A UYỂN - TRƯỜNG AN NHAI ĐÍCH DƯỢC PHÔ

Một tháng sau.

Khu vườn phía sau núi giờ đây hoa nở đã tràn ngập màu sắc rực rở, Tiêu Sâm nhanh chóng bước đến trước chiếc xích đu, nói, “Phu nhân, bên đại nhân mọi thứ đều tốt.”

A Uyển đặt quyển sách lên đầu gối, trên mặt nở một nụ cười nhạt, “Ừm.”

Tiêu Sâm do dự một chút, lại nói, “Mấy ngày nữa là sinh thần của Thái hậu nương nương, e rằng các nữ quyến của các vị đại thần trong triều sẽ tiến cung, ngài thấy sao?”

Nàng đứng dậy, đặt quyển sách lên bàn đá, trước đây Hứa Nghiên Hành đã nói với nàng, nếu có thể thì tận lực đừng ra ngoài, nhưng tình hình hiện tại có vẻ không thể từ chối, hơn nữa nàng là Thái phó phu nhân, nếu không đi thì sẽ rất rõ ràng, người khác sẽ bàn tán, cuối cùng khiến Thái hậu nương nương không vui, không thể để bị người bàn tán.

Vì vậy, nàng bảo Chu ma ma và Hoa Linh bắt tay chuẩn bị quà, nàng phải tự tin thoải mái mà đi.

Ngày tiến cung, nàng để Chu ma ma chọn cho một chiếc váy màu hồng cánh sen thêu hoa mai dài chấm đất, sinh thần Thái hậu nương nương, nàng phải mặc màu sắc khiêm tốn hơn, những chiếc váy đỏ thông thường không thể mặc được, trang sức cài trên tóc là hai bộ diêu hoa hải đường cài đôi bên, cả người trông thật đoan trang đại khí.

Vào cửa cung, khi xuống xe ngựa thì tình cờ đụng phải Hứa thị và Thẩm Bích, ba người cùng nhau đi đến Đức Ninh cung.

May mà Thái hậu nương nương đã an bài đơn giản, sau khi các nữ quyến kính rượu cùng dâng quà cho Thái hậu nương nương, thì được cung nữ dẫn vào Ngự hoa viên thưởng hoa, sau đó không thấy lộ diện nữa.

Khi vào Ngự hoa viên, A Uyển đi về phía ít người, định một lát sẽ ra khỏi cung, không ngờ lại có người đến, từ sau một gốc hoa gọi nàng, “Hứa phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Âm thanh này—A Uyển nhìn qua, chỉ thấy người trước đó lâm vào tình cảnh thảm hại là Đỗ Thu Cẩm giờ đây quần áo gọn gàng, chậm rãi từ sau cái cây đến trước mặt nàng, bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn.

A Uyển chỉ ngạc nhiên một chút, rồi hiểu ra, ca ca nàng ta giờ cũng coi như là quan đại nhân, nhưng nàng không muốn tiếp xúc nhiều với Đỗ Thu Cẩm, quay đậu lại gọi Hoa Linh, “Hầu phu nhân và tứ tiểu thư đâu?”



Hoa Linh như không thấy Đỗ Thu Cẩm, trả lời A Uyển, “Phu nhân, Hầu phu nhân và tứ tiểu thư đang nói chuyện với phu nhân và cô nương của phủ Ngụy quốc công.”

“Đi một chút đến Đức Ninh cung, nói với Thái hậu nương nương, ta muốn về phủ…”

Nàng bước đi, Đỗ Thu Cẩm phía sau vội vàng theo sát, bị nàng coi như trong suốt, trong lòng không vui, nhưng vẫn giữ nụ cười, “Quả thật cảnh còn người mất, lúc trước phu nhân ở ngõ Thanh Hoa, đối với ta thật tốt, giờ lại giả vờ không quen biết ta.”

A Uyển nghe vậy, chậm rãi xoay người, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Đỗ cô nương có một điều không sai, hiện giờ ngươi và ta đều khác rồi, phu quân ta là đương kim Thái phó, còn ca ca ngươi chỉ là một tu soạn Hàn Lâm, ngươi lại có tư cách gì nói chuyện với ta?”

Đỗ Thu Cẩm bị nàng nói vài câu khiến mặt đỏ bừng, nếu hồi đó ca ca nàng ta đi làm môn sinh của một vị đại thần nào đó, có lẽ đã được thăng chức làm thị lang rồi, nàng ta thầm hừ một tiếng, không vội, dù sao ca ca nàng ta bây giờ—Nghĩ đến đây, nàng ta hạ giọng, “Ai cười đến cuối cùng, hãy chờ mà xem.”

Nhìn lại, A Uyển đã đi xa, hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của nàng ta.

Có một điều A Uyển cảm thấy kỳ lạ, lần này vào cung đều là gia quyến của đại thần trong triều từ tam phẩm trở lên, vì sao Đỗ Thu Cẩm cũng đến, hơn nữa dường như là được cho phép.

Chưa kịp đợi nàng nghĩ cẩn thận, đã đến Đức Ninh cung, thái giám đứng trước điện lập tức chặn nàng lại, “Hứa phu nhân, nương nương không thoải mái, đang nghỉ ngơi, có việc ngày mai hãy nói.”

Ở cửa có một hàng thái giám đứng đó, che kín mít, A Uyển lùi lại hai bước, nắm chặt khăn tay, sau đó cùng Hoa Linh trực tiếp rời cung.

Sau khi lên xe ngựa, chưa ra khỏi cửa cung, đã nghe thấy từ xa Thượng tổng quản gọi nàng vài tiếng, nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Thượng tổng quản đang càng ngày càng gần, hỏi, “Thượng tổng quản, có chuyện gì?”

Thượng Thanh Vân thở hổn hển, đến gần mới nhỏ giọng nói vài câu.

Nói xong, ông ta cúi người, “Phu nhân mời về phủ đi, nô tài còn có việc bận.”

A Uyển lặng yên ngồi trong xe, những nghi vấn trước đó, qua lời nói của Thượng tổng quản đã tìm được đáp án.



Hóa ra Thái hậu nương nương thích tranh thủy mặc, mà vị tân khoa Trạng nguyên Đỗ Đông Đình lại là một tay sở trường vẽ tranh, tháng trước ở bữa tiệc trong cung có cơ hội thể hiện tài năng, rất được Thái hậu nương nương thưởng thức, một tháng qua Hứa Nghiên Hành rời đi, càng thường xuyên được triệu vào cung, vẽ tranh cho Thái hậu nương nương, chỉ còn thiếu một câu từ miệng Thái hậu nương nương, vị đường đường là Trạng nguyên lang sẽ trở thành họa sĩ ngự dụng của hoàng gia.

Cũng khó trách Đỗ Thu Cẩm lần này có thể vào cung.

Nàng nửa dựa vào vách xe, nhớ lại lúc trước bị canh gác nghiêm ngặt ở Đức Ninh cung, trong lòng lại dám lớn mật suy đoán, Đỗ Đông Đình kia ở bên trong—suy nghĩ này thật sự có phần hoang đường, dù thế nào cũng không nên như vậy, Thái hậu nương nương sẽ không phải là người không biết phân biệt chừng mực.

Nhưng ngay cả Gia Ninh công chúa muốn vào cũng bị từ chối ngoài cửa, thực sự khiến nàng không thể không suy nghĩ nhiều.

Về đến phủ, A Uyển liền bảo Hoa Linh chuẩn bị bút mực.

Hoa Linh sắp xếp xong mọi thứ, hỏi, “Phu nhân định viết thư cho đại nhân sao?”

“Ừm, đóng cửa lại đi.”

Nội dung viết không dài, chỉ đơn giản nói về những việc gần đây của mình, về chuyện Đỗ Đông Đình, nàng do dự một chút, cuối cùng không nói rõ, thứ nhất vì bên đó chiến sự cấp bách, hắn làm sao có thể bện tâm đến, thứ hai vì những việc Đỗ Đông Đình và Thái hậu nương nương có làm ra chuyện đi nữa, cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Trong một tháng Hứa Nghiên Hành không có ở đây, nàng ngủ không được ngon, sau đó đành phải thức khuya một chút, ở lại Tây Nguyệt các, đọc những quyển sách mà hắn đã từng đọc, thậm chí lấy ra những thứ hắn đã viết, bắt chước chữ viết của hắn, nàng ngồi trên đệm trước bàn, ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn dầu trên bàn chiếu lên gương mặt nàng.

A Uyển chậm rãi cúi đầu, ghé trên bàn, nhìn chỗ Hứa Nghiên Hành đã từng ngồi, bên cạnh là nghiên mực mà nàng đã mài, cảnh hắn làm việc như hiện ra trước mắt.

Nàng nhắm mắt lại, khóe mắt bỗng rơi một giọt lệ.

Nàng nhớ hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi