Á NÔ

*họa bì: vẽ da hoặc vẽ vào da

Thẩm Ngọc cả người bị phơi bày trong gió tuyết lạnh lẽo, dưới thân cũng chỉ còn sót lại tiết khố, y cố gắng cầm lên y phục đã bị xé rách che trở lại thân thể mình, làm thế nào để có thể chống cự lại được những bà tử như sói như hổ này đây?

Sao?

Vương phi không nhìn thấy kết quả như mong muốn.

Trước ngực Thẩm Ngọc rõ ràng là một đôi gò bồng đào căng tròn đầy đặn, rõ ràng là dáng vẻ của một nữ nhân, cái này khiến Vương phi hoảng sợ cực kỳ, mặt tái lại.

"Không thể nào...Y không thể nào là nữ nhân được! Tiện nhân, ngươi đã dùng yêu thuật gì?! Hả?"

Vương phi tiến tới nắm lấy tóc Thẩm Ngọc, ép y ngẩng đầu lên, để mình nhìn cho thật cẩn thận.

Vương phi ánh mắt cay độc, đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó, nắm lấy bộ ngực đầy đặn của Thẩm Ngọc kéo một cái thật mạnh, rốt cuộc xé xuống được một mảng lớn da thịt, thì ra là một mảng da người được tô vẽ vô cùng tỉ mỉ, trông rất giống thật, lại còn thêm vào thứ gì đó, khiến cho xúc cảm da thịt chân thực vô cùng.

Gương mặt này của ngươi, chỉ sợ cũng là giả đi?

Vương phi ý định tiếp tục muốn kéo xuống da mặt của Thẩm Ngọc, nhưng lại không có bất kì cái gì cả, ngược lại móng tay cào ở cằm Thẩm Ngọc tạo ra một vệt máu.

"Các ngươi tới nhìn cho thật kỹ cho ta, trên đời này lại có người nam nhân thực sự không biết xấu hổ đến như vậy, lại đi giả trang thành hình dáng một nữ nhân để cho nam nhân tầm hoan, buồn nôn! Hạ lưu!"

Thẩm Ngọc không có cách nào ngăn cản Vương phi, nói đúng hơn là y đã tuyệt vọng đến nỗi không có sức lực để ngăn cản.

Tất cả sự lừa dối đã bị vạch trần, thân thể nam nhân "buồn nôn" này không ngờ lại phơi bày ở trước mặt Trấn Bắc Vương.

Thẩm Ngọc trên người không còn gì để có thể che che dấu dấu nữa, ngụy trang đủ rồi, y giống như một con nhím bị rút đi hết lông gai sắc nhọn, một con rùa bị lột đi giáp bảo vệ, để cho người khác cười nhạo, chỉ chỉ trỏ trỏ chửi rủa.

Nghe nói kỹ nữ đã là người thấp kém ti tiện nhất thế gian này, mà lại còn là một tiểu quan trong kỹ viện, so với kỹ nữ còn muốn thấp kém ti tiện bần hạ hơn nhiều lắm, thấy kỹ nữ bọn họ còn phải ngoan ngoãn tiến tới hành lễ ấy chứ.

Thẩm Ngọc trong đầu nghĩ, y so với tiểu quan trong kỹ viện còn thấp kém hơn, ít nhất người ta còn đường đường chính chính quang minh chính đại mà bán thân thể kiếm kế sinh nhai, không giống như mình dựa vào lừa gạt người khác.

Cái này chính là bộ da vẽ, là Thẩm Tri phủ mời người có năng lực nhất trên giang hồ làm ra, Thẩm Ngọc biết rõ là cũng chỉ giấu được một thời gian ngắn mà thôi, chẳng qua là vừa vặn lúc Trấn Bắc Vương cầu hoan, chỉ yêu thích đúng một tư thế, cũng không muốn sờ loạn thân thể y, chỉ đơn giản thô bạo phát tiết, mới khiến cho Thẩm Ngọc giấu được đến tận bây giờ.

Từ bây giờ trở đi, y rốt cuộc không cần phải lừa dối Trấn Bắc Vương nữa rồi, có thể khi thấy dáng vẻ mình là một người nam nhân, hắn sẽ trở nên chán ghét, trả thù mình chứ?

Trước mắt xuất hiện một đôi giày dẫm ở trên tuyết, là Trấn Bắc Vương....Hắn đi tới bên cạnh mình.

Thẩm Ngọc theo bản năng co tròn người lại, y ngoài làm như vậy ra còn có thủ đoạn nào khác để bảo vệ mình nữa chứ? Y sợ chết, sợ hơn nữa là cái chết quá thảm, một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không có.

"Vương gia, may mắn là có thể vạch trần được bộ mặt thật của hồ ly tinh này, nếu không thật là bị y lừa rồi, y còn muốn vào Quân gia gia phả cơ đấy!"

Vương phi vênh váo đắc ý, nắm chắc trong tay phần thắng.

Trấn Bắc Vương không để ý đến Vương phi, khom người ngồi thấp xuống.

"Cho nên, ngươi dạo gần đây cự tuyệt Bổn vương, không muốn làm Trắc phi của Bổn vương, nhất định phải rời khỏi vương phủ, cũng là bởi vì nguyên nhân này sao?"

Thẩm Ngọc không dám trả lời, âm thanh lời nói của Trấn Bắc Vương trầm thấp đến đáng sợ: "Là Đại Nhu phát hiện ra ngươi thực chất là một nam nhân, đến ép ngươi làm như vậy đúng chứ?"

Thẩm Ngọc đang chìm trong dòng suy nghĩ, Trấn Bắc Vương sẽ trực tiếp ra tay giết chết y, hay là không muốn làm dơ bẩn tay mình, ra lệnh cho người hầu đem y kéo xuống loạn côn đánh chết đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi