A THIỆP

Ta nhớ được buổi tối hôm đó chúng ta hẹn nhau uống rượu, nhưng mà chậm chạp không thấy Lý Đang đến. Ta và Tiểu An ngồi ở quán bar chúng ta thường đi, Tiểu An trêu chọc cô bồi bàn ở bên cạnh. Chờ cô bồi bàn kia đi rồi, ta rốt cục nhịn không được hỏi: Gần đây A Thiệp ra sao rồi? Trong ba người chúng ta, người duy nhất tiếp xúc với A Thiệp là Tiểu An.

Tiểu An cười nói: Tôi còn nghĩ là cậu có thể kiên trì thêm một chút nữa chứ.

Có ý gì? Ta hỏi.

Tiểu An cười đến rất thâm ý, hắn nói: Trong công việc thì cậu rất nhạy bén. Còn A Thiệp, cậu cũng quá quan tâm rồi đó. Tôi còn tưởng rằng chỉ có Lý Đang yêu thích con trai, thế nào mà cậu cũng thay đổi rồi?

Ta tức giận nói: Cậu không được nói bậy, tôi chỉ là cảm thấy cậu ấy đáng thương.

Tiểu An nói: trong lòng cậu chỉ có công việc, tôi không tranh với cậu. Cậu ấy bây giờ rất tốt, quay trở lại trường đọc sách rồi, cũng không ngừng làm việc. Nhưng mà, tên nhóc đó, quả thật là rất ngang bướng.

Là sao?

Nghe nói, trước kia trường học của cậu ấy có một tên gia hỏa có tiền có gia thế, trước mặt A Thiệp vũ nhục em trai của cậu ấy. Cậu nhìn thấy cậu ấy gầy teo thế thôi, thật ra trong xương không biết có bao nhiêu khí lực, thế mà dám xông vào quấn với tên gia hỏa kia.

A Thiệp đúng là rất cứng. Ta nói: Cậu ấy và Lý Đang thành ra như vậy, cũng nhìn ra được.

Đúng rồi, nếu không phải như vậy, Lý Đang cũng sẽ không để ý như thế. Nhưng mà, Lý Đang a, làm quá đáng quá. Ta nghĩ, có lẽ bây giờ A Thiệp ước gì hắn chết đi. Nhưng mà, Lý Đang cũng thật kì lạ, nói không gặp là không gặp luôn.

Ta muốn hắn hết hy vọng đi à nha.

Ta nhìn Tiểu An uống một hớp rượu: Hắn là quá để tâm rồi, A Thiệp không muốn thấy hắn, hắn cũng không muốn thấy cậu ấy.

Người a, luôn trong lúc tuyệt vọng mới muốn vãn hồi, mới biết nếu biết sẽ như thế thì đã chẳng làm a.

Điện thoại vang lên đúng lúc 11 giờ, là lái xe của Lý Đang, gã hô to gọi nhỏ nói: Lão Đại không thấy rồi!

Chúng ta mới đầu cũng không để ý, nhưng mà, nghe xong gã tự thuật, chúng ta đều toát mồ hôi lạnh. Nghe nói bọn họ bị tập kích, mấy người kia nhân lúc Lý Đang lên xe, vung đao, Lý Đang không lên xe, mà chạy vào trong hẻm nhỏ. Những người kia đuổi tới, lái xe đuổi tới trơ mắt nhìn hắn bị trúng mấy đao, sau đó lại tiếp tục chạy sâu vào trong hẻm. Lái xe gọi vài anh em tới, thì đã không tìm thấy Lý Đang và những người kia nữa rồi.

Ta và Tiểu An nóng nảy, từ trong quán rượu xông ra bên ngoài, kêu gọi tất cả anh em đi tìm Lý Đang.

Giày vò đến nửa đêm, không có chút tin tức nào. Ta đứng ngay hẻm nhỏ nơi Lý Đang biến mất, thấy được vết máu, ta nghĩ hẳn là của Lý Đang.

Tuy rằng, năm đó ta và Lý Đang đều gặp qua không ít nguy hiểm, vết đao trên người cũng không hiếm lạ gì. Thế nhưng mà, bộ dạng như vậy, từ sau chuyện của lão Đại thì không còn nữa. Cho nên, loại kinh sợ lúc đó, cảm giác tùy thời có thể mất đi tính mạng lúc đó trở lại, ta cảm thấy một cỗ hàn khí.

Ta sợ Lý Đang xảy ra chuyện gì, rất sợ, dù sao, hắn là anh em của ta!

Ta và Tiểu An kéo lấy cơ thể mệt mỏi về phòng khám của hắn. Ta nghĩ, Lý Đang cũng đang chờ ở đây đi. Có một lần, Lý Đang bị thương do người ta chém, bỏ chạy đến chỗ này của Tiểu An, mới đầu hắn còn gạt bọn ta, cho đến một ngày kia, cận vệ đi theo Lý Đang mới tiết lộ, lần đó, người cho Lý Đang một đao, là ba của A Thiệp.

Chúng ta thất vọng rồi, hắn không có ở đây.

Tiểu An mở cửa, chúng ta đều rất uể oải và lo lắng. Dựa theo miêu tả của lái xe, cùng vũng máu mà chúng ta thấy, Lý Đang, hẳn là bị trọng thương.

Bỗng nhiên, trong góc tối giống như có bóng người, hai người chúng ta đồng thời phát hiện, cũng đồng thời gọi.

“Lý Đang!!”

Người kia đi ra từ trong góc tường, mượn ngọn đèn, ta nhìn thấy một đôi mắt sáng nhưng có chút u buồn.

“A Thiệp?!” Tiểu An kêu một tiếng.

“A Thiệp, em làm sao vậy? Bị thương ư? Sao cả người lại đầy máu như thế?”

“Lý Đang, bị thương.” giọng cậu không có bất kì ngữ khí gì: “Các anh đi nhìn hắn đi.”

“Ở đâu?” Chúng ta cũng không khỏi kinh ngạc.

“Đi theo tôi.” Cậu không có biểu lộ gì, quay người đi.

Chúng ta đi đến nơi cách hẻm nhỏ kia không xa, cậu mở cửa sau, đi vào, chúng ta đi theo. Sau đó, tại một gian phòng âm u, chúng ta thấy cả người Lý Đang đầy máu.

Xem hoàn cảnh chung quanh, ta biết rõ, đây là một phòng lộn xộn của một nhà hàng.

“Lý Đang! Lý Đang!” Tiểu An lo lắng gọi.

Ta nghe được Lý Đang phát ra một thanh âm, tâm treo lên rốt cuộc được thả xuống. Ta quay đầu lại nhìn A Thiệp, cậu tựa ở cửa ra vào, mặt không biểu tình.

“Là cậu cứu Lý Đang?” Ta hỏi.

“Các anh mau đưa hắn đi đi.” Cậu nói.

Nếu như không thật sự phát sinh, ta không cách nào tưởng tượng, cứu Lý Đang, đúng là A Thiệp! Ta cho rằng, cậu hận không thể khiến hắn chết ngay trước mặt cậu, chết càng khó xem càng tốt.

Lý Đang bị thương nghiêm trọng, nhất là phần bụng, rõ ràng đã được băng bó sơ qua, bôi lên một chút bột thuốc tiêu viêm. Ta nhìn thấy, trên mặt đất, có một túi thuốc ở gần đó, và gói thuốc tiêu viêm bằng bột.

Ta nhìn A Thiệp, mới phát hiện thân thể của cậu có chút phát run.

A Thiệp, ta kêu lên một câu.

Cậu cười khổ một cái, chậm rãi nói: Tôi đi ra ngoài đổ rác, thì thấy hắn nằm ở đó.

A Thiệp, ta thật không ngờ, cậu sẽ cứu hắn.

Chỉ là tôi, không muốn thấy bất kì ai, chết thôi.

A Thiệp, một phút này, ta ý thức được, cậu là một đứa nhỏ vô cùng thiện lương. Dù cho, đối với đã từng tổn thương cậu.

Lý Đang được cứu, chúng ta đang toàn lực tra cái nhóm người kia là ai. Còn Lý Đang thì đang dưỡng thương ở biệt thự của hắn.

Vài ngày sau, hắn nói cho ta biết một chuyện.

Hắn nói, trong lúc mơ màng, nhìn thấy A Thiệp, hắn còn nghĩ là mình đang nằm mơ, hắn bất động quan sát A Thiệp nói:Tha thứ cho tôi, A Thiệp, tôi yêu em, A Thiệp.

Hắn nói, trong phút đó, hắn giống như nhìn thấy nước mắt của A Thiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi