A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Một lúc lâu, vẫn không thấy tiểu thái giám quay lại thưa lời.

Hứa Nghiên Hành mím môi nhíu mày, đây là dấu hiệu hắn bắt đầu không kiên nhẫn, bên kia tiểu thái giám lục tìm mãi vẫn không ra, nhìn thấy vị bên ngoài khí thế rất thấp, trong tiết trời đông lạnh lẽo, hắn ta không khỏi đổ mồ hôi, nâng tay áo lau lau, mới cúi người đi tới, nhỏ giọng nói, “Thái phó đại nhân, ngài có phải nhớ nhầm không? Nô tài tìm khắp nơi, không thấy danh sách A Uyển.”

Khuôn mặt nam nhân trở nên u ám, “Nàng ấy là cung nữ bên cạnh Vệ Thái phi của Hành Dương cung, bản quan thấy là do ngươi không quản lý tốt, trong lúc di chuyển đã bỏ sót.”

Tiểu thái giám chịu trách nhiệm quỳ xuống, vội vàng nói, “Nô tài oan uổng, những danh sách này thời gian qua không hề động đến――” Tiểu thái giám bỗng nhớ ra một chuyện, bừng tỉnh đại ngộ nói, “Thái phó đại nhân, nô tài nhớ ra rồi, hôm trước trong cung đã thả một đợt cung nữ trên hai mươi lăm tuổi ra ngoài, ngài có điều không biết, phàm là ai ra khỏi cung, danh sách tên kia đều phải tiêu hủy, vị mà ngài nói kia, không chừng cũng đã ra khỏi cung vào ngày đó.”

“Việc lần này do ai phụ trách?”

“Thượng tổng quản.” Tiểu thái giám lại vội vàng nói, “Thái phó đại nhân, không thì nô tài đi mời ông ấy đến đây?”

Đáp lại hắn ta chỉ là bóng lưng Hứa Nghiên Hành vung tay áo bỏ đi.

Tiểu thái giám ngồi phịch xuống đó, thần sắc như còn đang trong mộng.

Hứa phủ.

Trong phòng thắp hương ấm, khiến người ta cảm thấy mơ màng, Hứa Nghiên Hành dựa vào bàn, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh hôm ấy A Uyển lớn tiếng gọi hắn, nói những năm qua, đa tạ hắn đã chăm sóc.



Có lẽ vì thời gian đã lâu, Hứa Nghiên Hành cũng không nhớ rõ mình đã chăm sóc nàng điều gì, hoặc có, thì mục đích ban đầu lại là gì.

Hắn gọi Tiêu Sâm vào, “Đi tìm xem nàng ấy hiện giờ ở đâu.”

Tiêu Sâm nghe không hiểu, hỏi một câu, “Đại nhân, ngài nói rõ hơn chút, ai ở đâu?”

Hứa Nghiên Hành không nói gì, đưa tay ném tờ giấy trắng bên cạnh không biết từ khi nào đã được viết chữ lên đó.

Tiêu Sâm nhìn thấy trên đó có chữ "Uyển" thật lớn, chợt hiểu ra một lúc rồi lại mơ hồ, “A Uyển cô nương không phải ở trong cung sao?” Hắn ta cười khúc khích hai tiếng, “Đại nhân, nếu ngài muốn gặp, tiểu nhân sẽ đi mời nàng ấy đến ngay.”

Đột nhiên chân hắn ta bị Hứa Nghiên Hành đá một cước, Tiêu Sâm kêu lên một tiếng, mặt mày nhăn nhó cúi người, chỉ nghe đại nhân nhà mình nói, “Nàng ấy đã rời khỏi hoàng cung, bản quan muốn biết nàng ấy hiện giờ ở đâu.”

“Rời khỏi ư?” Tiêu Sâm ngạc nhiên, sau đó lại nói, “Ngài yên tâm, dù có lục tung thành Nghiệp Đô, tiểu nhân cũng sẽ tìm ra người, đưa người nguyên vẹn không sứt mẻ đến trước mặt ngài.”

Hứa Nghiên Hành lại nhắm mắt, thản nhiên nói, “Không cần đưa về, ngươi chỉ cần tìm ra nàng ấy đang ở đâu, đừng để nàng ấy biết.”

Tiêu Sâm mang theo nhiều điều không hiểu mà rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiêu Sâm không biết, A Uyển đã rời khỏi hoàng cung, trong lòng Hứa Nghiên Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi, như thể nhiều năm khúc mắc bỗng nhiên được tháo gỡ.

Hắn từng hỏi nàng, có muốn rời đi, sống cuộc sống bình thường hay không, nàng nói chưa từng nghĩ đến.



Nữ nhân rốt cuộc là người hay thay đổi, lúc này chỉ mới bao nhiêu ngày, quay lưng không một tiếng động đã rời đi.

Khi Tiêu Sâm trở về phục mệnh, đã là buổi tối.

“Nàng ấy đang ở đầu ngõ trên phố Tây Môn, một con ngõ rất dài, tiểu nhân phải trốn tránh giấu giếm, sợ bị nàng ấy phát hiện.”

“Một mình?” Hứa Nghiên Hành cầm bút đặt trên tấu chương gạch một cái.

Tiêu Sâm suy nghĩ vòng vo một chút, cười nói, “Nếu không thì có thể mấy mình, đại nhân, A Uyển cô nương cũng thật đáng thương, phố Tây Môn là nơi nào chứ, chính là con phố tồi tàn nhất trong hoàng thành, mà con ngõ đó quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, ẩm ướt vô cùng, đi trên con đường đó, tiểu nhân là một nam nhân cũng cảm thấy âm u, huống chi là cô nương, ngài nói có phải không? Trong con ngõ đó còn có những nhà khác sống, chỉ là tiểu nhân cảm thấy, những người đó đa phần nhìn có vẻ không tốt, ngài nói A Uyển cô nương sao lại chọn nơi này?”

Hứa Nghiên Hành dừng tay một chút, trên mặt không có chút biến động nào, giọng điệu bình thản, “Nàng ấy thích thì cứ để nàng ấy ở đó, ngươi có gấp cũng vô dụng.”

Tiêu Sâm vội lắc đầu, đại nhân nhà mình đây là hiểu lầm, “Tiểu nhân không gấp, tiểu nhân đâu dám gấp, đây không phải là thay ngài――”

“Cút đi.”

Tiêu Sâm lập tức im lặng, vuốt vuốt sau gáy rồi lui ra ngoài.

Sau khi Tiêu Sâm rời đi, Hứa Nghiên Hành mới buông bút đỏ, đi đến bên cửa sổ, bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa, từng giọt rơi lách tách vào trong phòng, hắn thì lại như không hay biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi