ABO - PHÁ VỠ ĐỊNH MỆNH

Bồn tắm rực hơi nước ấm.

Đã gặp được Jan rồi, lại chỉ nhận được một cái cúi chào hờ hững.

Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ thực sự rời khỏi ta.

Nhung lụa kia, sủng ái này. Ta lại chẳng một chút nào thấy vui được nữa.

Hóa ra, câu bảo vệ một đời kia, là ngươi nói dối.

Thế Lân ngả thân người gục ra phía sau thành bồn,

Nước mắt nhỏ xuống một dòng.

Cả người trần trụi thoải mình xuống làn nước ấm.

Xa rồi, vĩnh viễn, chẳng thể nào lưu lại ngươi được nữa.

Ngươi nói đúng,

Một Alpha như ngươi làm sao có thể mãi mãi ở bên cạnh, đưa tay đón lấy đôi chân nhỏ của ta?

Một Alpha như ngươi cũng đương nhiên phải đi tìm bạn đời cho mình. Sẽ là một Omega xinh đẹp, sẽ là một Omega vì ngươi có thể sinh hai hay ba bốn mầm dưỡng nhỏ xinh.

Jan,

Chỉ là, ta không hiểu vì sao, lại đau đến như vậy.

- ----

Tiếng bước chân người vạt mở tấm che.

Thế Lân thoáng giật mình nhìn ra.

Uri...

Uri nhìn ngắm cần cổ thon dài, yết hầu nổi lên đẹp như mời gọi, bờ vai kia xương gọn từng đường như tạc, làn da phủ một tầng hơi nước rịn mỏng, hai trái anh đào trước ngực nửa chìm xuống nước, lại như không đành lòng mà hướng phía trên.

Đôi mắt Uri hẹp lại một chút, nuốt khan một ngụm nước bọt.

Là đẹp, đẹp đến mê mẩn.

Thế Lân cuống cuồng tìm kiếm xung quanh, nhưng kể cả là một chiếc khăn kề tay với nhất, cũng bắt buộc phải trần trụi như vậy đứng lên,

Còn không kịp suy nghĩ thêm một chút nào, đôi tay kia đã tiến tới một đường nhấc bổng.

Nước ấm văng tung tóe dội thành bồn, bắn hắt lên người Uri.

Thế Lân hoảng hốt đến không nói ra lời, ngay trên tay người ngượng nghịu che đi bụi cỏ nhỏ chen giữa hai chân.

- Uri.. người..

Uri mặc nước ướt thấm sang cả vạt áo chính mình, đưa ánh mắt say đắm nhìn tới đôi môi hồng nhỏ.

Hôn lên.

Cả người Thế Lân một trận run rẩy.

Nụ hôn đáng mơ ước là thế, đáng khát khao là thế,

Đầu lưỡi kia còn cuộn tới hàm răng ngọc, mơn trớn đưa đẩy.

Mùi hương quế thơm phút chốc bung bật quyện nén từng vách không khí.

Đôi mắt Uri chớm đỏ vành, bàn tay đỡ sau lưng tham lam vuốt ve làn da mềm mượt, lại đảo tay khiến Thế Lân ưỡn nhẹ người, thèm khát dời môi lưỡi xuống hai núm vú xinh đẹp kia, mút lấy.

Thế Lân giật nảy eo, rên lên một tiếng không tự chủ.

Thế nhưng,

Dù người kia là Uri..

Sâu trong tâm khảm này vẫn là không muốn, không muốn...

Đôi bàn tay mảnh khảnh bám lên mái tóc kia, đẩy ra.

- Chủ Tước.. Ta.. ta thấy không khỏe.

Uri sợ rằng chính vì lần đầu tiên kia đã làm Thế Lân bị ám ảnh nặng nề, vậy nên từng chút mơn trớn không dám vội vã.

Đặt người trên giường, Uri đỡ nhẹ lấy cằm, hôn lên tỉ mỉ lên vành tai kia:

- Thế Lân.

- Ta sẽ nhẹ nhàng.

Nếu là trước đây, chỉ cách biệt vài tháng thôi.

Có lẽ hương hoa trà này sẽ phát điên mà nhảy rộn.

Vậy nhưng bây giờ lại buông xuôi nhạt nhòa đến thế này?

Cho đến ngay cả khi Chủ Tộc cao quý kia, Alpha cường đại mơ tưởng suốt bảy năm một lòng muốn gửi trao thân cho người kia, đưa khuôn miệng ôm bọc lấy dương v*t nhỏ hồng hào mà liếm mút nhè nhẹ, khiêu khích trên đầu mũ nấm, mơn trớn tới lỗ nhỏ kia.

Thế Lân vậy mà.

Không phát tình.

Hậu huyệt khô khốc,

d*m thủy không một chút nào sóng sánh đưa ra.

Cơ thể phơi bày như mặc người si dại.

Uri nặng nề hơi thở, đưa tay gạt ngang vệt nước mắt nhỏ, kéo lấy tấm chăn phủ ngang ngực Thế Lân, hôn nhẹ lên mi.

- Là ta sai, ta đã không hiểu tình cảm của ngươi dành cho ta, đã cường bạo khiến ngươi phải sợ hãi,

- Thế Lân.

- Dẫu rằng không thể cho ngươi liên kết mà ngươi muốn, nhưng ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.

- Chúng ta còn nhiều thời gian. Ta sẽ đợi.

- ----------

Uri rời đi rồi, Thế Lân run rẩy đôi mi kia.

Jan...

Sau này, ngươi cũng sẽ làm như vậy, với một Omega khác.. đúng chứ?

Cũng sẽ ôm, cũng sẽ hôn, cũng sẽ nâng niu Omega của ngươi, từng chút một, có đúng không?

Thử hỏi trên thế gian này, thứ gì là tình, mà lại chẳng phải là tình?

Cứ ngỡ đó mới chính là niềm khát khao lớn nhất.

Đến khi nắm trong tay rồi, mới hiểu rằng.

Hóa ra, thứ con người ta những tưởng đẹp nhất, kỳ diệu nhất.

Lại không phải là ánh sáng rực rỡ kia.

Mà là, thứ vốn ở ngay bên cạnh mình, ngắm nhìn mình.

Chín phần trăm thôi.

Ta vốn dĩ đến bây giờ còn không dám tin tưởng.

Thứ Phermone tương thích kia giữa ta và ngươi, thực sự chỉ có chín phần trăm?

Nuối tiếc.

============

Chiều muộn, mái tóc che ngang đứng chờ trước cửa phòng.

Ngươi đến từ biệt ta?

Không tiếp.

Jan.

Ta nhất định không gặp ngươi.

Ta nhất định không muốn chào ngươi.

Nghĩ rằng, như thế, ngươi sẽ rời đi chậm một chút, một chút.

Một tiếng, hay hai ba tiếng nữa lại trôi qua rồi.

Ta, ngay cả lệnh truyền đến dùng bữa tối của Uri cũng không muốn nghe, chỉ là để nhìn bóng người đổ xuống theo ánh trăng non kia hắt trên thành cửa.

Bước chân lay động.

Thế Lân siết chặt tay đặt trên lồng ngực.

Rời đi rồi.

Thực sự rời đi rồi...

Jan...

Khi run rẩy mở cửa ra, hương gỗ huyết long đã chỉ còn là chút gió thoảng.

Dưới chân Thế Lân.

Chiếc dao móc quá đỗi quen thuộc kia, lặng im nhìn người.

=========

Bên vách tường này, một kẻ thoắt bước chân, bật vượt qua tường, thoát đi.

Phòng phía sau cung điện,

Galvin mở nửa khuôn miệng cười.

Đến lúc rồi.

===============//============

*Galvin: Là em trai của Uri. Đã giới thiệu ngay phần đầu tiên của truyện. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi