Nửa tháng sau.
Đại quân triều đình đang giao chiến trực tiếp với người do Triệu Gia Du dẫn đầu, Ninh Vương lại âm thầm bao vây tiêu diệt người của Lương Vương. Phản quân chia làm hai đường, ban đầu đã tiêu hao phần lớn sức mạnh, có lẽ không ngờ Hứa Nghiên Hành đã trở về. Mặt khác, lại nhận được thư từ Đỗ Đông Đình nói rằng Nghiệp Đô đã nằm trong tầm kiểm soát, có thể yên tâm vào thành, vì vậy Triệu Gia Du đã buông cảnh giác, đang chuẩn bị thoải mái mang binh tiến công vào hoàng thành, không ngờ Hứa Nghiên Hành đã phái Tôn Nhạc Khang dẫn theo một đội tinh binh, ngay khi bọn họ đang cắm trại ăn mừng cho ngày mai huyết tẩy Nghiệp Đô thì bất ngờ bị tập kích.
Thật sự là xảy ra không kịp trở tay, các tướng sĩ đang ngồi quanh đống lửa trải, khi Tôn Nhạc Khang xông vào còn chưa kịp cầm vũ khí, thêm vào đó những ngày chờ đợi bên ngoài thành Thanh Châu, có lẽ cảm thấy thắng lợi đã đến, cũng có chút lười biếng ăn chơi tiệc tùng, phản ứng chậm chạp, một lúc sau đã lộn xộn, ánh đao bóng kiếm, chưa đầy một canh giờ cơ bản đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Tôn Nhạc Khang mắng một câu, dẫn người vào lều trại của chủ soái, lưỡi d.a.o dính m.á.u xé rách rèm cửa, Triệu Gia Du ơ bên trong đang rút kiếm chuẩn bị cắt một khe hở chạy ra ngoài.
Tôn Nhạc Khang thấy vậy, đang định tiến lên bắt người, không ngờ bên cạnh bỗng có một cơn gió thổi qua, chỉ trong chớp mắt đã thấy Thái phó đại nhân một thân áo đen lướt qua trước mắt, rồi nhìn thấy, thanh bảo kiếm được ngự ban trong tay hắn đang chĩa vào cổ Triệu Gia Du.
“Thái phó, sao ngài lại đến đây?” Tôn Nhạc Khang người đầy máu, không dám lại gần, nhìn kỹ thì thấy áo hắn có một vết đen nặng nề, như là dính đầy máu.
Hứa Nghiên Hành không trả lời hắn, thực tế khi Tôn Nhạc Khang ban đêm tập kích, hắn cũng dẫn người theo sau. Lúc đó Tôn Nhạc Khang tưởng rằng bên ngoài đã xử lý gần xong, thực ra vẫn còn một đội quân ở không xa canh giữ, nghe thấy động tĩnh đã vội vàng chạy đến, Hứa Nghiên Hành mới lộ diện, tất nhiên hắn đến không phải vì việc này, vì quân đội của Triệu Gia Du cũng có mấy vạn đại quân, không thể hoàn toàn tiêu diệt hết được, chờ khi bắt được chủ soái, quay lại còn phải để những người còn lại thả binh khí đầu hàng, hắn không yên tâm Tôn Nhạc Khang, cảm thấy vẫn nên tự mình đến thì tốt hơn.
Sắc mặt Triệu Gia Du trắng bệch, từ khi khởi binh đến giờ, tưởng rằng mọi thứ đều ở trước mắt, dễ như trở bàn tay, kết quả Hứa Nghiên Hành mà lẽ ra đã rơi xuống vực lại xuất hiện ngay trước mắt mình, hơn nữa, Đỗ Đông Đình không phải nói rằng Nghiệp Đô đã bị kiểm soát sao, nếu vậy sao Tôn Nhạc Khang lại có mặt ở đây? Tuy nhiên lúc này hắn ta nghĩ thêm cũng vô ích, chỉ có thể âm trầm cười, “Hứa Nghiên Hành, ngươi đừng nghĩ rằng bản vương đã thua, Lương Vương vẫn còn đang chuẩn bị vào hoàng thành đấy.”
Hứa Nghiên Hành không biểu lộ cảm xúc, lại để người xiềng tay chân hắn ta, sau đó thu hồi kiếm, hai tay vỗ mạnh vài cái, rồi thấy Thượng Thanh Vân ôm theo phất trần bước vào, lại từ tay áo lấy ra một vật màu vàng tươi, đó là thánh chỉ.
Ông ta đọc lớn, chỉ thấy Triệu Gia Du mặt mày không thể tin nổi, lớn tiếng nói không thể nào, vừa nói vừa định bắt Thượng Thanh Vân.