A NHƯỢC CÓ THẦN LINH

Tường thành tòa thành nhỏ này thật ra không cao, dưới chân tường mọc đầy hoa nghênh xuân. Cành lá xum xuê đan vào nhau, một màu xanh lục phủ kín chân tường, điểm xuyết mấy bông hoa vàng nhỏ xíu thơm ngào ngạt.

Đã lâu lắm rồi, nàng không thấy nhiều màu như thế.

Trên tường thành loang lổ màu xám tro là cúc vàng lá xanh, phía xa xa là núi, trúc ngọc và cây. Đây đều là những cảnh phải sang phương bắc mới thấy.

Thiên Nhai Lĩnh rất lạnh, dù có nằm phơi nắng cũng chẳng ấm lên chút nào. Nơi này thì khác, đến gió thổi qua cũng cảm thấy ấm áp.

Nàng đưa tay chạm nhẹ vào cái sọt sau lưng, miệng cười nhẹ, sau đó ngắt mấy cành nghênh xuân tết thành vòng hoa, đủng đỉnh đeo lên đầu.

A Nhược đón gió, để mặc cánh hoa vàng rơi theo trên tóc. Tóc nàng nửa xóa nửa buộc, lưu luyến đảo qua giỏ tre, rồi bị cơn gió thổi về chỗ cũ.

Thuộc hạ của Tùy Vân Chỉ đã chết khá nhiều, lòng người dao động. Hắn liếc nhìn A Nhược thì thấy nàng đang mải miết ngâm hoa, thoải mái như chơi xuân.

Đi đường mấy ngày, cả đoàn không được ăn ngon ngủ yên. Biết tin sức khỏe thành chủ phu nhân Dận Thành vẫn ổn định, không xấu đi, còn có người chăm sóc, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm, vào thành nghỉ ngơi một ngày rồi mới lên đường.

Người trong tiểu thành toàn là du khách từ Nam ra Bắc, đám bọn họ vào khách điếm, Kiếm Trung lấy một nén vàng từ tay đám người Dận Thành, ném cho chưởng quầy, dặn dò hắn ta chuẩn bị phòng và đồ ăn, còn đâu dư tiền thì mua giùm mấy con ngựa tốt.

Lúc A Nhược nhìn thấy vàng, chợt thấy kì lạ.

Nén vàng chuyển từ tay Kiếm Trung sang tay chưởng quầy, ông ta cười ha hả, còn cầm lên cắn mấy cái.

Chưởng quầy gọi tiểu nhị tới làm việc, vàng thì đè lên sổ sách, hắn sai tiểu nhị đi mua mấy thứ Kiếm Trung dặn dò về.

Ánh mắt A Nhược dính chặt lên thỏi vàng, nàng đứng cạnh quầy, từ từ vươn tay.

Đầu ngón tay A Nhược vừa chạm vào nó, ánh vàng xán lạn lập tức tróc đi như bức tường cũ loang lổ, màu sắc nhạt dần, biến thành một cục đá bình thường, không khác gì cục đá ven đường.

Chưởng quầy quay đầu lại, đúng lúc A Nhược vừa thu hồi tay. Hắn cúi đầu nhìn cục vàng đè trên sổ sách giờ đã biến thành đá, vội vàng bắt lấy tay nàng: "Giỏi nhỉ! Cái tên trộm này! Dám lấy trộm trước mặt ta!"

A Nhược hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía chưởng quầy, nói: “Đó là đá, không phải vàng.”

"Hừ! Ngài kia vừa mới đưa vàng lên tay ta, sao là đá được? Chắc chắn là cô thấy tiền sáng mắt, cầm đá tới tráo vàng đúng không!" Chưởng quầy ném đá ra ngoài cửa, túm tay A Nhược nói: "Hoặc là trả lại vàng đây, hoặc là theo ta đi gặp quan."

Nghe thấy ồn ào, Tùy Vân Chỉ vội tới gần, kéo tay chưởng quầy ra, che chở cho A Nhược, nói: "Nàng ấy không trộm vàng của các người đâu."

Kiếm Trung thấy thế, lại đưa chưởng quầy thêm thỏi vàng vụn, kéo Tùy Vân Chỉ qua nói: "Thiếu chủ, ra ngoài ít gây sự thì hơn."

Ở đây không phải Dận Thành, lỡ lên quan thật sẽ ảnh hưởng tiến độ quay về của họ.

Cả đám ngồi xung quanh bàn, nhìn A Nhược với vẻ tò mò.

A Nhược nói với Kiếm Trung: "Lấy hết bạc trên người các ngươi xuống đi, để ta xem thử."

Kiếm Trung: “...”

A Nhược nhíu mày: “Ta chỉ xem thôi, có phải lấy luôn đâu."

Kiếm Trung khó xử nhìn Tùy Vân Chỉ, thấy hắn ta gật đầu thì mới bảo mấy người kia đưa tiền. Vàng bạc trong các túi được tầm mười mấy thỏi, đập trên bàn vang lộp bộp.

A Nhược bỏ bạc qua một bên không xem, chỉ soi mấy thỏi vàng. Nàng thấy nghi hoặc, lại nhìn tảng đá bên ngoài cửa, xem ra chỉ có một thỏi kia là đặc thù.

Một hồi yên tĩnh, đồ ăn lên bàn dần.

A Nhược, Tùy Vân Chỉ và Kiếm Trung ngồi cùng một bàn, còn mấy người kia chia nhau ra ngồi. Đồ ăn cơ bản đều giống nhau, có chay có mặn.

Xem xong chỗ vàng bạc kia, A Nhược đẩy trả lại cho Kiếm Trung.

Kiếm Trung khác với Tùy Vân Chỉ, Tùy Vân Chỉ từng thấy nàng phẩy tay là tránh được gió tuyết, biết phương hướng. Thế nên dù hắn tò mò về nàng, nhưng càng kinh sợ hơn. Kiếm Trung thì vẫn nghi ngờ năng lực của nàng.

Ánh mắt nghi ngờ của người xung quanh không hề ảnh hưởng đến A Nhược, nàng bưng chén lên dùng cơm như thể không có chuyện gì xảy ra.

Đồ ngon ở thành nhỏ chẳng có mấy, A Nhược không kén chọn. Dù sao thì nàng cũng ăn rễ cây mà lớn, ăn gì cũng thấy ngon.

Cải trắng ăn ngon, đậu phụ ăn cũng ngon, chỉ chốc lát sau cơm trong bát A Nhược đã thấy đáy.

Tùy Vân Chỉ ngồi bên cạnh đột nhiên đưa cho nàng một chén canh, nói: “Ăn chậm một chút.”

A Nhược cũng không ngẩng đầu lên: “Ta không ăn thịt.”

Tùy Vân Chỉ nói: “Không ăn thịt trong chén, vậy uống chút canh chắc vẫn ổn nhỉ.”

A Nhược vẫn lắc đầu, Tùy Vân Chỉ đặt chén cạnh tay nàng. Một mùi hương len lỏi vào mũi nàng, A Nhược đang ăn cơm chợt khựng lại, sắc mặt trắng bệch.

Rầm, nàng đứng bật lên, chiếc ghế dưới chân bị gạt ngã.

Đây là lần đầu Tùy Vân Chỉ thấy sắc mặt nàng khó coi như thế, bèn buông đũa hỏi: “Sao vậy?”

Cơm trong miệng A Nhược vẫn chưa nuốt xuống, nàng quay sang một bên nôn hết ra, khiến những người xung quanh đều hốt hoảng.

Lưng nàng ướt đẫm mồ hôi, đầu óc cũng choáng váng, tay chân lạnh lẽo, tê rần. Một lúc sau, nàng mới thều thào hỏi: “Đây là canh gì?”

“Lòng dê nấu canh.” Tùy Vân Chỉ nói.

Đồng tử A Nhược co lại, cả khóe mắt lẫn chóp mũi đều ửng đỏ, nàng run rẩy nói: “Ta… ta không ăn dê, tôi không ăn dê.”

Tùy Vân Chỉ không ngờ chỉ một chén canh lòng dê lại khiến nàng khó chịu như thế. Hắn còn chưa kịp an ủi, A Nhược đã đẩy hắn ra.

Nàng cõng giỏ tre, bước đi liêu xiêu, tay nắm chặt chìa khóa phòng cho khách, cúi đầu rời đi thật nhanh. Bóng nàng gầy gò, như thể sẽ ngã bất cứ lúc nào.

Mồ hôi trên người A Nhược vẫn toát đầm đìa, tim nàng đập rất nhanh khiến nhịp thở hơi thắt lại.

Có tiếng gì đó từ xa truyền đến, mang cả hồi âm quẩn quanh bên tai nàng. Trong trí nhớ xa xăm ấy, lão già kia bê một bát canh nói với nàng: “Ăn chút gì đi, đây là canh dê.”

Thật ra canh dê này không phải canh dê.

A Nhược vào phòng đóng cửa lại, cả người như tìm được đường sống trong chỗ chết, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, chiếc giỏ tre nghiêng sang một bên.

Nàng ngẩn người, vội vàng tháo giỏ tre xuống ôm vào lòng, hoàn hồn nói: “Xin lỗi thưa thần.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi