A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

A Uyển nhắm mắt nằm im, toàn thân cứng ngắc, nàng cảm thấy có người đến gần mình, sau đó một bộ quần áo nặng nề được khoác lên người nàng, rồi kéo nàng đến trước bàn trang điểm ngồi, trước mắt tối sầm, khăn đỏ rơi xuống.

Bà tử sắp xếp xong xuôi, do dự một chút, nam nhân khác không chịu nổi nữa, “Còn không mau đi.”

“Lỡ để người khác nhìn thấy thì sao?”

“Bọn ta làm xong việc nhận tiền thì đi, ai cưới ai gả không liên quan đến bọn ta, một nén hương sau nàng ta sẽ tỉnh lại, Thái phi nương nương đã sớm thông đồng với nàng ta, ngươi lo lắng gì?”

Bà tử run rẩy một chút, vội vàng đi theo sau, mấy người khiêng bao nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Trong phòng yên tĩnh xuống.

Qua một hồi, bên ngoài bắt đầu tiếng chiêng trống nhộn nhịp, tiếng pháo nổ rền vang.

A Uyển động đậy những ngón tay đã cứng đờ, không thể ngờ Vệ Thái phi vẫn không từ bỏ, lại nghĩ ra cách này, ban đầu nàng còn tưởng Vệ Thái phi thật lòng tốt với nàng, nhưng hóa ra mình thật quá ngây thơ.

Chỉ là Triệu Gia Du không phải không có nàng thì không được, mục đích mà Vệ Thái phi kiên trì như vậy là vì cái gì?

Nàng nhắm mắt lại, nếu Vệ Thái phi muốn diễn trò, thì nàng sẽ phối hợp một chút, tương kế tựu kế.

Ước chừng một nén hương sau, có người đẩy cửa tiến vào.

“Nương nương, nô tì đã nói rồi, nô tì ở đây canh giữ là được.” Hoa Linh dìu Vệ Thái phi, nhìn thấy liền hỏi, “Sao chỉ còn cô nương ở đây? Cô nương ngài có khát không?”

Thần sắc Vệ Thái phi khẽ thay đổi, nhẹ giọng nói, “A Uyển đã đội khăn, vậy thì yên ổn chờ Hứa Nghiên Hành đến thôi.”

A Uyển biết bà đang coi mình như Đỗ Thu Cẩm, có Hoa Linh ở đây, nàng không mở miệng nói gì, đó chính là cảnh mà Vệ Thái phi mong muốn nhất, vì vậy chỉ gật đầu.



Cứ như vậy ngồi cho đến khi đội ngũ đón dâu đến.

Nàng ở bên này không có huynh đệ ruột, ấn theo quy củ thì phải để hỉ bà tử đỡ vào kiệu hoa, ai ngờ đi được một nửa, lại bị một nam nhân manh mẽ bế lên.

Hơi thở nam tính quen thuộc.

Cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi điều xung quanh không còn liên quan đến nàng nữa.

Cao môn đại hộ tổ chức thành hôn, đội ngũ đón dâu không thể không vòng quanh thành Nghiệp Đô vài vòng, nhưng Hứa Nghiên Hành không có kiên nhẫn như vậy, trực tiếp từ Vệ phủ đi qua đường Trường Môn, một mạch tiến thẳng về phía trước, chưa đầy ba nén hương, đội ngũ đã đến Hứa phủ.

Ngồi phía trên cao đường là Hứa thị cùng Định Dương hầu, sau khi hai người bái cao đường xong, Hứa thị cầm khăn lau nước mắt, mặt đầy chân thành, “Tốt lắm, giờ ta mới được yên tâm.”

Tam bái chấm dứt, khi người chủ lễ hô lên bốn chữ “Đưa vào động phòng”, A Uyển được Hứa Nghiên Hành đỡ đi sang một nơi khác, tiếng cười nói phía sau dần dần lắng xuống, cuối cùng ngồi xuống trên một chiếc giường La Hán.

Ánh mắt nàng nhìn vào một tấc vuông dưới khăn đỏ, có thể thấy Hứa Nghiên Hành đang dưới bộ áo cưới đỏ chỉ vàng tinh xảo, nam nhân tiến lại gần nàng, bên cạnh có bà tử nhắc nhở, “Thái phó đại nhân, trước tiên hãy nhấc khăn đỏ của phu nhân đi.”

Hứa Nghiên Hành cầm khăn đó, sau đó phất tay, ra hiệu cho mọi người lui ra, chỉ có bên ngoài lại có một bà tử quản sự nói, “Đại nhân, các vị tân khách còn đang chờ ngài đến chúc rượu.”

“Bản quan không đi, bảo người tới hầu hạ cho tốt.” Hứa Nghiên Hành đi đến đóng cửa, khiến người bên ngoài sợ tới mức không dám nói gì thêm.

A Uyển phát ra tiếng cười như mèo kêu, không lâu sau ánh sáng trước mặt bừng sáng, hóa ra khăn đỏ trên đầu đã bị Hứa Nghiên Hành gỡ xuống.

“Cười gì vậy? Trên mặt bôi gì đấy?” Hứa Nghiên Hành ngồi bên cạnh nàng, nhíu mày nhìn nàng với gương mặt đánh phấn trắng bệch như bột, đâu còn bộ dáng thanh tú của ngày trước.

A Uyển sờ mặt mình, “Hoa Linh nói như vậy thì đẹp, không đẹp sao? Aiz, để ta bảo bọn họ mang nước đến rửa.”

Hứa Nghiên Hành thấy nàng đứng dậy muốn đi, liền kéo nàng ngồi xuống bên bàn, “Chờ chút, trước tiên uống rượu hợp cẩn đã.”



A Uyển nhìn hai chiếc cốc nhỏ xinh xắn, nhớ lại lần trước chỉ uống một ngụm đã say, nhất thời trong lòng nghĩ mà có chút sợ.

Hắn an ủi nàng, “Đây là rượu bình thường, không giống như hôm đó.”

Vì vậy A Uyển cầm một chén, hai người cùng nâng tay, mỗi người một ngụm uống.

Sau khi uống rượu hợp cẩn, Hứa Nghiên Hành liền cho người vào rửa mặt cho nàng, rửa đi lớp phấn, đổi vài nước, cuối cùng lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn như trước.

Lúc này Hứa Nghiên Hành mới hài lòng gật đầu, cả phòng đầy người hầu hạ lại bị hắn phất tay cho lui ra.

Nàng ngồi bên bàn, trong lòng thắp thỏm về chuyện của Vệ Thái phi, đang do dự có nên nói với Hứa Nghiên Hành hay không, thì bỗng nhiên bị hắn ôm bế lên, rồi đặt xuống giường mềm.

Dù giường mềm nhưng bên dưới lại rải rác vài quả long nhãn, đậu phộng và táo đỏ, A Uyển kêu lên, “Dưới có thứ gì đấy, cấn người.”

Hứa Nghiên Hành thở hổn hển, một tay nâng nàng lên, một tay lật chăn giường, tay vừa lắc, những quả táo đỏ long nhãn đều rơi xuống đất, sau đó hắn chỉnh sửa lại giường một chút, lại áp người lên.

Nóng bỏng, như thể đang cháy.

A Uyển sửng sốt, bộ dáng nam nhân gấp gáp như vậy, nàng chưa từng thấy qua.

Cằm nàng bị hắn vân vê, âm thanh tựa như cũng đang cháy, làm A Uyển cảm thấy cổ họng khô khốc, “Đừng xuất thần.”

Nàng chớp mắt, ngốc ngếch hỏi hắn, “Chờ chút, chàng định làm gì?”

Đôi mắt thâm sâu của Hứa Nghiên Hành chợt sắc lại, khóe môi nhếch lên, hôn mạnh lên đôi môi hồng hào của nàng.

Một lúc sau, hắn khẽ nói, “Làm chuyện đứng đắn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi