[ABO] QUY KHỨ LAI HỀ



*Hỏi trốn thần tiên ở nơi nao, hồ điệp là cốt ngọc thạch là cầu
Người một vai gánh chẳng biết lo âu muôn đời, chi bằng chia cho ta mấy lượng
Hách Liên Dao năm nay tám tuổi dọc theo con đường đá xanh trong Tấn vương phủ một đường chạy, phía sau là một đám lão bà tử nha hoàn ai nấy đều gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, sợ đứa con trai bảo bối duy nhất của Thế tử gia này ngã xuống đụng phải.

Mẫu thân hắn, thị thiếp Uyển Nương của Tấn vương thế tử Hách Liên Dực lại cười tủm tỉm, một chút cũng không lo lắng chậm trãi đi theo phía sau, ngẫu nhiên mạn thanh nói một câu "Dao nhi, chậm một chút, đừng để ngã." Nàng năm nay còn chưa tới ba mươi, dung nhan vẫn mềm mại như thiếu nữ, thanh âm cũng uyển chuyển, Hách Liên Dực bên cạnh mỹ nhân vô số, nhưng đến nay vẫn chưa có nạp phi, Uyển Nương là người sớm nhất đi theo hắn, trong đám thị thiếp này địa vị cao nhất, chỉ là không có danh phận Thế tử phi mà thôi.

Hách Liên Dao vừa mới xuống học đường, câu nệ cả ngày vốn là tuổi hiếu động làm sao quản được rất nhiều, một đường chạy như bay, bất thình lình đụng vào người một người rồi ngã xuống đất, bàn tay trên đường đá xanh lau rất đau đớn, đang muốn cất tiếng khóc lớn, liếc mắt nhìn thấy người mình đụng phải lại ngây dại.

Uyển Nương cùng thị nữ bà tử khác nhìn thấy người này vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham Kiến Huyện Quân."
Thọ An Huyện Quân Chu Tử Thư còn rất trẻ tuổi mới mười sáu tuổi, thấy tư thế này không khỏi có chút xấu hổ: "Di nương không cần đa lễ." Lại nhẹ nhàng đỡ Hách Liên Dao dậy, thấy đứa nhỏ kia ngã đau như vậy sợ nó khóy liền ôn nhu dỗ dành: "Nam hài tử cũng không được khóc." Lại thay đứa bé phủi đi bụi bặm trên người.

Hách Liên Dao lại không nhận ra vị huyện quân này, chỉ cảm thấy y đẹp mắt, cao ngất giống như một gốc liễu dẻo dai, không kìm được mà nổi lên lòng ngưỡng mộ, nhà đứa nhỏ cũng không hiểu được Càn Khôn kahsc biệt nên kéo ống tay áo Chu Tử Thư: "Ca ca, huynh thật đẹp, huynh tên là gì? Tại sao ta chưa bao giờ gặp huynh?"
Uyển Nương thần sắc xấu hổ tiến lên ôm Hách Liên Dao vào trong ngực: "Huyện quân thứ lỗi, đứa nhỏ này bình thường được sủng ái không hiểu quy củ——" Thấy Chu Tử Thư một mình lại hỏi: "Huyện quân đến nơi này, có chuyện gì không?"
Chu Tử Thư đỏ mặt, không tiện nói mình bị lạc đường lạc vào nội viện Vương phủ chỉ đành kiên trì hỏi: "Thế tử gia không có ở đây sao?"
Uyển Nương cười: "Thế tử gia lúc này là ở điện Lê Thuần, ngài từ góc môn bên này đi ra ngoài, hướng đông là thấy."
Chu Tử Thư thấy nànghiểu lòng người như thế gật đầu cảm ơn, lại sờ sờ tóc Hách Liên Dao: "Ngã đau đi? Xin lỗi, cái này cho cho ngươi." Vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra một con ngựa nhỏ khắc gỗ cho Hách Liên Dao.

Sư đệ Tần Cửu Tiêu của Chu Tử Thư so với Hách Liên Dao không lớn hơn bao nhiêu, y thương Tần Cửu Tiêu khi còn nhỏ, đối với y luôn luôn đặc biệt yêu thương, trên người mang theo đồ ăn chơi đùa, hơn phân nửa cũng là lấy ra dỗ Tần Cửu Tiêu.

Hách Liên Dao tiếp nhận con ngựa nhỏ kia, điêu khắc cũng rất tinh xảo, đứa bé là tâm tính hài tử, vui vẻ lấy ra chơi đùa, Uyển Nương nhẹ nhàng đẩy người một cái: "Còn không tạ huyện quân thưởng sao?" Chu Tử Thư bị một câu huyện quân bên trái, một câu huyện quân bên phải gọi đến cả người không được tự nhiên, nói một tiếng không cần vội vàng chạy ra khỏi tiểu viện này.

Uyển Nương im lặng đứng, thị nữ bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi: "Di nương, đây chính là Thọ An huyện quân?"
Uyển Nương cười: "Cũng không phải sao, Thế tử gia chúng ta thà rằng đắc tội Hoàng Thượng, Vương gia cũng muốn cưới huyện quân vào cửa, hiện giờ là huyện quân, chờ đại hôn qua đi chúng ta cũng đều phải đổi giọng gọi là Thế tử phi." Cúi đầu thấy Hách Liên Dao còn cao hứng phấn chấn chơi với con ngựa gỗ kia, trong lòng chua xót.

Nàng tốt xấu gì cũng có một đứa con trai bảo bối như vậy, hiện giờ là thế tử độc tử, tuy rằng là thứ xuất cũng là hưởng hết sủng ái.

Thân phận nàng thấp kém vốn là thị nữ trước mặt Tiên Tấn vương phi, khi còn trẻ chỉ làm thị thiếp cho thế tử Hách Liên Dực, bởi vì tính tình ôn hòa không ghen tuông, ở trong phủ cùng ai ở chung đều tốt.

Hồng nhan bên cạnh Hách Liên Dực tới tới lui lui, chỉ có nàng thủy chung ân sủng không dứt, cố nhiên là nể mặt Hách Liên Dao là đứa con trai bảo bối duy nhất này, bản thân nàng cũng không phải hoàn toàn không có sở trường.

Mắt thấy Chu Tử Thư đi xa, Uyển Nương bỗng nhiên cảm thấy hết thảy trong vườn này đều không có ý nghĩa, nhẹ nhàng giữ chặt Hách Liên Dao: "Hài tử ngoan, chúng ta cũng trở về đi." Hách Liên Dao cũng không thể cảm nhận được tâm tình của mẫu thân, lại chỉ nghĩ đến vị huyện quân kia, trong lòng chỉ cảm thấy vị huyện quân này bộ dạng đẹp như vậy, trên người lại rất thơm, rất muốn gặp lại y một lần.

Chu Tử Thư tìm đường đi về phía điện Lê Thuần, dọc theo đường đi gặp quản gia nha hoàn, đều hướng y hành lễ, miệng xưng huyện quân, khiến cho y xấu hổ vạn phần.


Danh hiệu này là y khi còn nhỏ, từ sau khi cha mẹ qua đời, đi Côn Châu xa xôi vào Tứ Quý sơn trang làm đồ đệ, tất cả mọi người ở sơn trang đều gọi y một tiếng "Tử Thư", hoặc là "sư huynh", tôn hiệu này đã lâu chưa từng nghe thấy, thật sự là không quen.

Y theo đường Uyển Nương chỉ ra khỏi góc môn, lại đi một đoạn đường, trước mắt xuất hiện hai tháng động môn, cũng không biết muốn đi bên nào, bên cạnh cũng không ai có thể hỏi, chỉ đành đi cánh tay phải kia, lại càng đi càng hoang vắng, đợi muốn quay trở lại, liền nghe được một trận thanh âm, còn có vài tiếng nức nở không rõ ràng, trong lòng tò mò, theo tiếng mà đi, thấy một nơi rách nát viện lạc trung lập vài tên doanh quan, cầm đầu treo ống khói, trừng mắt nhìn một hài tử nằm trên mặt đất, còn lại cầm trường côn đều cười hì hì nhìn đứa nhỏ kia.

Chu Tử Thư thấy đứa nhỏ kia quần áo rách rưới, cả người đầy máu trên dưới mười tuổi, trong lòng cảm thấy đáng thương liền nói: "Đây là có chuyện gì xảy ra? Trong phủ Thế tử gia nửa điểm quy củ cũng không có sao?"
Thái giám dẫn đầu lại không nhận ra Chu Tử Thư, thấy nhân vật tuấn tú của y, trên người mặc áo choàng màu xanh hồ nửa mới không cũ lại không có trang sức, nghĩ đến không phải là quý nhân gì vốn không thèm để ý, nhưng lại không đề phòng đối với đôi mắt đen láy của Chu Tử Thư, trong lòng không kìm lòng được run lên: Tiểu hài tử này là ai? Ánh mắt lợi hại như vậy? Ngoài miệng lại nói: "Đứa nhỏ từ đâu tới, cũng dám quản chuyện của chúng ta! Nô tài tiện chủng này đã phá hỏng đồ đạc của Dao ca nhi, là Uyển di nương phân phó phải giáo huấn, ngươi quản được sao?" Chu Tử Thư thấy hắn ương ngạnh như vậy, trong lòng tức giận muốn giáo huấn hắn, thứ nhất chính mình mới đến, động thủ với hạ nhân truyền ra ngoài sẽ đánh mất thể diện của Tứ Quý sơn trang, thứ hai thái giám này đánh trên danh nghĩa ái thiếp của Hách Liên Dực, y cũng không tiện công nhiên mất mặt, suy nghĩ một chút, thấy hai chân đứa nhỏ kia bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, thật sự đáng thương, liền nói: "Nếu đã như vậy, ta đi cầu tình với Uyển di nương, ngươi phạt cũng phạt qua, đứa nhỏ như vậy, làm sao chịu được?"
Thái giám kia thấy Chu Tử Thư nói liền cho rằng y sợ, càng đắc ý dương dương: "Vốn là một tội nô tiện chủng, đánh chết cũng không đáng cái gì, ngươi có bản lĩnh cầu Uyển di nương ngươi ngược lại đi đi, đừng ở chỗ này thổi phồng đại khí, làm chậm trễ quy củ của Thế tử phủ chúng ta..." Dứt lời, chợt nhìn thấy thái giám tổng giám Cao Ngọc Nô ngoài viện dẫn một đám hạ nhân tới, vội vàng ném gậy trong tay chạy tới thỉnh an chào hỏi, Cao Ngọc Nô làm sao để ý tới hắn, vội vàng quỳ xuống trước mặt Chu Tử Thư: "Huyện quân! Thế tử gia chờ người đến lo lắng kêu tiểu nhân đến tìm ngài, sao ngài lại đi tới nơi này?"
Chu Tử Thư thở dài: "Đi sai đường, Cao công công, ta thấy đứa nhỏ này bị đánh đến đáng thương, nể mặt ta hãy tha cho nó đi."
Cao Ngọc Nô biết Thọ An huyện quân mắt thấy chính là người sắp làm Thế tử phi, nịnh bợ lấy lòng còn không kịp nào dám nói không liền liên tục nói: "Huyện quân nhân đức, chúng ta nào có lý không theo?" Lại trừng mắt nhìn mấy thái giám đại nhân kia: "Các ngươi đều đã quên pháp độ hay sao? Ở trong phủ Thế tử gia tự tiện động đại hình? Thấy huyện quân còn không quỳ xuống, đều chán ghét xiêu vẹo?" Mấy thái giám kia bị hù dọa vỡ gan, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, Chu Tử Thư cũng lười để ý tới, thấy đứa nhỏ kia còn hôn mê trên mặt đất liền nói: "Thỉnh vị tiên sinh xem đứa bé này một chút rồi đưa đến chỗ ta, chăm sóc Tất thúc ta đi." Một mặt theo Cao Ngọc Nô rời khỏi thiên viện, một đường đến bên ngoài điện Lê Thuần, Cao Ngọc Nô khom người nói: "Huyện quân, phía trước là nơi Thế tử gia gặp người làm việc, chúng ta không dám đi qua, mời ngài tự đi, đứa nhỏ kia có ta chiếu cố ngài hãy yên tâm."
Chu Tử Thư bước vào điện Lê Thuần, quân sĩ thủ môn nghĩ là được Hách Liên Dực phân phó, cũng không ngăn cản mặc cho y vào cửa.

Lúc này đang là mùa đông, trong điện lại ấm áp như mùa xuân là do địa long nóng bỏng.

Tấn vương Thế tử Hách Liên Dực đứng bên cửa sổ, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác, nghe thấy tiếng bước chân của Chu Tử Thư, liền xoay người bước nhanh nghênh đón, đặt tay lên hai tay của y: "Thế nào, nơi này so với Côn Châu lạnh hơn nhiều, có quen không?"
Chu Tử Thư không quen thân mật với hắn, cũng không tiện rút tay về: "Thế tử gia đã quên, thần là người tập võ, không sợ lạnh."
Hách Liên Dực cười nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi y một chút: "Hiện tại còn gọi là Thế tử gia? Còn không đổi giọng gọi là biểu ca?" Lại nhìn y ôn nhu nói: "Tử Thư, mấy ngày không gặp, hình như đệ lại cao hơn một chút rồi."
Chu Tử Thư ngượng ngùng cười cười, y mới mười sáu tuổi, chính là thời điểm đang lớn, lại trời sinh anh tuấn mặc dù là Khôn Trạch nhưng không có nửa phần âm nhu.

Sau khi biết Hách Liên Dực là người Hồ, dáng người cao lớn, vai rộng lớn, Chu Tử Thư đã lớn đến bả vai hắn, hắn lại thích Chu Tử Thư như vậy, ôm lấy người kéo đến bên cạnh án ngồi xuống: "Như thế nào, ta không gọi đệ, đệ còn không chịu đến gặp ta sao?"
Hai người sắp thành thân vốn nên là lúc tình nồng đậm, Chu Tử Thư lại cho hắn cái nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, nhẹ nhàng giãy ra: "Biểu ca, ta vội vàng sắp xếp cho huynh đệ Tứ Quý sơn trang, người bận rộn quân quốc đại sự như vậy thực không tiện."
"Ngược lại cũng không bận rộn đến mức này." Hách Liên Dực nhìn Chu Tử Thư vẫn là cách ăn mặc nhưu xưa tóc dài ủy vai, thay hắn khép lại sau vai: "Trọng Minh Uyển theo ý của đệ đã tu sửa lại rồi, đi xem một chút, sau này phải thường ở nơi đó, có cái gì không vừa lòng liền nói ra.

Đệ thực là, tại sao lại chọn một cái viện hẻo lánh nhất?"
"Hẻo lánh một chút tốt, thuận tiện cho ta ra vào, nếu muốn thay ngươi phân ưu, cũng không thể một mực trốn ở trong Thế tử phủ này." Chu Tử Thư cảm thấy ngón tay Hách Liên Dực phất qua sau gáy mình, càng không được tự nhiên, ho khan một tiếng che lại.

Hách Liên Dực thấy y thật sự quẫn bách, chỉ nói là tuổi trẻ thẹn thùng, từ trước đến nay ở trước mặt Chu Tử Thư cũng quen với Thế tử gia không tiện đùa bỡn, rốt cuộc vẫn cầm tay y: "Tử Thư, đệ chịu đáp ứng ta trong lòng ta rất cao hứng." Lời này cũng không phải tất cả đều là dỗ dành người khác, bên cạnh hắn hồng nhan vô số, nhưng không ai giống Chu Tử Thư.

Tiểu biểu đệ này khi còn là một đứa trẻ xinh xắn của Ngọc Tuyết liền vào phủ Thế tử cùng hắn đọc sách, Chu Tử Thư còn nhỏ chỉ biết ngủ gật, trong Vương phủ tặng điểm tâm gì đó, ngược lại trước tiên phải cho Chu Tử Thư ăn một nửa, tiểu hài tử nghe lời hiểu chuyện năm đó hôm nay lại học thành một thân võ công, lại xuất hiện tuấn tú như vậy, công công tư Hách Liên Dực cũng muốn giữ y ở bên người.

Hắn ở trước mặt Tấn vương cố gắng kết thân với Chu Tử Thư, cũng có bảy tám phần chân tình như vậy.

Mắt thấy Chu Tử Thư vẫn là một bức thái độ công việc công vụ, ngược lại giống như vào thế Tử phủ làm phi là ủy khuất y, không khỏi có chút mất mát.

Chu Tử Thư ngồi đến xấu hổ, y từ trước đến nay luôn coi Hách Liên Dực là trưởng huynh, tuổi trẻ khâm phục, biết chữ tình rất nông cạn, ứng thừa hôn sự, cũng chẳng qua là cảm niệm Hách Liên Dực cứu lấy Tứ Quý sơn trang.


Mắt thấy sau khi đính ước xong, Hách Liên Dực đối với mình rất khác nhau, ngày càng thân mật, chỉ cảm thấy không được tự nhiên, rồi lại nói không nên lời rốt cuộc là chỗ nào không được tự nhiên.

Mắt thấy Hách Liên Dực bày ra một bộ mặt thâm thâm ý trọng, lại càng không quen, miễn cưỡng cười nói: "Biểu ca, ta cũng...!Ta cũng rất cao hứng." Sau đó hai người nhìn nhau không nói gì, Chu Tử Thư ở trong điện Lê Thuần lại ở một lát, liền lấy cớ lo lắng cho người cũ trong sơn trang vội vàng xin lui.

Người của Tứ Quý sơn trang phần lớn đều bổ sung vào quân Tấn vương, Tần Cửu Tiêu tuổi còn nhỏ, cùng mấy vị thúc bá trên người vết thương cũ chưa lành ở một viện phía Tây thành Tấn Châu an cư, Chu Tử Thư đương nhiên cũng ở chỗ này, còn chưa chuyển vào Thế tử phủ.

Lúc y vào cửa sắc trời đã tối, vừa mới quét đi một thân phong tuyết trên vai đã thấy Tần Cửu Tiêu ngồi ở trên đường, trong tay cầm bát chính là không chịu động đũa, liền đi qua sờ sờ tóc cậu nhóc: "Cửu Tiêu, như thế nào lại không chịu ăn cơm ngon?"
Bên cạnh Tần Cửu Tiêu có một vị trung niên nhân, sinh ra có chút tráng kiện, chính là sư đệ Tất Trường Phong của Tần Hoài Chương, thở phì phì nói với Chu Tử Thư: "Tiểu tử này cả ngày cũng không nghe lời, tức chết ta.

Tử Thư, con trở về thực đúng lúc mau giáo huấn nó đi."
Chu Tử Thư nhìn Tần Cửu Tiêu mặt mang nước mắt, là bộ dáng khóc nháo qua nhất thời cũng không biết xảy ra chuyện gì gật gật đầu: "Tất thúc nghỉ ngơi đi, nơi này ta đến chiếu cố.

Ban ngày ta bảo người đưa một đứa trẻ bị thương đến đây, Tất thúc có thấy không?"
"Thấy rồi, vết thương không nhẹ, cũng không lên tiếng, ngược lại là một khối xương cứng, lang trung cho uống thuốc, tỉnh lại là tốt rồi, đến lúc đó con lại đi gặp đi." Tất Trường Phong vừa nói vừa đi ra khỏi sảnh nhỏ trong miệng còn oán giận trời lạnh, gió thổi đến đau đầu.

Tần Cửu Tiêu cúi đầu trong tay còn nắm chặt đũa, tức giận cũng không chịu nhìn Chu Tử Thư một cái.

Chu Tử Thư biết tiểu sư đệ này bị mình làm hư cứng mặt hỏi: "Đệ không ăn cơm cho tốt còn chưa tính lại ở trước mặt Tất sư thúc giận dỗi, giống cái gì đây?"
"Tất sư thúc nói sau này huynh sẽ không ở chỗ này là thật sao?" Tần Cửu Tiêu tức giận hỏi, Chu Tử Thư bật cười thì ra đứa nhỏ này nổi giận là vì chuyện này, liền ngồi xuống gắp cho cậu bé mấy miếng thức ăn: "Đệ quản nhiều như vậy làm gì? Như thế nào, muốn thừa dịp ta không còn ở đây lười biếng không luyện công?"
"Ta cũng không lười biếng, sư huynh cũng biết mà." Tần Cửu Tiêu buông bát đũa xuống, nghiêm túc nói: "Sư thúc nói huynh đáp ứng Tấn Vương thế tử đều là vì chúng ta.

Trong lòng huynh kỳ thật không thích Thế tử."
Chu Tử Thư trong lòng thầm mắng Tất sư thúc không có tính toán, những chuyện loạn thất bát tao này làm sao có thể nói với một đứa nhỏ chứ.

Chuyện này ngay cả chính y cũng không để ý ra đầu mối, Cửu Tiêu tuổi còn nhỏ lại có thể hiểu được cái gì.

Suy nghĩ một chút nhẹ nhàng nói: "Cũng đúng, cũng không phải.

Cửu Tiêu, Thế tử gia đối đãi với ta luôn luôn rất tốt, lại cứu sơn trang chúng ta.

Quân tử tri ân báo đáp, vì hắn dốc sức cũng là nên." Những lời này cũng không biết là muốn thuyết phục Tần Cửu Tiêu, hay là muốn thuyết phục chính mình.


Tần Cửu Tiêu mở to đôi mắt nhìn Chu Tử Thư chỉ cảm thấy chưa từng thấy qua bộ dáng sư huynh như vậy, tựa hồ ngay cả bạch mai hương thơm trên người y cũng chua xót.

Cậu cầm tay Chu Tử Thư: "Sư huynh, Tứ Quý sơn trang chúng ta đều là người có cốt khí, có huyết tính, không cần Thế tử cứu.

Nếu huynh không hạnh phúc thì đừng để ý đến hắn."
"Lời nói của trẻ con." Chu Tử Thư sờ sờ tóc cậu: "Chẳng phải là ngửi thấy nhất nặc thiên kim? Ta nếu đã đáp ứng hắn, tòng quyền cũng tốt, cam nguyện cũng được, chẳng lẽ còn hối hận?" Một mặt nói, một mặt véo mặt Tần Cửu Tiêu: "Ăn cơm của đệ đi, lúc nữa sư huynh còn muốn xem công phu của đệ, Lưu Vân Cửu Cung Bộ đoạn thứ hai nếu đệ lại đi sai xem ta có phạt đệ không."
Thật không dễ dàng dỗ Tần Cửu Tiêu ăn cơm tối xong Chu Tử Thư nhớ tới đứa nhỏ ban ngày kia, rốt cuộc lo lắng nghĩ cứu người muốn cứu đến cùng liền đến chỗ Tất Trường Phong xem.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, đứa nhỏ kia mê man, Chu Tử Thư ban ngày không để ý nhìn đứa bé, hiện giờ xem ra đứa nhỏ này không quá mười tuổi, rất gầy yếu, hai má hồng hồng có lẽ là phát sốt.

Y thuận tay vắt một cái khăn lạnh đắp lên cho đứa bé, đứa nhỏ kia vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra: "Quý nhân, ngài là ai? Ta chẳng lẽ đã chết, người là Bồ Tát tới đón ta?"
Chu Tử Thư cười: "Tiểu tử ngốc, ngươi không chết, đại phu nói ngươi đây đều là ngoại thương, dưỡng khỏi là tốt rồi.

Chờ ngươi đứng lên liền đi theo Tất thúc, được không?"
Ánh mắt đứa nhỏ này mê ly, một lúc lâu sau mới thấy rõ gương mặt tuấn tú trước mắt, hàm hồ nói: "Không được, người cứu ta, ta muốn đi theo người."
"Chờ ngươi khỏe rồi thích đi theo ai thì đi, được không?" Chu Tử Thư dỗ dành đứa nhỏ đến thành quen, lại vặn một cái khăn lạnh lau mặt cho đứa nhỏ này: "Đừng sợ nữa, về sau không ai dám khi dễ ngươi.

Tên ngươi là gì?"
"Ta tên là Hàn Anh.

Ta muốn đi theo người..." Hàn Anh miệng lưỡi nói xong câu đó, nhưng rốt cuộc là đến cực hạn, cho tới bây giờ lại không có người nào ôn nhu chiếu cố mình như vậy, nói xong lời này liền hôn mê ngủ thiếp đi.

Chu Tử Thư buông khăn mặt trong tay xuống nhìn chằm chằm mặt đứa nhỏ này, trong lòng lại nghĩ, nếu ta nghiêm túc thay biểu ca làm việc, tương lai có phải sẽ không có hài tử nào khác rơi vào kết quả như vậy hay không?
Đại hôn đúng hẹn mà đến, hôn sự của Thế tử gia đương nhiên là đại sự đệ nhất trong thành Tấn Châu, vạn người ngõ trống, vung tiền như đất.

Chỉ đáng thương Chu Tử Thư bị giày vò cả ngày, cái gì tế thiên địa bái tổ tông, lại bái Tấn vương, vào Thế tử phủ lại bị mọi người dẫn đi, từ lúc trời chưa sáng bị vò đến đêm khuya, đỉnh đầu quan đai, mặc áo bào, cho dù là y có một thân võ công vẫn mệt đến gần chết, thắt lưng mỏi nhừ.

Người đói đến mức ngực trước dán sau lưng, mắt thấy Trọng Minh Uyển trong phòng ngủ không có người, vội vàng kéo mũ miện trên đầu xuống xoa xoa tóc bị siết chặt không đau đớn, thấy trên bàn bày rượu và thức ăn, thật muốn ăn lớn uống lớn một trận, cứ như vậy ngủ ba ngày ba đêm.

Cửa bị người đẩy ra, một đám hỉ nương dìu Hách Liên Dực tiến vào, hắn là vừa mới đi Tạ Tấn vương thưởng rượu trở về, trên người còn mang theo mùi rượu, vừa vào tân phòng liền nhìn thấy Chu Tử Thư sớm đã tháo mũ miện ngồi ở bên cạnh bàn rót rượu cho mình, trước đó tóc chải chuốt chỉnh tề xõa tung, đen như mực như mưa làm nổi bật cát phục màu đỏ đen của y, có vẻ hết sức tiêu sái tuấn lãng.

Chu Tử Thư không nghĩ tới có người sẽ tiến vào, đang uống đến vừa lòng như ý chợt nhìn thấy Hách Liên Dực, ngượng ngùng buông bầu rượu xuống, Hách Liên Dực lắc đầu: "Thật sự là không có quy củ." Trên mặt lại mang theo ý cười, xoay người đem cửa phòng đóng lại trong phòng này nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trọng Minh Uyển trên dưới im ắng, Chu Tử Thư từ Tứ Quý sơn trang mang đến một bộ bạch mai đồ treo trên tường, đây là bút tích của sư phụ Tần Hoài Chương, chín chín tám mươi mốt đóa bạch mai, tượng trưng cho chín chín tám mươi mốt huynh đệ trong sơn trang của y, cũng là vật riêng duy nhất của y ở Trọng Minh Uyển.

Trong phòng mới, nến đỏ rơi lệ đất ấm áp sinh xuân, Chu Tử Thư ngơ ngác ngồi xem tranh, Hách Liên Dực cảm thấy y thật sự ngốc đến mức có chút quá mức, đi đến bên cạnh y ngồi xuống: "Còn đói sao?"
Chu Tử Thư lắc đầu, Hách Liên Dực liền nở nụ cười: "Vậy giúp ta cởi xiêm y này ra, rất nặng." Hôm nay hắn vì đại lễ mà mặc tám chín tầng xiêm y, đồng dạng là màu đỏ đen hoa quý khó tả, Chu Tử Thư nhìn cũng cảm thấy mệt mỏi rất nghiêm túc đi tới giúp hắn cởi áo.


Hách Liên Dực thấy y vòng quanh thắt lưng mình đi cởi dây áo phía sau, trên mặt cũng không có nửa chút xấu hổ, tựa hồ hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, so với giả tạo còn có một phần tình thú tự nhiên, nhịn không được ở bên tai y thấp giọng thở dài: "Tử Thư a..."
Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt trong sáng vô cùng, yn lông mày kiếm tinh mục, anh khí bừng bừng, nhưng nhìn kỹ đôi mắt này, lại quyến rũ đa tình, nếu cười nhiều một tiếng, tất nhiên sẽ rất được coi trọng.

Hách Liên Dực nâng mặt y lên, ngón tay xuyên qua mái tóc đen cực dày của y, tự mình cởi mấy tầng trường bào nặng trịch bên ngoài, lại đi cởi dây áo của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư không nhúc nhích, trong lòng biết đây là chuyện đương nhiên, Hách Liên Dực muốn y làm Thế tử phi, cũng không phải chỉ lĩnh một cái hư hàm.

Đô đạo là kết tóc làm phu thê, chuyện ân ái không thể tránh khỏi, vui vẻ vào đêm nay, lúc uyển chuyển hòa lương, y nhìn chằm chằm ngọn nến đỏ nhảy nhót kia lại không cảm giác được chút vui mừng nào, chỉ có nước mắt nến tan chảy, hồng y ủy địa, mãi cho đến khi Hách Liên Dực cắn nát gáy y, lưu lại một dấu ấn rắn chắc, y đều an tĩnh tĩnh lặng, một đôi mắt trong trẻo như nước, tất cả lệ ý đều dung nhập vào trong nến đỏ kia, nửa giọt cũng không chảy xuống.

Sáng sớm hôm sau, khi Hách Liên Dực tỉnh lại Chu Tử Thư không ở bên cạnh, hắn khoác áo khoác đi đến bên cửa, ban đêm tuyết rơi Chu Tử Thư chỉ mặc một bộ trung y màu đỏ nhạt múa kiếm trong viện.

Trong vườn linh lung, trang phục bạc bao bọc, băng thiên tuyết địa, thân ảnh thiếu niên đỏ tươi chói mắt như máu.

Hoa mai tản ra bốn phía nhất thời không phân biệt được là tuyết hay cánh hoa đem Chu Tử Thư bao lấy.

Một kiếm của y nhanh gọn, Bạch Y giống như một vầng trăng lưỡi lim đem cả người y bao phủ lấy, y cứ như vậy múa kiếm thống khoái đến cực điểm, không quan tâm Hách Liên Dực có phải đang nhìn mình hay không, hoàn toàn quên ta, không biết thế gian phiền muộn.

Cũng không biết qua bao lâu, Chu Tử Thư thu thế ngưng thần, Bạch Y kiếm nghiêng nghiêng chỉ vào bầu trời phía trên đan xen có chín đóa hoa mai.

Hách Liên Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ tay: "Hay, rất hay, Tử Thư, đối với bộ kiếm pháp này của đệ, nổi lên một màu trắng." Chu Tử Thư quấn Bạch Y về bên hông, mới vừa rồi dùng kiếm tức giận đến đan điền, cũng không cảm thấy lạnh, thấy Hách Liên Dực có thâm ý khác nhìn mình, mới cảm thấy ăn mặc thật sự là đơn bạc một chút.

Hách Liên Dực đợi y đến gần bên cạnh, đem áo choàng trên người khoác lên người y, thuận tay nhéo nhéo trên mặt y một cái: "Đông lạnh thành băng, vào phòng cho ấm."
Sau đó Chu Tử Thư không mặc xiêm y đỏ nữa.

Lại qua hai năm, Hách Liên Dực tiến vào Tấn vương, Hách Liên Tuần sinh ra được làm Tấn vương Thế tử, Thiên Song cũng mới có quy mô.

Mà Quỷ Cốc núi Thanh Nhai cách Tấn Châu vạn dặm có một người trẻ tuổi mặt mũi như quan ngọc, đem một tấm da người máu tươi đầm đìa ném vào trong bùn đất, bạch y trên người hắn nhiễm một tầng lại một tầng máu, giống như một bộ hồng bào, sống động chính là một Diêm La mặt ngọc, lau máu trên tay bình thản nói, từ nay về sau lấy ta duy tôn.

Lại qua rất nhiều năm, thiếu niên tử đệ giang hồ già nua, hồng phấn giai nhân tóc mai loang lổ.

Hách Liên Dực từ một hồi trường mộng tỉnh lại, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, phảng phất Tấn Châu này vĩnh viễn là bọc trong mưa tuyết.

Hắn nhìn bông tuyết rơi mãi không ngừng kia, nói với Uyển Nương bên cạnh đồng dạng long chung lão làn "Ta mơ thấy Tử Thư, đệ ấy vẫn là bộ dáng trước kia, một chút cũng không thay đổi, rất nghe lời ta, thật đúng là tốt."
Lỗ tai Uyển Nương đã lãng nghe không rõ lời nói của Hách Liên Dực, chỉ mơ hồ nhìn thấy môi hắn ong ong, phảng phất là gọi tên Chu Tử Thư, nhưng nàng đã không nhớ rõ Chu Tử Thư là ai, vì thế liền nắm tay phu quân, cùng hắn yên lặng nhìn bông tuyết.

Hách Liên Dực nhắm mắt lại, nhìn thấy không phải Chu Tử Thư mới cưới năm đó, múa kiếm trong tuyết mà hắn nhìn thấy Chu Tử Thư bệnh cốt chi ly, sắc mặt tái nhợt, so với mình bây giờ càng giống như một người chết sống.

Hắn nhìn thấy Chu Tử Thư chống đỡ thân thép cốt thép kia, đầu cũng không quay lại mà rời Tấn Châu, rời khỏi hắn, sống cũng không về, chết cũng không tương tư..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi