A SƠ

33

Cũng chỉ có A Sơ quá ngây thơ ngu ngốc, đổi lại là người khác, nhìn một cái là biết cái kẻ đang ai ôi ai ối này đang giả vờ đau.

“Rốt cục huynh đau chỗ nào vậy? Huynh nói gì đi chứ!”

A Sơ nhìn Đại ma đầu cắn răng không nói lời nào, vội đến độ giậm giậm chân.

“Ta…” Đại ma đầu thấy A Sơ sắp khóc đến nơi rồi, muốn an ủi cũng không biết nên mở miệng thế nào, đành ôm lấy phu nhân nhỏ nhà mình vào lòng, sau đó dịu dàng dỗ, “Ta không sao, không đau…”

“Không đau mà sắc mặt huynh khó coi vậy?” A Sơ không tin, nước mắt chảy đầy mặt, tụ lại trên cái cằm nhỏ nhọn nhọn, từng giọt từng giọt rơi làm trái tim Đại ma đầu nhức nhối.

Đại ma đầu cũng đau đến phát chua rồi, suy nghĩ lúc trước vứt bay sạch sẽ.

Mặc kệ nhóc gà con này thích ai! Dù sao cũng sinh cho hắn một ổ trứng rồi, không được chạy đi đâu cả, của hắn hết!

Đại ma đầu ôm bảo bối chíp thật chặt trong lòng, gác cằm lên hõm vai đầy thịt của A Sơ.

“Vợ ta mang bọn nhỏ chạy, ta có thể vui vẻ được sao.” Hắn hôn một cái lên dái tai A Sơ, “Trái tim ta ở chỗ của em, em chạy rồi, ta đương nhiên không sống nổi…”

“Huynh… huynh nói cái gì chíp!” A Sơ không tin nổi chíp một tiếng, mặt trợn tròn.

Đại ma đầu bật cười, phu nhân nhà hắn thật ngoan cũng thật ngốc khiến người khác đau lòng.

34

【Trái tim ta ở chỗ của em, em chạy rồi, ta đương nhiên không sống nổi…】

【Không sống nổi!】

【Không sống nổi!!】

【Không sống nổi!!!】

Chíp! Chíp chíp! Chíp chíp chíp!

Nhóc gà thịt của chúng ta nghe thấy những lời này, cả thân gà hoàn toàn sụp đổ, chíp chíp chíp ba tiếng ở trong lòng Đại mà đầu, rồi trợn trắng mắt ngất xỉu.

“Bảo bối? Phu nhân! A Sơ?!”

A Sơ nửa tỉnh nửa mê, trước khi bất tỉnh chíp chíp hai tiếng yếu ớt — Ta không muốn chết đâu chíp.
Lúc A Sơ mở mắt ra, trước mặt là một vùng trắng xóa.

Chẳng lẽ đây là âm tào địa phủ?

Sao chẳng có gì thế?

Cậu vỗ vỗ phía dưới cũng là một vùng trắng trắng mềm mềm.

“Phu nhân, em tỉnh rồi!”

“Huynh… sao huynh lại ở đây?” A Sơ nhìn thấy Đại ma đầu đột nhiên xuất hiện thì run lên, rồi nhanh chóng tức giận, “Sao huynh cũng chết chứ? Huynh chết ta cũng chết, các cục cưng làm thế nào bây giờ! Sao huynh lại… xấu xa như thế chứ chíp!”

“Chưa chết! Sao lại chết được chứ?” Đại ma đầu thật không hiểu gà thịt nhà mình đang nghĩ gì nữa, “Em bị hoảng sợ nên hôn mê, các cục cưng ở trong nôi, đây là phòng ngủ mà.”

“Chưa chết?” A Sơ chợt ngồi thẳng dậy, lúc này mới phát hiện cậu bị Đại ma đầu bọc trong chăn nằm trên giường, không biết là pháp thuật gì, cái giường nát nhà cậu vừa mềm vừa thoải mái, trắng nõn y như mây trên trời.

Lại nhìn ra ngoài thì thấy cái lỗ bị Đại ma đầu đâm thủng trên tường vẫn còn đó.

Chưa chết, cậu thật sự chưa chết!

“Lúc nãy sao đột nhiên hoảng sợ đến vậy?” Đại ma đầu ôm cậu, vẻ mặt lo lắng, “Có phải hôm qua đi đường bị thương ở đâu không? Hay là chưa bình phục hẳn, trong người không thoải mái?”

A Sơ nhìn dáng vẻ lo lắng của Đại ma đầu, gần như không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Cậu sờ các cục cưng trong nôi bên cạnh, bọn chúng cũng yên lặng ngoan ngoãn không náo loạn, dường như cũng đang lo lắng cho cậu.

A Sơ hít mũi một cái, cảm giác còn chua hơn cả mấy quả xanh trên cây, cậu chui vào lòng Đại ma đầu, sợ sệt nhưng dũng cảm hỏi hắn.

“Huynh định lúc nào mới moi tim đào gan, lấy máu ăn thịt ta đây?” A Sơ kéo ống tay áo của Đại ma đầu, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, “Có thể chỉ ăn ta thôi được không, các cục cưng rất ngoan, ấp ra rồi cũng dễ nuôi, sẽ không… sẽ không làm phiền huynh đâu…”

“Sẽ rất ngoan… rất nghe lời mà, đừng giết các cục cưng có được không…” Càng về cuối A Sơ càng không nói thành tiếng, nhưng vẫn yếu ớt cố chấp van xin, “Xin huynh đấy… Phu quân?”

Đại ma đầu cuối cùng cũng hiểu, trong lòng phức tạp không cách nào mở miệng được, hắn đưa tay lau nước mắt khiến người ta đau lòng của nhóc gà thịt, bứt rứt hồi lâu mới nói ra được mấy chữ.

“Bảo bối ngốc nghếch của ta!”

Đúng là ngốc muốn chết mà!

Cũng đau lòng muốn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi