàng ăn mặc mỏng manh, là màu sắc thứ hai rơi vào tầm mắt của Tùy Vân Chỉ, màu đầu tiên chính là rặng mây đỏ trên bầu trời.

A Nhược tựa người vào cột đá, phía trên lợp cỏ tranh, tỏa ra xung quanh. Nàng yên lặng ngồi dưới đình cỏ tranh, ôm cái giỏ trúc lớn kia trong lòng, chớp chớp mắt nhìn về phía nắng chiều, vẻ mặt thư thái, không hề hợp với nơi này.

Nghe thấy tiếng động, A Nhược quay đầu lại, thấy hắn thì mỉm cười: "Khỏe hơn rồi sao, có thể xuống giường rồi?"

Tùy Vân Chỉ đang ngây người, thấy nàng nói chuyện với mình thì tim lại đập thình thịch, mấy người Kiếm Trung ở phía sau chạy tới, giải thích: "Thiếu chủ, chính là vị cô nương này đã đưa ngài ra khỏi cánh đồng tuyết."

Mặc dù nói như thế nhưng mấy người Kiếm Trung vẫn không dám đến gần A Nhược.

Nơi này lạnh đến mức nước kết thành băng, vậy mà A Nhược chỉ mặc một bộ sa mỏng, nói chuyện không thở ra khí trắng, không hề giống một người sống.

Tùy Vân Chỉ há miệng, lúc này mới chợt nhận ra trên người có rất nhiều chỗ đau đớn. Hắn sờ lưng, sờ chân, cảm giác như mình bị người ta đánh cho một trận, hình như còn bị trật khớp nữa.

A Nhược thấy hắn như thế thì vẫn tươi cười, tinh nghịch nói: "À, là ta đẩy huynh từ cánh đồng tuyết ra đấy, mặt đất hơi gồ ghề, kéo đi thì hơi khó, nhưng mà ta có chú ý phần đầu của huynh, chỉ bị đập hai cái thôi."

Vừa nói vậy, Tùy Vân Chỉ lập tức cảm thấy sau gáy mình có chút đau nhức.

Mấy người Kiếm Trung thấy Tùy Vân Chỉ hít vào một hơi đau đớn thì vội đỡ hắn quay về nhà đá, trên đường Tùy Vân Chỉ ngoái lại nhìn A Nhược mấy làn, chỉ sợ đến lúc vết thương của mình tốt lên sẽ không thấy người đâu nữa. Nhưng nghĩ lại lúc hắn ngã trong đống tuyết nàng cũng không bỏ đi, chắc lần này cũng sẽ không bỏ đi đâu.

Gió đêm hiu hiu, bầu trời tối đen, chỉ nói mấy câu, mặt trời đã khuất dạng.

A Nhược ôm giỏ trúc trong ngực, cằm khẽ tựa lên nắp giỏ, ánh mắt xa xăm, khẽ nói: "Chúng ta sẽ nhanh tìm được họ thôi."

Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, cũng không biết là đang nói chuyện với ai, lát sau khẽ thở dài một tiếng.

"Ta lại bắt đầu nhớ ngài rồi, Thần Minh đại nhân."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi