Á NÔ

Đêm nay, Thẩm Ngọc phá lệ ngủ đặc biệt an ổn.

Rồi sau đó mấy ngày nữa Thẩm Ngọc tinh thần cũng bắt đầu tốt lên rất nhiều, trước kia không phải là đang hầu hạ Trấn Bắc Vương, thì chính là ở lúc Trấn Bắc Vương phát tiết xong đi, mình nằm ở trên giường bệnh dưỡng thương, Thẩm Ngọc lúc đó coi như là không có một chút nào nhàn rỗi.

Thẩm Ngọc ở trong vạt áo trong cầm ra một viên xúc xắc, bên trong là một viên hồng đậu.

"Hồng đậu sinh nam quốc, Xuân lai phát kỷ chi, Nguyện quân đa thái biệt, Thử vật tối tương tư.**"

Đây là Thẩm Ngọc từ bé thường được mẹ hát thơ ca cho nghe, Thẩm Ngọc sớm đã thuộc nằm lòng, chẳng qua là không biết được hàm nghĩa trong đó, cũng hát không ra.

Khi đó mẹ dỗ y chìm vào giấc ngủ, chính là lặp đi lặp lại hát mấy câu này.

"Đây là điệu hát dân gian của quê hương mẹ, bên kia họ cũng sẽ hát." Mẹ nói.

"Điệu hát là cái gì?"

Còn nhỏ Thẩm Ngọc ra dấu tay hỏi mẹ.

"Nói cho ngươi bây giờ ngươi cũng không hiểu được, sau này sẽ hiểu thôi."

"Kia quê hương mẹ ở đâu?" Thẩm Ngọc lại hỏi.

"Ở phía Nam quốc tên là Vân Mộng một địa phương nhỏ, rất xa." Mẹ ánh mắt nhìn xa xăm: "Mẹ đời này sợ là không trở về được nữa."

Thẩm Ngọc biết, vốn dĩ mẹ và y không phải là người Bắc Vực, mẹ sinh ra ở phía Nam quốc Đại Tĩnh, nơi đó có quê nhà của nàng gọi là Vân Mộng, người ở đó rất giỏi trồng trọt hồng đậu.

Vân Mộng có một phong tục, mỗi người là nam hay nữ vào thời điểm tròn mười tám tuổi, đều sẽ đi lựa chọn cho mình những viên hồng đậu đẹp nhất, làm thành xúc xắc lung linh, đem tên đối tượng mình ái mộ khắc ở phía trên, đối phương nhất định cũng sẽ ái mộ mình.

Vân Mộng chính là một cái tên địa phương xinh đẹp, Thẩm Ngọc cũng muốn được như vậy.

Nhưng mà Thẩm Ngọc còn chưa đủ mười tám tuổi đã phải thay thế tiểu thư gả cho Trấn Bắc Vương.

Vì vậy mẹ trước thời hạn lấy hạt bồ đề làm xúc xắc, đưa cho Thẩm Ngọc.

"Quai Nhi, nếu con may mắn sống sót ra khỏi Vương phủ...gặp được người đáng để giao phó cả đời, liền khắc tên người đó lên đây, người đó nhất định là người yêu của con."

Thẩm Ngọc cẩn thận đem xúc xắc cất ở áo trong ra, giấu như vật quý giá, hôm nay mới lấy ra.

Thẩm Ngọc cầm xúc xắc ngắm nhìn hồi lâu, cái đồ chơi nhỏ này thật sự có sức mạnh thần kỳ như thế sao?

Thẩm Ngọc lắc lư xúc xắc, phía bên trong hồng đậu lăn qua lộn lại, phát ra tiếng vang nhỏ xíu, Thẩm Ngọc cầm lên đao nhỏ do dự rất lâu.

"Mẹ, con không cần tìm, Trấn Bắc Vương không có giống như lời đồn là một ác ma giết người không chớp mắt, hắn còn đối với Ngọc Nhi rất tốt."

Thẩm Ngọc vui vẻ suy nghĩ, y cho tới bây giờ không cảm thấy Trấn Bắc Vương đối xử tệ với mình, mặc dù hắn sức lực lớn, lúc hoan ái có làm y bị thương.

Mình vốn là người của Trấn Bắc Vương, hầu hạ chủ tử vốn là bổn phận của người làm nô tài như y.

Hơn nữa Trấn Bắc Vương còn cho y cẩm y ngọc thực, cũng không cần đun nước bổ củi, so với ở trong phủ Tri phủ, Thẩm Ngọc cảm thấy quá an nhàn.

Nhất là mấy ngày gần đây, Trấn Bắc Vương quan tâm chu toàn mọi thứ, che khuất mặt trời chiếm lấy tâm y.

Là một thiếu niên nhỏ tuổi không rành thế sự, rất dễ dàng bị làm cho cảm động.

"Chỉ cần ta không làm chuyện gì sai, hắn nhất định sẽ đối tốt với ta."

Đang lúc Thẩm Ngọc muốn hạ đao, cửa phòng bị mở tung ra, Trấn Bắc Vương hùng hùng hổ hổ xông vào.

"Ngọc Nhi, bên ngoài tuyết rơi."

Trấn Bắc Vương vào cửa mang theo một luồng gió rét, Thẩm Ngọc lạnh đến run cầm cập, nhưng vẫn là vẻ mặt vui vẻ chào đón.

"Đứng lại." Trấn Bắc Vương ngăn cản y: "Trên người ta vẫn còn khí lạnh, ngươi trước tiên đừng tới đây, nếu không may lại bị cảm khi đó lại phải mất một đoạn thời gian để dưỡng lại."

Trấn Bắc Vương ra lệnh cho hai người hầu đi theo phía sau, mang thêm hai chậu đồng vào phòng, lửa than bên trong đang cháy hừng hực, trong phòng một hồi liền ấm áp hẳn lên.

Hắn đứng một bên sưởi ấm một lát rồi mới đến dắt tay Thẩm Ngọc.

...

Chú thích: Các cậu đọc để hiểu rõ hơn nhé!

*Trích từ bài thơ "Tân thiêm thanh dương liễu chi từ nhị thủ" của Ôn Đình Quân, một nhà thơ thời Đường.

(II) Tỉnh để điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ.

Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?

Thời Đường, xúc xắc thường được làm bằng xương hay sừng động vật, người ta đục lỗ rồi nhét kín đậu đỏ ở bên trong để màu sắc thêm phần rõ nét, vì thế, từ trò chơi Trường hành dẫn đến con xúc xắc (đầu tử), trên mặt xúc xắc có những chấm đỏ là hồng đậu nằm sâu tận trong xương cốt, biểu thị tương tư khắc cốt ghi tâm của ta với người, người có biết không?

**Bài thơ ở trên là bài "Tương Tư" của Vương Duy thời Đường. Nó nói về lòng thương nhớ của người vợ có chồng lưu lạc trong những đoàn quân đế quốc nam chinh. Hồng Đậu còn được gọi là Tương tư đậu là loại đậu đỏ phổ biến ở Lĩnh Nam thời ấy. Nó biểu trưng cho những trái tim đôi lứa tràn đầy yêu thương nhung nhớ. Bài thơ này nổi tiếng đến mức mà gần như người dân Trung Quốc nào cũng biết đến.

Dịch nghĩa

"Hồng đậu mọc ở phương Nam

Mùa xuân về lại trổ ra vài cành mới

Xin chàng hái nhiều một chút và bỏ vào vạt áo

Vì vật này sẽ gợi lên bao nỗi tương tư."

Bonus thêm nè:

Mỗi hạt hồng đậu ngầm mang một thông điệp của tình yêu

1 hạt – Trong lòng anh chỉ có một mình em

2 hạt – Đôi ta như chim liền cành

3 hạt – Anh yêu em

10 hạt – Yêu em toàn tâm toàn ý

11 hạt – Một lòng một dạ yêu em

13 hạt – Em yêu, xin hãy đón nhận tình yêu của anh

17 hạt – Bên em suốt đời

18 hạt – Thanh xuân mãi mãi

19 hạt – Yêu đến tận cùng

21 hạt – Yêu nhất là em

22 hạt – Trong em có anh, trong anh có em

33 hạt – 3 đời 3 kiếp bên nhau

36 hạt – Tình yêu của anh chỉ có em

66 hạt – Yêu em mãi không đổi thay

99 hạt – Thiên trường địa cửu

100 hạt – Bách niên giai lão; hoặc là Yêu em một vạn năm

999 hạt – Anh là người hạnh phúc nhất trên thế gian này

<Nguồn: wordpress Tuyết Hoài>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi