ABO - NÔ LỆ

Trời trở về đêm, không trăng, cũng không sao.

Bầu trời chỉ còn lại những hạt tuyết trắng phủ đầy buốt giá.

Giữa cơn mộng mị cũng giống như suốt ngần ấy thời gian qua, Leo không một đêm nào tròn giấc, xoay người.

Trong cơn mơ chập chờn ấy,

Có một mái tóc màu xám bạc lấp lánh ánh cười...

Đôi chân cũn cỡn bước từng bước chập chững,

Những ngón tay nhỏ bé thơm ngọt mùi ca cao, hướng về phía Leo, vươn ra:

Cha, cha..

Bế...

Cảm giác thân thuộc thấm đẫm...Leo vừa muốn đưa tay ra chạm vào... một ngọn roi hung tợn bất giác quật xuống, cả thân hình ấy... co cụm... phút chốc cả thân hình đều nhuốm đầy máu tươi.

Leo vội vàng chồm tới...

Nhưng.. không còn kịp nữa...

Cha..

Cha nói rằng cha là Alpha vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất lãnh thổ.

Mầm dưỡng nhỏ không tin đâu...

Mầm dưỡng nhỏ không tin cha nữa..

Bởi vì..đến chính Omega của cha, cha còn không bảo vệ được.. và.. cả con nữa...

Con sẽ chết sao...

Bế con đi...

Bế con...

Con đang đau lắm...

Thân hình tan biến, từng đầu ngón tay nhỏ xíu run rẩy, hòa tan vào những đốm đỏ rực, dần biến mất...

Không!

Leo vùng mình tỉnh dậy, trên gương mặt kia, mồ hôi sải xuống đầm đìa từng hạt lớn, Phermone dày đặc kinh khủng làm mờ đi cả ánh đèn, không gian gần như một màu đen kịt, đặc sánh.

Đứa bé đó... phải chăng...

Ngô Hàn!

========

Cánh cửa phòng phân vụ gần như bị đập ra,

Kẻ quản phòng sợ tới mức hóa đá khi đôi mắt xanh thẳm của Leo phóng đến.

Mãi một lúc mới vội vàng từ trên phòng nghỉ ngã xuống cầu thang mà lập cập cúi chào:

- Tam Vương Tước..

- Người có việc gì cần chuẩn lệnh?

Đã là gần quá nửa đêm.

Vị quản phòng chưa từng một lần được gặp trực tiếp Leo, cúi thấp càng thêm thấp. Khí tỏa bức người, muốn thở cũng khó khăn.

- Ngươi đã điều hắn đi đâu?!

" Hắn", là ai?.

Vị quản phòng phân vụ này trước giờ lãnh nhiệm việc phân người hầu và nô lệ đi các nơi, đương nhiên trong giây lát không thể hiểu nổi " hắn " ở đây trong hàng trăm cái " hắn" đã phân đi, là kẻ nào.

- Nói!

Leo đã túm cổ xách ngược vị quản phòng lên, khiến hắn thiếu một chút là thực sự tắc thở chết.

Lix vừa mới nhận tin truyền, bước tới cửa, cúi đầu:

- Xin Tam Vương Tước bớt giận.

Vị quản phòng mắt sắp trợn trắng, nhìn thấy Lix như vị cứu tinh, vừa được nới lỏng tay, vội vàng chạy lại đống giấy tờ.

Lix tiến đến:

- Omega, hơn hai tháng trước, bị đầy trong biệt giam.

Vị quản phòng như sực nhớ ra điều gì, tay gấp gáp lật giở, đưa tới, nịnh nọt:

- Đã là kẻ dám phạm lỗi với Tam Vương Tước, đương nhiên là phải đưa đến nơi khắc nghiệt nhất - tử trường bãi đá.

- Ngươi nói cái gì?

Vị quản phòng bồi thêm:

- Xin Tam Vương Tước yên tâm, Beta ở đó còn khó sống, một Omega vừa đưa tới nơi liền khóc ra máu như vậy, chắc chắn khó có thể còn mạng tới bây giờ.

- Rầm!

Cả người vị quản phòng bị đạp tới.

Đôi mắt như nghiền ra những tia lạnh lẽo:

- Ngươi dám phân hắn tới bãi đá?!

Vị quản phòng không hiểu mình đã làm sai việc gì, ôm một bụng quặn thắt quỳ xuống chụp lấy mũi giày của Leo:

- Tam Vương Tước, xin lưu mạng.

- Người còn sống ngươi được sống, người nếu chết! ta liền đem mạng ngươi bồi theo!

Từng lời gằn xuống, Vị quản phòng sợ tới mức không kìm nổi. Giữa háng, thứ nước tiểu vàng đục tràn khỏi quần.

- -----

Lix cũng chưa từng một lần, không thể đoán nổi ý của Leo,

Là giận dữ?

Là đau xót?

Là lo lắng?

Hay tất cả.. Đều đúng.

Chiếc xe sải đường trường băng qua những lọn tuyết lớn, phóng đi như một mũi tên vừa bật ra khỏi cung ngắm.

Lix cố hết sức tránh đi bụi tuyết, bám theo đằng sau.

- --------

Định mệnh, là một liên kết không thể thoát khỏi.

Hơn hai tháng ấy, một kẻ ăn lương khô, uống nước tuyết.

Một kẻ còn lại, thức ăn phủ đầy bàn, nước ấm dư thừa sóng sánh tràn lên thành bể, ngâm mình.

Đã tưởng là, khác biệt tới tận cùng của danh vị. Hóa ra, kết cục lại là chung nhau tại một điểm nối xoay vòng.

Điểm nối của sự đau đớn, và cả nỗi dằn vặt thiêu đốt kia.

Vị ngon là gì?

Khi day dứt còn ở trong lòng,

Nếu đã không còn cảm nhận được, tất cả đều chỉ là trống rỗng mà thôi.

- -------

Bãi đá.

Chiếc lều tồi tàn, gió vít lại từng thanh trụ kẽo kẹt không vững.

Thân hình đẫm máu,hơi thở như tơ, vẫn cố gắng co chân lại tựa lên thành bụng...

Mầm dưỡng nhỏ..

Đừng bỏ ta...

Đừng bỏ lại ta...

Nhưng.. kiệt sức rồi.

Miên man rồi, miên man rồi..

Bảo vệ được tất thảy, thì đã sao?

Lại không thể bảo vệ được cốt nhục của chính mình,

Tất cả, chỉ là vì, ta là một Omega.

Những kẻ nô lệ sốt sắng chạy qua lại, cố gắng đun tuyết thành nước ấm, vắt khô, thế nhưng đôi tay vương miếng vải đã được coi là sạch sẽ nhất, lại không dám đụng tới.

Bởi lẽ, mỗi một miếng áo quần kia trở ra, lại đem theo da thịt trộn lẫn rợn người.

Những tưởng đã là chỉ còn sống và chết, những tưởng là nơi tử trường bãi đá này không còn thứ được gọi là lưu luyến nữa rồi.

Vậy mà giờ đây, đám nô lệ đều sững người bật khóc, tiếng cầu nguyện râm ran vang lên.

Một Omega như thế, lại là vì sống chết của những kẻ bần cùng nhất, mà trả mạng.

Không cứu được nữa rồi..

Không thể cứu được..

Vuốt ve xuốngdưới khuôn bụng đã bắt đầu im tiếng đạp.

Hàn mỉm cười đau đớn.

Không sao.

Ta sẽ đi cùng với con.

- ---------

Cuộc đời của một Alpha tôn quý nhất, mang theo trong mình dòng máu nửa sói,

Leo chưa từng thất bại.

Thế nhưng đây là cái gì?

Leo sững người trước một thân hình gầy đến tiều tụy, lẫn trong đống cỏ rơm tạm bợ...

Từng mảnh da trên cơ thể dính chặt lấy áo quần. Đau đớn đến nỗi trên trán Hàn, từng đường gân xanh tê dại, ngay cả hốc mắt cũng đều là máu.

Mùi cỏ tươi không cuộn lấy nữa, yếu đuối buông thoải,

Dưới làn bụng kia, mầm nhỏ như nhận ra được hương ca cao, vươn sức lực cuối cùng, đạp nhẹ, thân hình mảnh gầy đến mức, đem ánh mắt Leo đều có thể nhìn thấy một chút vừa nảy lên.

Leo không thở nổi....

Con của ta!

Là con của ta!

Là Omega của ta!

Giữa bạt ngàn núi đá hoang vu, tiếng Gầm lớn vang vọng xé toang bầu trời tuyết, vạch ra ánh trăng chói sáng rung chuyển cả một vùng.

Phermone nhiễu loạn, mùi ca cao xen lẫn những tiếng tru điên dại từng hồi cất lên từ căn lều tồi tàn,

Ánh sáng bạc loang loáng chói mắt, những kẻ nô lệ bình thường không thể chịu nổi, phía xa đều quỳ rạp xuống mặt đất, nhắm chặt mắt, ngay cả bờ tuyết dày hàng sải tay dưới chân họ, cũng như nứt ra làm đôi, gió lốc cuốn quanh, ù ạt bên tai,

Lix gom hết tất cả sức mạnh của một Alpha Tước tộc, cố gắng trấn trụ bước chân mình tiến tới gần vạt lều, nhưng cũng không thể bước qua vùng Phermone cường đại, lồng ngực đau đến mức khi ảo ảnh vừa lướt qua, liền phải lùi lại.

Ảo ảnh, về một loài Sói bạc chỉ có trong truyền thuyết.

Đôi mắt xanh thẳm ấy...

Tam Vương Tước..

Leo,

Người thực sự, có khả năng hóa sói?.

- --------

Leo rung mình,

Đám lông bạc vẩy quanh thân như hàng ngàn tấm lụa mềm vừa chạm gió khẽ đưa,

Chú Sói bạc vươn đầu lưỡi nhám, liếm lên khuôn bụng trần trụi của Hàn,

Nơi ấy, một vệt roi đượm máu vẽ qua ngay rốn,

Trên khóe mắt xanh thẳm như co lại đau đớn,

Sói bạc ngoảnh đầu, há miệng nhằm chính bả vai mình, ngoạm xuống,

Phập,

Dòng máu màu xanh bật ra, thấm đẫm một dải lông, Sói bạc đưa móng vuốt cẩn thận bóp mở miệng Hàn, từng giọt máu xanh thẫm xuôi xuống khuôn miệng kia.

Như không thấy đủ, chiếc mũi Sói bạc khịt lên một tiếng rất nhỏ, răng nanh lập tức day thêm một đường lớn, máu trên vai toạc ra thành dòng.

Theo cơn mất máu dai dẳng của Sói bạc, Phermone tan đi bớt, ánh sáng lấp lánh cũng dần dịu đi,

Lix cẩn thận sải từng bước, tiến lại khu lều.

Sói bạc ngửi được mùi quen thuộc, không đề phòng, chỉ khẽ lắc mình, gẩy móng, kéo một vạt vải phủ lên người Hàn che đậy.

Dưới lớp vải ấy, nơi hậu huyệt trần trụi của Hàn, huyết dịch đã được chiếc lưỡi nhám liếm đi sạch sẽ, côn th*t vừa nóng bỏng vừa mềm dịu của Sói bạc dò tìm tới, ấn thêm vào.

Chút tinh loãng đầu cự nấm khẽ tràn ra, vị ca cao hoang dã nồng đậm lập tức bao bọc lấy khuôn bụng.

Mầm dưỡng nhỏ từng chút, từng chút, được đẩy trôi lại nơi sản đạo,

Ngoan ngoãn ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi