Á NÔ

Vương phi ở trong vương phủ sống trong nhung lụa đã quen, dựa theo tính tình thường ngày của nàng, những ngày này tiết lạnh mùa xuân vẫn còn, hận không thể cả ngày kề sát ở lò lửa bên cạnh, ngày hôm nay lại bất chợt nảy sinh ý muốn đi du xuân, thuyết phục Trấn Bắc Vương đi Tây Sơn ngắm hoa.

Ngày thường cũng không lễ Phật, Vương phi lại trong chùa miếu Tây Sơn lần đầu ăn cơm chay, sau đó lại nghe niệm kinh, kéo dài tới tận đêm khuya mới cùng Trấn Bắc Vương trở về vương phủ.

Vương phi thỉnh thoảng lại vén rèm xe nhìn ra phía ngoài, như là đang đợi cái gì đó, cách thành hào một dặm, rốt cục nàng cũng chờ được thứ mà mình muốn thấy.

"Ồ? Vương gia, nơi đó cũng có một chiếc xe ngựa, chạy rất nhanh, muộn như vậy sao vẫn còn đi về phía Tây Sơn? Bọn họ cũng đi lễ Phật sao?"

Vương phi chỉ ra bên ngoài thuận miệng nói, Trấn Bắc Vương thị lực nhanh nhạy, thấy được kí hiệu Trấn Bắc Vương phủ trên xe ngựa.

"Là xe ngựa của vương phủ."

"Vương phủ? Vương gia có an bài người nào đi Tây Sơn sao?"

Trấn Bắc Vương phủ nhận, Vương phi kinh hãi đến biến sắc.

"Mau! Mau cản chiếc xe ngựa này lại!"

Thẩm Ngọc ngồi ở trong xe ngựa, đem mấy tờ giấy đều viết xong, để tránh Trấn Bắc Vương, lại không có kiên nhẫn xem động tác tay của mình.

"Uy....."

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, giấy trong tay Thẩm Ngọc thiếu chút nữa thì rơi xuống.

Một chiếc xe ngựa lớn hơn chắn ngang ở trên đường, Vương phi bước xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới.

"Các ngươi là người nào trong vương phủ? Nhìn thấy chủ tử còn không mau xuống ngựa quỳ lạy!"

"Nô tài Tôn Lão Lục, tham kiến Vương phi."

Tôn Lão Lục không biết làm sao, trở nên ấp úng.

"Tôn Lão Lục? Vương gia, ta nhận ra hắn, quả thật là người hầu trong vương phủ, một năm trước bởi vì tay chân không sạch sẽ, là người dung tục phóng đãng, đối với bọn nha hoàn vương phủ táy máy tay chân, bị ta đuổi đi ôn tuyền ở trang tử."

Vương phi hướng về phía trong xe ngựa nói một tiếng, sau đó hồ nghi nói: "Hơn nửa đêm ngươi không ở trong trang tử, thế nào lại chạy đến tận đây?"

"Nô tài...nô tài phải đi Tây Sơn làm việc, Vương gia phân phó."

Tôn Lão Lục lau lau mồ hôi trên trán.

Thẩm Ngọc nghe xong càng cảm thấy nghi ngờ hơn, phía trước không phải ôn tuyền sao? Lẽ nào Tôn Lão Lục đưa y đi đường tắt?

"Bổn vương khi nào thì phân phó ngươi đi Tây Sơn?"

Phía trong xe ngựa một âm thanh uy nghiêm vang lên, Thẩm Ngọc từ kẽ hở rèm xe nhìn thấy Trấn Bắc Vương đi ra.

Hóa ra Vương gia đi Tây Sơn, Tôn Lão Lục vì sao lại gạt mình, nói hắn đang ở trang tử chờ mình?

"Ngươi đừng đi ra."

Thẩm Ngọc nắm chặt tờ giấy, ý định đi ra ngoài, Tôn Lão Lục quay đầu nói nhỏ ngăn y lại, nhưng hành động này, bị Vương phi thấy rõ ràng.

"Tôn Lão Lục! Ngươi còn cất giấu người nào trong xe ngựa!" Vương phi quát lên, "Còn không mau xuống ngựa, luận theo tội làm phản xét xử!"

Thẩm Ngọc vốn không muốn giấu, thành thật đi ra, Trấn Bắc Vương nếu là ở đây, y từ nơi này cáo biệt cũng tốt.

"Ẩn phi?"

Vương phi kinh hãi há to miệng.

"Thẩm Ngọc..."

Trấn Bắc Vương nét mặt nghiêm lại, Thẩm Ngọc sao lại cùng với Tôn Lão Lục ở chung một chỗ? Đêm khuya ngồi xe ngựa là muốn đi đâu? Trong tay y còn cầm một bọc y phục, nhìn dáng vẻ rõ ràng là muốn bỏ trốn.

"Ngọc Nhi, ta đã dặn ngươi đừng xuống xe ngựa!"

Tôn Lão Lục vừa hốt hoảng lại vừa lo âu, muốn đẩy Thẩm Ngọc trở về buồng xe ngựa.

Ngọc Nhi?!

Trấn Bắc Vương nghe được hai chữ này, ánh mắt sa sầm, chân mày nhíu lại. Thẩm Ngọc cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng, hai người họ đâu có quen biết gì nhau, sao phải xưng hô như vậy?

"Giỏi lắm! Tôn Lão Lục, ngươi đây là cùng Thẩm Ngọc thừa dịp ta và Vương gia không có ở trong phủ chạy trốn a!"

Vương phi dáng vẻ giống như đoán trước được, mặt đầy vẻ giận dữ.

"Ẩn phi, ta cũng không biết ngươi ở dưới mí mắt Vương gia, từ khi nào thì cùng Tôn Lão Lục tư thông với nhau! Ta còn tưởng ngươi là người biết tuân thủ quy củ, không ngờ ngươi lại là một ngươi không biết giữ chừng mực như vậy, làm ra thứ chuyện vô liêm sỉ!"

Vương phi đậy nắp quan tài mới định luận, trực tiếp kết tội.

Thẩm Ngọc sắc mặt trắng bệch, y không quen biết nhiều người, không rành thế sự, cũng không biết trên đời này lại có nhiều như vậy đấu đá vu oan hãm hại lẫn nhau, y rốt cuộc đã hiểu, Trấn Bắc Vương căn bản không có triệu kiến y, Vương phi vừa vặn chờ ở con đường này.

"Ẩn phi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, hướng người ngươi tạt nước bẩn, ngươi nếu là cùng Tôn Lão Lục thật không có gian tình, cứ lớn tiếng giải thích rõ, Bổn Vương phi không phải người không nói đạo lý, không ngươi lại nói ta vu tội ngươi."

Thẩm Ngọc lạnh cả người, y phải giải thích như thế nào? Từ lúc nào thì bắt đầu giải thích? Y xác xác thực thực lên xe ngựa của Tôn Lão Lục, hơn nữa lại còn mang theo bọc y phục, bộ dáng giống như muốn đi xa, Tôn Lão Lục không bắt cóc y cũng không có uy hiếp y.

Hơn nữa Trấn Bắc Vương ngay cả y cùng Diệp Đế trong sạch cũng không tin, hiện tại chỗ "Bắt gian", hắn có tin hay không?

"Ta... Không có..."

Thẩm Ngọc chỉ làm một thủ ngữ liền vô lực rũ xuống, y không biết nhiều thủ ngữ bằng tay, ánh mắt Trấn Bắc Vương lạnh lùng vô tình làm cho y khắp cả người phát lạnh, y phảng phất cảm thấy toàn bộ đêm đen đều như dồn nén trên người mình, ép tới y không kịp thở.

"Ngươi không phải sẽ khoa chân múa tay sao? Còn không mau giải thích đi?" Vương phi cười lạnh một tiếng, "Bắt được hai kẻ gian phu dâm phụ! Nha, không đúng, Ẩn phi của chúng ta bất nam bất nữ...ta cũng không biết nên xưng hô với ngươi như thế nào cho nó phải."

"Ngọc Nhi! Ngươi đi mau đi! Ta cản bọn họ lại, ngươi không cần phải để ý đến ta!"

Tôn Lão Lục đột nhiên đoạt lấy bọc y phục trong lòng Thẩm Ngọc, bảo hộ ở trước mặt y, Thẩm Ngọc theo bản năng muốn đem bọc y phục đoạt lại, bên trong có vật rất quan trọng đối với y.

Nhưng mà cảnh tượng Thẩm Ngọc cùng Tôn Lão Lục lôi kéo, rơi vào trong mắt Trấn Bắc Vương, chỉ là một đôi gian phu dâm phụ đang cố gắng chạy trốn, lo lắng sinh ly tử biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi