Á NÔ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Tối bất tiết nhất cố thị tương tư: nghĩa là Tương tư tủi hổ riêng mình đắng cay, trích trong bài hát "Hồng Đậu Sinh Nam Quốc" của Đồng Lệ.

https://www.youtube.com/watch?v=g-mHW4AROHw

Thẩm Ngọc bước chân nhanh nhẹn, gần giống như bay chạy đến thư phòng Trấn Bắc Vương, lại biết được Trấn Bắc Vương đã đi Băng Tâm Các, đồ vật trong tay y va chạm phát ra tiếng vang nho nhỏ, Thẩm Ngọc lại nghe được rõ ràng, cũng giống như y vậy, vì kích động mà tim đập dồn dập.

Thẩm Ngọc không quen đường lối trong vương phủ, lúc tìm được Băng Tâm Các trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bởi vì thở quá gấp, khí lạnh đi vào phế quản, sặc đến đau.

Trấn Bắc Vương quả nhiên ở Băng Tâm Các, đang hí hoáy một cái sa bàn*, sa bàn mô phỏng hình ảnh quan ải.

*sa bàn: một mô hình thu nhỏ để tiện cho việc tìm hiểu, nghiên cứu.

Nghe được tiếng bước chân vội vã của Thẩm Ngọc, Trấn Bắc Vương nhíu mày, lấy mấy lá cờ nhỏ trong tay đặt xuống.

"Tống Thanh không thật tốt trông nom ngươi sao? Bổn vương khi nào cho phép ngươi ở trong vương phủ chạy loạn?"

Thẩm Ngọc biết y không nên vi phạm mệnh lệnh của Trấn Bắc Vương khắp nơi chạy loạn, nhưng là do Trấn bắc Vương không muốn gặp mặt y, y chỉ có thể tự mình tìm tới.

Thẩm Ngọc thình thịch chạy đến trước mặt Trấn Bắc Vương.

"Ta có đồ muốn tặng cho ngươi."

Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ tay, bởi vì quá khẩn trương nên có chút lộn xộn.

Trấn Bắc Vương xem hiểu được, ánh mắt càng thêm phần uy nghiêm, từ trước đến nay chỉ có hắn ban thưởng Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc thì có thể tặng hắn thứ gì? Hoặc là nói, y có đồ gì đáng giá để cho hắn liếc mắt xem trọng? Da thịt sao? Đã sớm là của hắn, sau đó lại bị người khác vấy bẩn, hắn đã sớm không còn muốn nữa.

Thẩm Ngọc kéo tay Trấn Bắc Vương, trịnh trọng đem khối vuông nhỏ thả vào lòng bàn tay Trấn Bắc Vương, sau đó đẩy đến trước mặt hắn, ánh mắt sáng ngời đầy mong đợi.

Như là đang nói: người nhìn ngươi nhìn ~, đây là tâm ý của ta, ta không thích hoàng đế, trên đậu đỏ có khắc chính là tên ngươi.

Thẩm Ngọc gấp đến không thể chờ được nữa, dùng đến phương pháp ngây thơ này để chứng minh lòng mình, cùng bồ đề bạch ngọc phía trong là hồng đậu tươi đẹp, một mảnh chân tình tấm lòng son.

Trấn Bắc Vương cầm lên lả lướt xúc xắc, chỉ nhìn thoáng qua một cái, hạt bồ đề bạch ngọc được mài thành khối vuông nhỏ tinh xảo, còn dùng một sợi dây đỏ xâu lại, hạt đậu đỏ phía trong nếu không nhìn kĩ thì khó mà biết được có chữ khắc trên đó.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Trấn Bắc Vương nói giống như giễu cợt, nhẹ nhàng chơi đùa lả lướt xúc xắc, làm cũng thật tinh xảo.

Thẩm Ngọc bị hỏi có chút luống cuống tay chân: Đúng rồi, đây là tập tục quê hương y, Bắc Vực cách Vân Mộng cũng phải mấy ngàn dặm, Trấn Bắc Vương không hiểu tâm ý của y cũng là lẽ đương nhiên.

"Mẹ ta nói với ta, người ở quê hương ta, sẽ đem tên người mình ái mộ khắc lên trên..."

Thẩm Ngọc vội vàng dùng ngữ điệu giải thích, chỉ là nói một đoạn dài, thủ ngữ của y lại không chính xác, Thẩm Ngọc càng nhanh, tay chân càng thêm luống cuống hơn, nói đến nửa ngày cũng không ra ý gì.

"Dừng lại."

Trấn Bắc Vương không còn kiên nhẫn xem y quơ chân múa tay nữa.

"Loại đồ chơi của tiểu hài tử này, Bổn vương không thích, cũng không dùng được."

Trấn Bắc Vương tiện tay ném đi, lả lướt xúc xắc vẽ thành một đường xẹt qua khung cửa sổ, chớp mắt hòa vào trong tuyết trắng mờ mịt, không thấy đâu nữa.

Thẩm Ngọc nụ cười đầy mong đợi vẫn còn trên mặt, sau đó đồng tử co rút lại, theo lả lướt xúc xắc ném đi xuống, chính y cũng giống như ở trên lầu cao ngã xuống.

Y bỗng nhiên xoay người chạy nhanh xuống Băng Tâm Các, ở trên cầu thang ngã xuống khuỷu tay bị bong mất một lớp da, cũng không thèm để ý đến, giống như bị điên nhào vào trong tuyết, dáng vẻ nực cười lại chật vật.

Thẩm Ngọc đầu trống rỗng, y chỉ nghĩ phải đem lả lướt xúc xắc tìm về, chỉ là bồ đề bạch ngọc cùng tuyết trắng màu sắc giống nhau, kia một chút xíu màu đỏ cũng bị che giấu đi, liếc mắt một cái nhìn lại, căn bản là không có khả năng tìm lại được.

Thẩm Ngọc lòng như lửa đốt, quỳ rạp trên mặt đất bò tìm, mắt cũng không chớp lấy một cái, rất sợ chỉ cần y chớp mắt một cái thôi sẽ bỏ sót mất, tay nhỏ yếu ớt cào bới từng lớp từng lớp tuyết tìm kiếm.

*Lả lướt xúc xắc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi