Định Dương Hầu trừ chính thê Hứa Thanh Quân ra, còn có bốn người thiếp, thê thiếp năm phòng, tổng cộng sinh được năm nam ba nữ, lần này cùng Hứa thị tới đây, cô nương tên là Thẩm Bích, là con của phu nhân tam phòng, tính cách khéo léo, ngày thường được Hứa thị rất yêu thích.
Nhờ có quan hệ với Hứa thị, Thẩm Bích cùng hai nhi tử của Hứa thị gọi Hứa Nghiên Hành một tiếng cữu cữu.
Chỉ thấy nàng ta đến bên Hứa Nghiên Hành, "Cữu cữu, nghe phụ thân nói gần đây triều chính nhiều việc, đại phu nhân mang đến cho người chút đồ bổ." Nàng ta nói xong ánh mắt chuyển sang A Uyển, thị nữ Hứa phủ đều mặc áo xanh, còn nàng lại mặc một thân áo hồng, dáng vẻ và khí chất nhìn cũng không phải người bình thường, vì thế chớp chớp mắt mấy cái nói với A Uyển, "Í, ngươi là ai vậy?"
A Uyển nghe nàng ta hỏi, đang chuẩn bị trả lời, không ngờ Hứa Nghiên Hành đã đứng chắn trước mặt nàng, che khuất tầm nhìn của Thẩm Bích và Hứa thị, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng không nói ra được.
Hứa thị qua lời Thẩm Bích mà để ý, thầm suy nghĩ một hồi, không nói gì, chỉ nói, "Đệ đệ, đồ đã đưa cho quản gia, đệ theo tỷ đến đây, tỷ có chuyện muốn nói với đệ."
Hứa Nghiên Hành quay đầu nhìn A Uyển, nhưng thấy nàng từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu, giống như trước đây ở trong cung hầu hạ người, hắn đi qua, không màng đến Hứa thị và Thẩm Bích, cúi xuống gần bên tai nàng, thấp giọng nói, "Về phòng đi, một lúc nữa ta sẽ tìm ngươi."
Hắn hành động đột ngột như vậy khiến A Uyển hơi hoảng, nhưng giọng nói trầm ấm lại khiến nàng cảm thấy tim đập nhanh, mặt nóng bừng, giữa chốn đông người, lúc này càng không dám ngẩng đầu lên.
Hứa Nghiên Hành mỉm cười, dẫn Hứa thị và Thẩm Bích ra khỏi vườn hoa phía sau.
Hứa thị nắm khăn che ngực, nhìn xem vừa rồi đã thấy gì, đệ đệ này của mình khi nào lại thân thiết với cô nương nào như vậy, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, thị nữ phía sau đang cầm bức họa không biết có nên đưa lên hay không.
"Tỷ nói đưa cho đệ xem nhiều như thế, không có ai vừa mắt, hóa ra đã sớm có người trong lòng."
Ngoài chuyện hôn nhân đại sự, Hứa Nghiên Hành vẫn rất tôn kính người tỷ tỷ này, lên đến phòng khách, tự tay dâng trà, "Ngày nào tỷ cũng lo lắng cho đệ như vậy, còn đặc biệt chạy một chuyến, không mệt sao?"
"Một đám đều không chịu thua kém nhau, hai đứa ở nhà kia ngày nào cũng lêu lổng không ra hình thù gì, đệ cũng là người khiến tỷ đau lòng, thôi, tỷ không quản nữa." Hứa thị nói xong, thật sự như bị tổn thương, trong mắt còn rưng rưng, lại quay người kéo Thẩm Bích, giả vờ muốn đi, đi đến ngưỡng cửa, lâu không thấy Hứa Nghiên Hành đuổi theo, Hứa thị tức giận chỉ đành kéo Thẩm Bích quay lại, nhưng thấy Hứa Nghiên Hành đang ung dung ngồi uống trà, lúc này không còn cách nào, "Quên đi, rốt cuộc đệ định làm thế nào?"
Hứa Nghiên Hành chỉ nhẹ nhàng vuốt ve nắp tách, làn khói xanh từ trà nóng bay lên quẩn quanh trước mắt hắn, đôi mắt hắn nhìn có phần mờ mịt, lâu sau mới nhẹ nhàng nói, "Chuyện này tỷ đừng can thiệp, trong lòng đệ đã có tính toán."
"Cô nương vừa rồi kia, có lai lịch ra sao?"
"Chuyện này thì tỷ cũng không cần quan tâm." Hứa Nghiên Hành đậy nắp tách lại thật mạnh.
Hứa thị nhíu mày, không định tiếp tục hỏi sâu về thân phận cô nương đó, biết đến đây đã đủ, chỉ nói, "Hứa gia chúng ta mấy đời đều là trọng thần triều đình, đến đệ thì càng không thể xem thường, đệ phải có chừng mực, còn lại đệ muốn làm gì, tỷ đều không quản."
Thẩm Bích ở một bên nhìn Hứa Nghiên Hành, mặt không biểu cảm, nhưng môi lại mím chặt, không khí có chút căng thẳng, vì vậy vội vàng tiến lên kéo Hứa thị, "Đại phu nhân, không phải phụ thân nói chiều nay sẽ đưa thợ may đến phủ làm áo cho chúng ta hay sao? Chúng ta mau về thôi, phỏng chừng là đã đến rồi."
Hứa thị từ trước đến giờ lấy Định Dương Hầu làm chủ, nhờ lời nhắc nhở của nàng ta, lúc này mới thật sự muốn đi, trước khi đi lại nói một hồi, Hứa Nghiên Hành gật đầu, có phần không để tâm, cuối cùng để Tiêu Sâm ra tiễn một đoạn, trở lại thấy Hứa Nghiên Hành vẫn ngồi đó, vì vậy tiến lên nói, "Đại nhân, không phải nói buổi chiều sẽ vào cung hay sao? Xe ngựa đã chuẩn bị xong."