Thời tiết đang vào mùa xuân, gió nhẹ thổi qua cành liễu, ánh nắng rực rỡ, lá cây xanh tươi, thực sự là một ngày thích hợp để ra ngoài du ngoạn.
Vì phải theo Hứa Nghiên Hành ra ngoài, Chu ma ma đã tốn chút công sức, chuẩn bị cho nàng một bộ trang phục xanh biếc, thắt eo bằng váy xếp ly hoa màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu xanh lá, tóc dài búi cao, cài hai bộ diêu châu ngọc hoa hải đường, mặt được thoa một tầng phấn mỏng, A Uyển vốn đã có làn da trắng mịn, không thường xuyên trang điểm, nhìn rất thanh thoát xinh đẹp, giờ đây nhờ Chu ma ma chuẩn bị, cả người nàng trông khỏe khoắn, giữa mặt mày còn nhiều thêm một chút quyến rũ.
Khi nàng bước ra khỏi phòng, Hứa Nghiên Hành đang ở trong sân cùng Tiêu Sâm chỉ thị công việc, nghe thấy tiếng động, cả hai quay đầu sang nhìn.
Nam nhân đánh giá nàng từ đầu đến chân, trong ánh mắt thoáng hiện sự kinh diễm, khi ánh mắt quay lại thấy Tiêu Sâm vẫn đang ngây ra nhìn, liền nhíu mày đá vào chân hắn ta một cước, “Còn không mau đi làm việc.”
A Uyển từ từ đi tới, khoác tay lên cánh tay hắn, “Sao tự dưng lại đá Tiêu thị vệ vậy?”
Tiêu Sâm thấy vậy vội vàng nói, “Phu nhân, tiểu nhân đáng bị đá, đại nhân đá là đúng.”
Hứa Nghiên Hành liếc ta hắn một cái, trước khi A Uyển mở miệng đã nắm tay nàng, dẫn nàng thẳng đến cửa lớn.
Trong phủ, gã sai vặt đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, thấy bọn họ đi ra, vừa mở cửa xe vừa nói, “Đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Hứa Nghiên Hành gật đầu, bước lên xe, cúi người đưa tay ôm lấy eo nàng, chỉ cần chút sức là đã nâng A Uyển lên.
Sau khi ngồi vững, xa phu nhẹ nhàng quất roi, xe bắt đầu lăn bánh.
A Uyển nhìn thoáng ra ngoài một cái, thấy bên cạnh còn có hai thị nữ đi theo, mỗi người cầm một chiếc giỏ tre, thần thần bí bí, không biết đi làm gì? A Uyển không nhịn được hỏi hắn, “Hứa đại nhân, chúng ta đến cùng là đi đâu, đi làm gì vậy?”
Hứa Nghiên Hành thấy nàng dựa vào cửa sổ, đưa cánh tay dài kéo nàng lên đùi mình, “Dẫn nàng đi gặp hai người.”
“Là ai?”
“Phụ mẫu ta.” Hắn chậm rãi nói, giọng điệu bình thường, không có chút phập phồng nào, “Thời gian trước bận rộn, giờ nên đi thăm bọn họ rồi.”
A Uyển nhìn bộ đồ mình đang mặc, “Ôi, sao chàng không nói sớm, hôm nay ta mặc không thích hợp, đợi chút, ta quay về…”
Hắn nắm tay nàng, ngắt lời nàng, “Không cần, không sao.”
Hứa Nghiên Hành từ nhỏ đã mồ côi phụ mẫu, được Hứa thị nuôi lớn, lần này chắc chắn là dẫn nàng đến mộ của bọn họ để thắp hương, mặc dù bây giờ nói ra, bề ngoài có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng đáy lòng vẫn có chút khó chịu, A Uyển nhìn thấy vẻ mặt hắn dần dần trầm xuống, không nhịn được đưa tay vuốt ve, muốn xoa dịu, “Sau này mỗi năm ta sẽ đi cùng chàng đến thăm hai người họ.”
Hứa Nghiên Hành nắm lấy cổ tay nàng, nhưng lại nói, “A Uyển, qua hai ba năm nữa, chờ khi có con, có thể đi lại được, ta sẽ dẫn nàng về Giang Châu, đến trước mộ phụ mẫu nàn, gia gia nàng, nói với bọn họ rằng nàng đang sống rất tốt.”
A Uyển đẩy tay hắn ra, mặt hơi đỏ, “Ai nói muốn sinh con với chàng?”
Âm thanh nam nhân lành lạnh, “Nàng nói gì? Nói lại lần nữa.”
A Uyển cúi thấp đầu, lẩm bẩm, “Mới thành thân có bao lâu, chàng đã nghĩ đến con cái, sao có thể nói có là có được.”
Hứa Nghiên Hành nghe vậy, nhíu mày đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giọng điệu nghiêm túc, “Thân thể yếu đuối như vậy, trở về bảo Chu ma ma bồi bổ nhiều thêm cho nàng.”
Nàng không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này với hắn, nên tựa vào lòng hắn, tiếp tục lời hắn nói, “Đã nhiều năm rồi, xung quanh phần mộ của bọn họ cỏ cây đã vàng úa lại xanh tốt nhiều lần, bọn họ ở dưới suối vàng chắc hẳn sẽ trách ta, bao nhiêu năm không đi thăm bọn họ lần nào, thậm chí còn rời khỏi nơi đó.”
Ký ức tuy mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhớ rõ vị trí cụ thể, hai năm trước Giang Châu từng xảy ra lũ lớn, đất đá tràn xuống, chỉ mong không bị san phẳng hết.
Hứa Nghiên Hành xoay người nàng lại, để nàng đối diện với mình, thấy trong mắt nàng quả nhiên lại ngấn nước, hắn dùng ngón tay cái lau nhẹ dưới mắt nàng, “Để nàng tiếp tục sống, là điều bọn họ mong muốn nhất, A Uyển, nhớ kỹ,” Ánh mắt hắn tối lại, “Ta nhất định sẽ đưa nàng trở về.”
A Uyển ôm chặt eo hắn, không ngừng gật đầu, nàng tin tưởng hắn, từ lần đầu gặp người này, nàng đã chọn tin tưởng vô điều kiện, nàng thì thầm, giọng nói êm ái, “Hứa đại nhân, sao chàng lại tốt với ta như vậy?”
Hứa Nghiên Hành hơi nheo mắt, ký ức bắt đầu quay ngược lại, từ đầu đến cuối một lượt, nhưng vẫn không hiểu, tình cảm dành cho A Uyển từ lòng trắc ẩn, cảm giác áy náy và đồng cảm chuyển sang niềm vui tràn đầy như thế nào, cuối cùng không thể chịu đựng được việc thấy nàng sống không tốt, không thể chịu đựng việc thấy nàng tốt với người khác, phụ thuộc vào người khác, có lui tới với những nam nhân khác, nếu có thể, hắn muốn cả đời này đặt tiểu nha đầu này bên cạnh mình, nhìn thấy được hỉ nộ ái ố của nàng, hắn muốn mỗi ngày mở mắt ra đều thấy nàng cười với hai má lúm đồng tiền, muốn nghe nàng nhẹ nhàng gọi mình là Hứa đại nhân… Vì vậy sau khi nàng nắm tay hắn, dưới ngọn đèn dầu ánh vàng, mặt đỏ ửng, thực sự dịu dàng nói rằng A Uyển chỉ thích Hứa đại nhân, hắn lập tức quyết tâm, hắn muốn cưới nàng.
Chỉ có trong chuyện của A Uyển, Hứa Nghiên Hành mới có lúc sợ hãi, nàng nhạy cảm, lá gan nàng cũng không lớn, hắn sợ nàng nói câu này xong, lại để ý đến thân phận và địa vị giữa hai người rồi rút lui, trốn vào thế giới nhỏ của mình mà khóc, lại cười nói với hắn rằng nàng chỉ đùa, nàng đã hối hận.