ABO HÔN NHÂN THỨ HAI

Chung Văn Nhiễm bị chặn họng, nhất thời không biết nên nói gì mới ổn, lúc này Chúc Diệu Uyên bước về phía anh, kéo anh lại sau lưng mình hướng về phía bà lão nói: “Dẫn chúng tôi đi xem một chút đi.



Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Tôi là quân nhân.



Bà lão nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng thật sự là chẳng còn cách nào nên vẫn dẫn theo hai người đi.

Nơi bà nói là một công xưởng đã bỏ hoang, nhìn từ xa trông rất bình thường, đến gần mới có thể ngửi được chút khác thường, trong không khí tràn ngậm một mùi máu tanh hôi thối, ngay cả chim chóc cũng không muốn đậu lại nơi đây.

Cách nơi đó không xa chính là một thôn trang, bà lão này ra ngoài hái rau dại, trong lúc vô tình phát hiện trong công xưởng đã bỏ hoang mấy năm rồi bốc ra từng trận từng trận mùi tanh tưởi liền nhìn vào bên trong một chút, cái nhìn này suýt chút nữa đã dọa bà lão nhồi máu cơ tim.

Trong thôn phần lớn đều là những người già cuộc sống chỉ vừa đủ no ấm, không có dư tiền xử lý những thi thể này, nhưng để mặc cho những thi thể ấy la liệt nằm mãi ở đấy cũng không phải chuyện tốt, người trong thôn tụ tập lại thương lượng, bấy giờ mới tính đến nhà tang lễ hỏi thăm một chút.

Mấy ông bà lão đi sau lưng, Chúc Diệu Uyên dẫn đầu tiến vào bên trong công xưởng, đập vào mắt hắn là từng mảng từng mảng vết máu đã khô đanh lại, còn có những vệt máu chảy dài do bị kéo lê mà ra, bẩn thỉu nhìn thấy mà giật mình.

Đi sau vào trong nữa, mùi máu tanh càng bốc lên nồng đậm, còn kèm theo cả mùi pheromone không thể xem nhẹ.

Chúc Diệu Uyên chưa bao giờ ngửi qua một mùi pheromone khó ngửi đến thế, hắn bịt chặt miệng, nghiêng đầu nhìn Chung Văn Nhiễm, phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, chân mày nhíu chặt.

“Không đúng,” một người trong nhóm ông bà lão nói, “Lần trước lúc tôi đến chỗ này, thi thể chất ngay ở chính giữa mà, bây giờ… sao lại không thấy nữa rồi?”

Bà lão nói: “Có thể có người tới thu rồi?”

“Không phải,” ông lão kia chỉ chỉ mặt đất, “Nhìn những vết máu này, chính là ra từ căn phòng đó kìa.



Có người nhát gan bảo: “Chắc không phải… hung thủ quay lại rồi chứ?”

Mấy ông bà lão cũng không chịu nổi nữa, trong lòng Chúc Diệu Uyên xuất hiện một vài hình ảnh dự đoán có thể sẽ xuất hiện, đột nhiên quay người, cất cao giọng nói: “Bà à, mấy người về nhà trước đi, bất kể bên trong có bao nhiêu thi thể tôi đều sẽ xử lý hết.



Hắn cảm thấy không cần thiết để cho mấy người già đi vào theo để rồi chịu kích thích liền huy tán mọi người, đồng thời cũng để Chung Văn Nhiễm đi ra ngoài chờ, Chung Văn Nhiễm lại nói: “Dù sao cũng là chuyện xấu anh tự tìm đến, anh muốn đi cùng em.



Chúc Diệu Uyên cau mày nói: “Nhiễm Nhiễm, nghe lời.



Chung Văn Nhiễm bám chặt hắn, mím môi nói: “Không đi.



Lần đầu tiên nửa tháng nay tren mặt Chúc Diệu Uyên xuất hiện ý cười, như là hết cách, hắn đi xuống nắm lấy tay Chung Văn Nhiễm, “Biết anh dính người mà.



Hai người tay nắm tay đi vào bên trong công xưởng, diện tích công xưởng này không nhỏ, mặc dù đã bỏ hoang nhưng thông qua lối đi ngổn ngang bừa bãi cũng có thể tưởng tượng được năm đó có bao nhiêu rộng lớn, chẳng biết là ông chủ phá sản hay là chuyển công xưởng rồi.

Bên trong yên tĩnh hơn tất cả nơi khác, tựa như ngăn cách với thế giới vậy, tiếng bước chân có thể nghe được rõ ràng, bước xuống có thể nghe thấy âm vang, máu tươi đỏ rực trên nền đất càng đi vào trong càng khiếp sợ.

May là không phải buổi tối.

Chung Văn Nhiễm nghĩ như vậy, dần dần siết chặt tay Chúc Diệu Uyên, tư thế cuối cùng cũng biết thành núp sau lưng hắn, chỉ lộ ra hai đôi mắt.

Đi được chừng hai phút, đột nhiên___bước chân Chúc Diệu Uyên ngừng lại, tai khẽ động, nhỏ giọng nói: “Anh nghe thấy tiếng gì không?”

Chung Văn Nhiễm hoài nghi: “Gì cơ?”

“Suỵt___”

Chúc Diệu Uyên dẫn anh đi vào một đường hầm khác, đường hầm này vừa dài lại chật hẹp, giống như một cái ống nước.

Bỗng nhiên, thanh âm bên trong bỗng vang rõ lên, hai người hai cặp mắt nhìn nhau một cái, Chúc Diệu Uyên phất tay, bọn họ liền cùng nằm rạp ở trước cửa, giảm nhẹ hô hấp.

Bên trong có hai người, một người trong đó nói: “…Sao lần này lại nhiều như vậy?”

Chân mày Chung Văn Nhiễm hơi nhăn lại, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng vì quá mơ hồ anh không nghe được rõ ràng, nhất thời không nhớ nổi.

Một người khác thì hoàn toàn xa lạ, giọng nói lười biếng, “Xảy ra chút vấn đềm loại thí nghiệm này người chết mới là bình thường, chỉ tiếc cho những omega này.



Giọng nói quen thuộc kia im lặng chốc lát: “Anh chuẩn bị xử lý những thi thể này như thế nào?”

“Nếu không phải đám phế vật kia đình công, nào đến phiên tôi phải ra tay?” Giọng nói xa lạ cười nhạt, “Chuyển đổi giới tính, nghịch thiên mà đi, nghiên cứu lớn như vậy trên đường thành công khó tránh khỏi cần đá lót đường, đây cũng là đặc quyền nguyên soái cho tôi, đình công ư? Ha.



Giọng quen thuộc liền không lên tiếng gì nữa, một lúc sau bọn chúng liền chuẩn bị đi ra, Chúc Diệu Uyên đứng thẳng người lên, tóm lấy tay Chung Văn Nhiễm chạy trở về.

Con đường này thẳng một mạch, vốn dĩ không hề có chỗ ẩn thân, vừa chạy còn phải chú ý tiếng bước chân, bọn họ đi ra khỏi đường hầm, trong cơn vội vã Chung Văn Nhiễm nhìn láo liên khắp nơi bỗng thấy một cái ống thông gió.

Vừa lúc Chúc Diệu Uyên cũng nhìn thấy, đẩy anh vào trong rồi mình cũng chen vào___

Không gian ống thông gió chật hẹp, hai người chen chúc vào nhau, Chung Văn Nhiễm hoàn toàn được Chúc Diệu Uyên ôm trong ngực bọc lấy như cái lồng, bọn họn đối mặt nhau trong bóng tối, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Hô hấp đan xen, tim đập như trống, Chung Văn Nhiễm đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Chúc Diệu Uyên, đỉnh đầu đặt dưới cằm hắn.

Chúc Diệu Uyên xoa xoa đầu anh, con ngươi thâm trầm.

Chờ tiếng bước chân hai người kia đã xa, bọn họ mới chui ra khỏi ống thông gió, đi tới căn phòng có thi thể kia, lúc này xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh chỉ, có tiếng bọn họ hô hấp và tiếng bước chân.

Chúc Diệu Uyên giơ tay muốn đẩy cửa nhưng Chung Văn Nhiễm đột nhiên ngăn lại: “Có phải… đã chết rất nhiều người, đúng không?”

Hắn gật đầu, đẩy tay cửa xuống, Chung Văn Nhiễm hít sâu mấy hơi, nhắm mắt, lúc mở mắt ra lần nữa đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói hơi run: “Em mở đi.



Một bàn tay Chúc Diệu Uyên giơ lên che lại đôi mắt anh, một tay khác mở cửa.

Trong giây phút cánh cửa được mở ra, tay hắn cứng đờ, gần như muốn lùi về sau đóng cửa lại ngay lập tức, Chung Văn Nhiễm ngửi thấy mùi hương nồng nặc hơn gấp mấy lần so với khi nãy, nhẹ nhàng kéo tay Chúc Diệu Uyên xuống, rồi sau đó mềm nhũn người vì khiếp sợ tột độ.

Chỉ thấy đập vào tầm mắt họ là thi thể chất thành cả hòn núi nhỏ___ phần lớn bọn họ đều mở to mắt, gò má hóp lại, ngón tay dài nhỏ khi còn sống giờ đây tái ngắt rủ xuống, cổ bị phá rách một lỗ to, vết máu đã khô khốc, máu tươi đã chẳng còn mà chảy xuống.

Trong đế quốc, từ trước tới nay omega không có nhân quyền, bọn họ cho rằng nhiều lắm cũng chỉ tệ đến thế mà thôi, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, dưới mặt đất tối tăm u ám, sinh vật dịu ngoan không chịu nổi một kích ấy còn phải chịu hành hạ đến chết một cách bi thảm vô nhân đạo đến vậy.

Là ai giết bọn họ? Tại sao lại giết bọn họ?

Là bởi vì bọn họ nhỏ yếu? Dễ ức hiếp?

Chúc Diệu Uyên không biết, nhưng trước những thi hài xếp chồng thành đống ấy hắn cảm nhận được một cơ chấn động trước nay chưa từng có, pheromone ngọt nị, mùi máu tanh nồng nặc không ngừng không ngừng chui vào trong lỗ mũi hắn, khiến cho hắn gần như nôn ra.

Chung Văn Nhiễm quỳ sụp xuống bên người hắn, nước mắt chảy dài đầy mặt, hết thảy ngôn ngữ trong đầu giờ đây trống rỗng, anh vì thân là omega mà bi thương, vì những đồng bào cùng thân là omega mà đau xót trong lòng.

“Kẻ đó nhắc tới nguyên soái…” Chúc Diệu Uyên đột nhiên hồi hồn, cúi người ôm lấy Chung Văn Nhiễm, “Chúng ta nên đi thôi, chuyện này chúng ta không xử lý nổi.



Chúc Diệu Uyên thuận theo đứng dậy, anh được Chúc Diệu Uyên đỡ trở về.

Hai người đi rất chậm, ai cũng muốn ngoảnh lại nhưng đều chẳng dám quay đầu, trong bầu không khí chết chóc âm u ấy điện thoại Chung Văn Nhiễm reo vang, anh nhìn tên trên cuộc gọi tới, là đồng nghiệp cùng phòng thí nghiệm.

Chính vào lúc ấy, trong đầu anh chợt bừng tỉnh, đột nhiên nhớ ra giọng nói quen thuộc kia rất giống một omega anh quen biết___

~ Hết chương 50 ~.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi