[ABO] KHÔNG HOÀN MỸ


Cái thích của An Tri là cái thích mang theo không chắc chắn và thăm dò, cậu chưa từng nghe Hà Túc nói bất cứ cái gì về chữ thích, vậy nên cậu phải vừa thăm dò vừa tiến lên.

Hà Túc có hơi bận, cho dù mỗi lần anh đều dành thời gian cho An Tri, An Tri vẫn cảm thấy không đủ, nhưng cậu lại không dám yêu cầu nhiều, huống hồ Hà Túc chỉ là beta, căn bản không có biện pháp đánh dấu cậu, điều này khiến cậu không có cảm giác an toàn.

Hà Túc nói anh mở một công ty nhỏ với bạn bè, thỉnh thoảng cũng cần ra ngoài xã giao.

Cậu trấn an bản thân, Hà Túc đã cho mình rất nhiều thời gian, cậu không thể ích kỷ muốn chiếm đoạt hết tất cả.

Nhưng mỗi khi cậu ngửi được mùi tin tức tố trên người Hà Túc, cậu vẫn không nhịn được suy nghĩ lung tung, bên ngoài có rất nhiều người ưu tú hơn mình, trên người bọn họ không có bất kỳ khuyết điểm nào, cũng không giống mình ngoại trừ khiêu vũ ra thì không còn gì nữa.

"Sao vậy, tâm trạng không tốt sao?" Hà Túc rất mẫn cảm đối với cảm xúc và tâm trạng của cậu, sau khi cởi áo khoác thì ôm người ấy ngồi trên đùi mình, omega tâm trạng sa sút thậm chí còn không biết mình vô thức phóng thích tin tức tố, còn không hề phòng bị đem vị trí yếu ớt nhất bại lộ trước mắt Hà Túc.


Cậu một mình nhăn nhó một hồi, cuối cùng không có chút tự tin nắm lấy ngón tay Hà Túc, hạ vai xuống dán vào bên tai Hà Túc, nữa thật nữa giả nói: "Trên người anh có mùi omega, em có chút ghen tuông.

"
Hà Túc sửng sốt một chút, dường như anh chưa nghĩ tới, một beta là anh không mẫn cảm với tin tức tố của người khác lưu lại, không ngửi được thế nên cũng không chú ý tới phương diện này.

Anh cũng vô tình phát hiện mình có thể ngửi thấy tin tức tố của An Tri, nghĩ đến đây, anh không khỏi gật đầu, để cho tuyến thể sau gáy An Tri tản ra mùi hoa nhàn nhạt cách gần mình hơn một chút.

"Có phải em quản quá nhiều rồi không?" An Tri không nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng càng thêm không yên, hối hận vì đã nói ra những lời này, phải trái đúng sai cũng không phân biệt được.

Hà Túc nâng mặt cậu lên, mổ một cái vào chóp mũi nhỏ nhắn của cậu, bàn tay vuốt ve sống lưng cậu, vỗ về tên nhóc nhát gan này, "Không có, là anh xử lý không tốt, lần sau về rồi anh sẽ đi thay quần áo trước.

"
Cậu ừ một tiếng cho qua chuyện nhưng vẫn có chút đau khổ.

"Anh sẽ giữ khoảng cách, cố gắng không dính mùi của người khác." Hà Túc nhìn cậu, dỗ dành, "Em đừng buồn.

"
Cậu biết yêu cầu này rất vô lý và cũng không đúng, nhưng Hà Túc chủ động đưa ra khiến cậu rất vui vẻ, vẻ vui sướng hiện lên mặt, ôm cổ Hà Túc nhẹ nhàng đáp xuống.

Xin hãy tha thứ cho lòng tham không đáy của hoa hướng dương, cậu muốn độc chiếm mặt trời làm của riêng mình.


*
Tóc An Tri dài hơn rất nhiều, sau đó vẫn là Hà Túc đề nghị dẫn cậu đi cắt tóc.

Lâu rồi cậu không có chính thức ra cửa, len lén trang điểm một chút ở trong phòng rồi mới cất bước đi xuống.

"Thật đẹp." Hà Túc nhéo nhéo tai An Tri, dắt tay cậu.

Ba chữ đơn giản khiến An Tri không khỏi tung tăng như chim sẻ, cũng vô cùng chờ mong đối với hành trình hôm nay.

Cắt tóc xong, Hà Túc muốn dẫn cậu đi xem phim, đây là việc mà những người có quan hệ thân mật mới có thể làm, là hẹn hò, là buổi hẹn hò của mặt trời và hoa hướng dương.

Đến nơi đông người, An Tri tự giác muốn buông tay ra, lại bị Hà Túc nắm chặt hơn, người này cúi đầu hỏi cậu, "Sao thế? "
Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng, nhưng thật ra cũng không nỡ buông tay, "Có rất nhiều người, sẽ bị nhìn thấy."
Vốn tưởng rằng sau khi cậu nói xong Hà Túc sẽ buông tay cậu ra, ánh mắt không nỡ nhìn lướt qua tay hai người đang nắm chặt, kết quả người này không buông ra.


"Yêu đương không thể cho người khác thấy sao?" Hà Túc nhìn chăm chú vào xoáy tóc nhỏ trên đầu cậu, chỉ cảm thấy tim mình sắp mềm nhũn ra rồi.

An Tri nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hà Túc, vẻ vui mừng và ngạc nhiên trong đôi mắt màu nhạt là thật, không chắc chắn lặp lại lần nữa, "Yêu đương sao?"
Hà Túc cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại cậu nếu không thì sao.

Ánh mặt trời hôm nay cũng quá rực rỡ, An Tri dường như đang ở trong vòng xoáy hạnh phúc khổng lồ, cậu là trung tâm của vòng xoáy, hưởng thụ ánh mặt trời mà người khác có muốn không phơi cũng không được, Hà Túc nói hai người đang yêu nhau.

Cậu vẫn không dám hỏi Hà Túc, hai người có tính là yêu đương hay không, ai bảo Hà Túc chưa bao giờ biểu đạt rõ ràng, cậu cũng chỉ dám nhìn ra một chút thích từ trong ánh mắt Hà Túc, một chút thích cũng có thể khiến cho lòng cậu say mê.

Cậu mạnh dạn tiến lên, "chụt" một tiếng vang dội trên khóe miệng Hà Túc, ánh mắt sáng ngời nóng rực nhìn anh, âm cuối vang lên thật cao, "Ừm! Để người khác thấy chúng ta đang yêu đương.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi