A THIỆP

Kể câu chuyện này, là vì cậu bé đó là người mà ta từng yêu, cậu ấy tên A Thiệp.

Năm đó Lý Đang lên làm long đầu lão đại, hắn mới 27 tuổi, vì ta và hắn luôn vào sinh ra tử với nhau cho nên tất nhiên ta cũng được hắn đề bạt, trở thành nhị đương gia của Đông Hưng. Đương nhiên đám thúc bá trong bang cũng tranh cãi về việc này, điểm đó khiến Lý Đang đau đầu muốn chết. Bọn ta năm 14 tuổi đã vào hắc đạo, đi trên con đường này đã chịu đủ phong ba. Lý Đang có thể leo đến vị trí như ngày hôm nay, tất nhiên có liên quan đến việc hắn thủ đoạn tàn nhẫn cùng tư duy tinh mật. Hơn nữa hắn cũng không dễ dàng bại trong tay đàn bà, bởi vì, hắn vốn không thích đàn bà!

Lý Đang thích là loại tiểu tử trông sạch sẽ thuần khiết một chút, không nhất thiết phải thật đẹp nhưng nhất định phải đơn thuần. Vì vậy, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy A Thiệp, ta đã biết, Lý Đang chắc chắn sẽ không tha cho cậu ấy.

Hôm đó là trên buổi tang lễ của Quyền thúc, ông ấy là nguyên lão của Hồng Tinh, Hồng Tinh và Đông Hưng là thù địch. Lý Đang đi lần này tất có phần hăng hái, nguyên nhân là, năm xưa khi sống mái với nhau Lý Đang từng chịu một dao của Quyền thúc. Lần này, hắn ăn vận thập phần dụng tâm, một chiếc áo khoác lớn màu đen làm tôn lên dáng vẻ cao ngạo của hắn, hắn không thể gọi là soái ca, nhưng có một phần khí chất độc tài, một loại quý tộc khí. Hắn mặc y phục như vầy, trông không hề giống xã hội đen, ngược lại trông cực giống với công tử nhà giàu.

Lúc đi vào linh đường, người của bang Hồng Tinh đều giới bị, Lý Đang lại rất thản nhiên trực tiếp đi đến bên cạnh chiếc quan tài gỗ của Quyền thúc, cúc cung thắp hương.

Lão đại của Hồng Tinh là Nhân thúc bước tới hàn huyên với Lý Đang, bề ngoài hai người trông như tình thân mật thiết, nhưng trong lòng lại cầu mong đối phương sớm đi gặp diêm vương.

Theo quy tắc, gia quyến phải cúc cung tạ lễ, gia quyến duy nhất là một thằng nhóc, lúc này đang cúi thấp đầu đội tang, thân hình hơi gầy. Lý Đang đi qua, vỗ vỗ vào vai cậu ấy. Cậu ấy nếu không ngẩng đầu, có lẽ tất cả đều sẽ không phát sinh. Nhưng ……cậu ấy chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Lý Đang, lúc đó ta đã ngẩn ngơ, đôi mắt cậu ấy trong suốt đến như vậy, lại đơn thuần đến không một tí tạp chất, mặt mũi rất tiều tụy, nhưng thanh tú và trẻ trung.

Ta nhìn về phía Lý Đang như một phản xạ vô điều kiện, ánh mắt của hắn đã bán đứng hắn, hắn đối với cậu bé này có một luồng hứng thú cực nồng. Bởi vì, khóe miệng của hắn, đã cong lên một nụ cười đầy tà khí.

“Cậu tên gì?” Lý Đang ôn tồn hỏi.

“Tôi tên A Thiệp.”

=========

Ra khỏi linh đường, Lý Đang quả nhiên nói: “ Hôm nay là ngày tốt. Kẻ thù chết rồi, còn để lại con trai bồi thường cho tôi.”

“Cậu chấm tên tiểu tử đó rồi à?” Ta rõ biết còn cố hỏi. Nói thực tình ta không thể hiểu nổi hắn, ta và Tiểu An đều thích phụ nữ, hắn lại lớn lên cùng bọn ta, sao lại biến thái đến vậy. Ta chính mắt nhìn thấy thảm trạng của mấy cậu bé bị hắn hành hạ, mà phần lớn bọn chúng đều thích hắn, chưa được một tuần bọn chúng đã bị hắn đá ra khỏi cửa. Nếu như cậu bé này lại là con trai của kẻ thù, hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa đây, ta không dám nghĩ.

“Thay tôi điều tra kĩ càng về nó, buổi tối ngày mai tôi muốn nhìn thấy nó!” Hắn vừa đeo bao tay vừa nói.

Ta không từ chối hắn, bởi vì, chuyện này không liên quan đến ta.

Cậu bé đó vẫn còn đi học, là sinh viên. Lúc ta và thủ hạ đến cổng trường đúng lúc nhìn thấy cậu ấy đi ra. Ta xuống xe, chắn trước mặt cậu ấy. Cậu ấy hơi bất ngờ, hình như nhận ra ta. Có lẽ cậu ấy vẫn chưa nhận thức được nguy hiểm, ngang nhiên còn mỉm cười với ta, ngay cả nụ cười cũng rất đơn thuần.

“A Thiệp. Tôi là bạn của Lý Đang, anh ấy muốn gặp cậu.”

“Xin lỗi, tôi còn có việc.” Cậu ấy từ chối ta, sau đó định đi.

“Đừng để tôi dùng vũ lực.” Ta cười nói.

Cậu ấy không cười nữa, quay người lại kêu một người khác.

“Đới Gia Minh, hôm nay cùng chơi bóng không?”

“Hả, vừa nãy cậu còn nói là không chơi mà.”

“Mình đổi ý rồi.” Cậu ấy hớn hở nói, sau đó ghé vào tai ta, nói nhỏ: “Ba của cậu ấy là cảnh sát khu vực.”

Ta vẫn giữ nụ cười hòa hảo: “Nhưng dẫu sao cũng không phải là ba của cậu, cậu không thể dựa dẫm cả đời.”

“Hắn nếu muốn giết tôi, thì trực tiếp đến đây.”

Tiểu tử ấu trĩ, giết cậu đương nhiên không cần phải phí tâm cơ lớn đến vậy. Ta cười để cậu ấy đi, cậu ta lại đột nhiên nói: ”Đới Gia Minh, xin lỗi, tôi và anh này có công việc.”

Cậu con trai của cảnh sát kia, chẳng hiểu gì mà đi.

A Thiệp nhìn ta một cái, mở cửa xe ngồi vào trong.

Trên xe, ta tử tế quan sát cậu ấy, môi cậu ấy rất đẹp. Ta nghĩ đây là một đứa nhỏ thông minh, có lẽ cậu ấy đã hiểu, điều chờ đợi cậu ấy không phải là một bữa tiệc giáng sinh. Luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Ta nhìn cậu ấy một lúc lâu, chợt nhận thấy tay A Thiệp đang khẽ run.

“Cậu đang sợ?” Ta hỏi.

“Hắn sẽ làm gì?’ Cậu ấy hỏi, giọng nói không nghe ra sự sợ hãi.

“Cậu mặc sức tưởng tượng.” Ta không muốn nói nhiều.

“Tôi không muốn chết.” A Thiệp từ đầu chí cuối chỉ nhìn ra cửa sổ nói chuyện.

“Về chuyện này, cậu có thể an tâm.” Thì ra là một tiểu quỷ nhát gan.

Cậu ấy không nói chuyện nữa, ta nhìn thấy, tay của cậu nắm chặt chiếc ba lô của mình, có lẽ, đang tưởng tượng những chuyện sắp xảy ra.

Lý Đang ngang nhiên mặc một chiếc sơ mi trắng, quần đen, để hắn trông đặc biệt ưu nhã. Ta không thể không cười thầm trong bụng, tên này trên tay không biết nhuốm bao nhiêu máu tươi rồi bây giờ lại trông giống như một thân sĩ đến một con kiến cũng không nỡ dẫm.

Trên tay hắn cầm ly rượu đỏ, nhìn thẳng hướng A Thiệp.

Sau đó, hắn chậm rãi tiến đến gần cậu ấy, ta rất ngạc nhiên, trong mắt A Thiệp không hề có sự hèn nhát và sợ sệt như ta tưởng tượng, ngược lại rất thản nhiên. Khóe miệng Lý Đang lại nhếch lên, hiển nhiên, hắn lại càng hứng thú hơn rồi.

“Biết tôi là ai không?” Lý Đang hỏi cậu ấy, đồng thời dò xét cậu từ trên xuống dưới. Ta không thể không thừa nhận, A Thiệp là một cậu trai xinh đẹp, không chỉ vì khuôn mặt hoàn mỹ cùng thân hình hoàn mỹ, mà là, trên người cậu ấy có một khí chất riêng biệt trước giờ ta chưa từng thấy, loại khí chất này khiến cho cậu ấy trông như một cây tùng nhỏ cô ngạo.

“Tôi biết!” A Thiệp thốt ra hai chữ.

“Cậu biết được bao nhiêu?” Lý Đang âm hiểm cười, nụ cười này như tiếu diện lão hổ.

“Chuyện này không quan trọng. Anh kêu tôi đến làm gì?” Cậu ta rõ ràng không hiểu được đây là tình hình gì, ta cược rằng nếu cậu ấy ngoan ngoãn một chút đối với cậu ấy sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Tốt! Vậy chúng ta trực tiếp vào vấn đề đi!” Lý Đang giật lấy ba lô của cậu quăng sang một bên, sau đó, ta biết điều liền lui xuống, những trường hợp như vầy ta thấy một lần đã đủ lắm rồi!

Trong chốc lát, ta nghe thấy tiếng kêu của A Thiệp từ trong vọng ra: “ Anh muốn làm gì? Anh tên biến thái này!”

Thì ra, cậu ấy không tưởng tượng được sẽ gặp phải chuyện này.

Ta không ở lại lâu, trước đây, ta đã xoay người bỏ đi, nhưng hôm nay, không biết tại sao, ta ngồi lại trong hoa viên, uống rượu đỏ của Lý Đang.

Không bao lâu, ta đã nghe tiếng Lý Đang gọi người: “ Người đâu!”

Ta vội vàng chạy lên, đồng thời cũng có 5, 6 người chạy theo. Mở cửa, ta nhìn thấy Lý Đang quần áo bất chỉnh, áo sơ mi đã bị xé rách, lúc đó, ta xém chút tưởng hắn bị tiểu tử kia thượng rồi chứ. Hơn nữa trên mặt hắn còn có một vết thương dài, đang rỉ máu.

Ta cả kinh, cậu bé đó gây ra họa lớn rồi!

Ta nhìn vào góc phòng, nhìn thấy A Thiệp đang ngồi trên đất, cũng giống như Lý Đang, quần áo của cậu ấy cũng bị xé rách, hơn nữa còn có vết máu, trong tay còn đang cầm một con dao nhỏ. Đúng rồi, cậu ấy hình như học mỹ thuật. Ta nghĩ, mặt của Lý Đang bị cậu ấy xem như cây bút chì mà gọt rồi.

Hai người có lẽ vừa nãy luôn vật lộn trong phòng. Ta và Lý Đang có lẽ đều đã xem thường cậu ấy. Cậu ấy tuyệt đối không yếu ớt thanh tú như vẻ bề ngoài. A Thiệp lúc này trông như một con báo con nổi giận, thở hồng hộc, lại không chút sợ sệt!

Nhìn thấy thảm trạng của Lý Đang, trong lòng ta thực sự muốn nói ra bốn chữ tự làm tự chịu.

Thủ hạ của Đông Hưng đều rất tinh minh, nhìn thấy Lý Đang như vậy đã có người đi lấy hộp cứu thương tới, những người khác không chờ nhận lệnh đã trực tiếp đi đến chỗ A Thiệp, không đến mấy mươi giây, ta đã nghe thấy tiếng xương bị gãy cùng tiếng kêu thảm của cậu ấy.

Bên tai thi thoảng nghe thấy tiếng hừ hừ, cậu bé đã không còn sức chống trả, nằm mọp ở đó, gần như không động đậy.

“Được rồi!” Ta bất giác kêu lên.

Băng bó xong cho Lý Đang, trên mặt hắn bị dán một miếng băng trắng, lúc này hắn đang khoanh tay xem náo nhiệt, nghe thấy tiếng kêu ngừng của ta, hắn nhìn về phía ta, trong mắt có tia sắc bén.

“Anh cũng không muốn chết người, đúng không?”

“Con trai của kẻ thù, chết rồi, cũng không có gì đáng tiếc.” Hắn lãnh đạm nói.

“Anh không muốn nó chết như vậy chứ?”

“Vậy thì phải.” Lý Đang phất tay với mấy thủ hạ, bọn chúng lập tức thu tay.

Ta tưởng rằng hắn nhìn thấy A Thiệp nằm trên đất toàn thân là máu sẽ động lòng từ bi, ai biết, hắn đi qua, một phát níu cậu ấy lên, lôi ra khỏi nhà, đi đến hồ nước trong hoa viên, hắn đem A Thiệp vứt xuống đất như vứt một bao tải, sau đó, nhìn vào đôi mắt hé mở của cậu ấy mà nói.

“Cho cậu một cơ hội, lập tức cởi quần ra!”

“Khốn kiếp! Biến thái!” Giọng cậu ấy tuy yếu ớt, lại quật cường nên bọn ta đều nghe thấy.

“Tốt!” Lý Đang lại níu cậu ấy lên, trong khi bọn ta chưa có phản ứng gì, chỉ nghe thấy một tiếng “bõm”, hắn đem A Thiệp vứt vào trong hồ nước, ta lập tức nhìn thấy, máu nổi lềnh bềnh lên trên.

“Mấy người các ngươi!” Lý Đang chỉ vào bọn thuộc hạ. “ Đem nó trói ở đó, tối đêm nay, để nó ở đây ngâm nước hưởng thụ!”

Bọn chúng lập tức thi hành, ta nhìn thấy có mấy người nhảy vào trong hồ trói ngược tay A Thiệp lại, sau đó đem dây quấn vào thân cây, A Thiệp trơ trọi nổi trên mặt nước, vốn nước hồ cũng không sâu lắm, nhưng cậu ấy hiện tại mình đầy thương tích, khó tránh được việc không chìm xuống. Lúc này, Lý Đang từ bi lại buông ra một câu nói: “ Đừng để nó chết!”

Ta theo sát Lý Đang vào trong nhà, Lý Đang có lẽ thấy ta không vui, hắn bĩu môi nói:

“Sao rồi, Đại thánh? Cậu hình như không vui?” Ta tên Tề Thiên. Đại thánh là biệt danh chỉ có Lý Đang với Tiểu An mới gọi.

“Oan có đầu nợ có chủ, Lý Đang à!”

“Cậu chưa nghe qua câu nợ cha con trả hay sao? Lão già của nó cho tôi một dao vào bụng, hại tôi xém chút đi gặp diêm vương, bây giờ, nó lại dám rạch một dao trên mặt tôi, cậu cảm thấy tôi có thể bỏ qua cho nó hả? Tha cho nó, vậy tôi sẽ không phải là Lý Đang nữa!”

“Cậu quá tàn nhẫn rồi!”

“Tàn nhẫn? Hahaha.” Hắn cười to, nhưng hình như động đến vết thương, hắn liền mắng: “ Không tàn nhẫn, tôi đi được đến địa vị này chắc?”

“Nó bất quá chỉ là trẻ con!”

“Ha ha …..” Hắn lại cười, giống như nghe được một chuyện nực cười. “ Đại thánh, cậu không phải là một người từ bi, lẽ nào cậu thích nó rồi?”

“Đồ khốn kiếp!” Ta mắng.

Hắn kéo ta vào trong uống rượu.

Mấy thủ hạ đó rất tận trách, mỗi khi A Thiệp sắp trượt xuống nước, bọn chúng sẽ đem cậu ấy kéo lên. Khí trời rất lạnh, không hiểu sao, ta rất lo cho cậu bé.

Sáng sớm, Lý Đang vẫn còn ngủ, ta xuống lầu, đem A Thiệp kéo ra khỏi nước, giải tán thủ hạ, ta không hiểu, vì sao ta lại lo chuyện bao đồng.

Cậu ấy ướt đẫm nằm trên thảm cỏ, quần áo dính sát vào người, thân thể run không ngừng, sắc mặt trắng thảm.

Ta lấy khăn lông trùm lên cậu, cậu nhắm mắt, hàng mi dài còn ngấn nước.

Ta đem nước nóng kề bên miệng cậu, bảo cậu uống, cậu ấy chầm chậm mở mắt, nhìn ta, ngậm chặt miệng, môi cậu ấy không còn chút máu.

A Thiệp thốt ra mấy chữ, ta không nghe rõ.

“Cậu nói cái gì?” Ta hỏi.

“Kết thúc chưa?” Ta nghe thấy rồi.

Ta không khỏi ngước lên nhìn khuông cửa sổ nơi phòng ngủ của Lý Đang, Lý Đang, kết thúc chưa?!

“Tôi đưa cậu ra ngoài.” Ta nói.

Cậu ấy cố gượng dậy. “Ba …. Ba lô ….của tôi.”

“Được, tôi đi lấy cho cậu.”

Ta phải kinh ngạc sự dịu dàng của mình.

Lúc ta cầm ba lô ra, cậu ấy đã đứng dậy, nhận lấy ba lô từ trong tay ta, liền quay đầu rời đi, bước đi loạng choạng.

“Tôi đưa cậu đi khám bác sĩ.” Ta bất giác đuổi theo.

Cậu ấy không hề quay đầu lại.

Bóng lưng yếu ớt nhưng quật cường đó, ở trong kí ức của ta, luôn tồn trữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi