[ABO] QUY KHỨ LAI HỀ



Tần Cửu Tiêu ngồi dưới hành lang dài bên ngoài Trọng Minh Uyển Noãn Các, dùng một thanh chủy thủ nhỏ cực kỳ cẩn thận gọt một cây trâm gỗ, hắn gọt thập phần chuyên tâm, ngay cả tiếng bước chân của Chu Tử Thư cũng không nghe thấy.

Chu Tử Thư từ phía sau hắn lặng yên không một tiếng động tới gần, một tay đoạt cây trâm kia đi nhìn kỹ, bởi vì khắc thật sự quá vụng về cũng nhìn không ra là lan hay là mai liền cười rộ lên: "Gọt thật khó coi, khi mệt đệ còn nghiêm trang như vậy."
Tần Cửu Tiêu đỏ mặt, hắn năm nay sắp tròn mười tám tuổi, lại còn là Càn Nguyên, đã cao hơn Chu Tử Thư nửa cái đầu, đưa tay muốn đi cướp cây trâm gỗ kia, Chu Tử Thư thân thủ linh hoạt, bộ pháp biến ảo hắn làm sao đuổi kịp? Hai người vòng quanh một gốc cây mai hai vòng, vẫn là Chu Tử Thư dừng bước trước lại không đem cây trâm kia trả lại cho Tần Cửu Tiêu chỉ khẽ cười nói: "Cửu Tiêu, chẳng lẽ đệ có người mình thích rồi?"
Tần Cửu Tiêu mặt càng đỏ lên, Chu Tử Thư nghiêm mặt nói: "Nếu đệ có người trong lòng, sư huynh cũng thay đệ cao hứng, là hài tử nhà nào?"
Tần Cửu Tiêu còn chưa trả lời, Hách Liên Dực đã mang theo Uyển Nương cùng mấy thị thiếp từ dưới hành lang mà đến, thấy sư huynh đệ họ ở dưới tàng cây mai đùa giỡn, sắc mặt trầm xuống.

Chu Tử Thư nghe thấy tiếng bước chân của hắn, bước nhanh qua: "Vương gia vào từ khi nào? Tại sao không ai thông báo?"
Hách Liên Dực khoát tay áo: "Là ta không bảo bọn họ nói, sợ quấy nhiễu đệ dưỡng bệnh, chỉ là không biết Cửu Tiêu cũng ở đây." Mấy thị thiếp đi theo phía sau hắn đều cúi đầu, tựa hồ e sợ bị Tần Cửu Tiêu nhìn thấy.

Tần Cửu Tiêu nào để ý tới những thứ này, đi tới hành lễ với Hách Liên Dực: "Vương gia, vừa mới đến cùng sư huynh làm chuyện, nếu hôm nay sắc đã tối, nội quyến Vương gia ở đây, có nhiều bất tiện, Cửu Tiêu xin đi trước." Chu Tử Thư lúc này mới nhớ tới trên tay còn nắm chặt cây trâm gỗ kia, vội vàng đưa cho hắn: "Đi đi, chỗ Tất thúc cũng đang chờ đệ."
Tần Cửu Tiêu tiếp nhận trâm quy củ đi.

Hách Liên Dực kéo tay Chu Tử Thư lại, cùng y vào Trọng Minh Uyển Noãn các: "Tử Thư à, vết thương mấy ngày trước thế nào rồi?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi, có điều chỉ là ngoại thương, không cần Vương gia nhớ thương." Chu Tử Thư biết hắn không có việc gì không lên Tam Bảo điện, vả lại bên ngoài còn có một đám di nương đứng.

Nửa tháng trước Thiên Song có một vụ án quan trọng, Tần Cửu Tiêu không thể xử lý được cần y tự mình ra mặt, không ngờ đối phương quả thật lợi hại, trên lưng y bị trúng ám khí, nếu không phải Hàn Anh liều mạng cứu giúp, cơ hồ phải gọt đi nửa bả vai.

Hàn Anh nội thương khá nặng, đến nay vẫn đang điều trị, ngoại thương của hắn giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi.

Hách Liên Dực nhíu mày: "Các nàng ở bên ngoài chờ gặp đệ cũng là vì yến hội trung thu, nếu không bảo các nàng giải tán đi, những chuyện này làm sao cần đệ quan tâm."
"Cũng tốt, ầm ĩ đến mức người ta đau đầu." Chu Tử Thư thấy sắc mặt Hách Liên Dực không tốt, nhưng cũng không nghĩ ra hắn có chuyện gì không vừa lòng.

Hách Liên Dực ngồi xuống noãn các, lại chỉ nhìn chằm chằm y, Chu Tử Thư thấy vậy cả người không được tự nhiên.

Hiện giờ đã vào thu, thời tiết Tây Bắc chuyển lạnh, nhưng chu tử thư tập võ, thân thể cường kiện, cũng không sợ lạnh, vẫn mặc áo đơn cuối hè, vả lại là bởi vì ở nội viện dưỡng bệnh, tóc xõa, không thắt lưng, liền có vẻ thập phần phong lưu tuấn tú.

Hách Liên Dực vẫy vẫy tay: "Lại đây." Đợi Chu Tử Thư đến gần Hách Liên Dực liền kéo tay y lại: "Cởi xiêm y ra cho ta xem một chút."
Chu Tử Thư ngẩn ra, hai người đã nửa tháng không gặp, Hách Liên Dực đột nhiên nói ra một câu như vậy lại là ban ngày ban mặt ít nhiều có chút khó xử: "Bên ngoài còn có người..."
Hách Liên Dực cười: "Cô vương chỉ muốn xem vết thương của đệ đã khép lại như thế nào rồi, ngươi nghĩ cái gì vậy."
Chu Tử Thư nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng kéo vạt áo ra xoay người vén tóc lên sau lưng liền lộ ra một vết thương dài ba tấc, khó khăn lắm mới khép lại nhưng vẫn bị hở chút thịt mềm màu hồng nhạt.

Vết thương này hiện tại vẫn dữ tợn như vậy, ngày đó thương thế nặng có thể tưởng tượng được.

Hách Liên Dực nhìn âm thầm kinh hãi, nhẹ nhàng ôm lấy y cúi đầu hôn lên vết thương mới mọc ra da thịt tươi mới.

Chu Tử Thư run rẩy một chút, chỉ cảm thấy chung quanh vết thương ngứa ngáy.

Cũng may Hách Liên Dực hôn một cái liền đem quần áo của y một lần nữa khép lại: "Tử Thư, trên người đệ vết sẹo lớn nhỏ, cô vương nhìn thật sự đau lòng.

Thiên Song đã thành thục, có một số việc nên buông ra, cứ buông ra đi.

Tuần nhi cũng lớn rồi, dưới gối chúng ta chỉ có một đứa con trai trưởng như vậy tựa hồ là tịch mịch một chút.

Đệ dưỡng tốt thân thể, lại cho nó thêm mấy đệ đệ muội muội càng quan trọng hơn."

Chu Tử Thư cứng đờ: "Vương gia..."
Hách Liên Dực ngẩng đầu nhìn hai mắt y: "Cửu Tiêu cũng lớn rồi, nhìn trúng hài tử nhà ai, có muốn cô vương ra mặt nói cho hắn chuyện hôn nhân không?"
Chu Tử Thư luôn cảm thấy trong lời nói của Hách Liên Dực có chuyện gì đó, liền thập phần cẩn thận nói: "Vương gia, Cửu Tiêu còn nhỏ, hơn nữa đệ ấy và ta là bình thường, đều xuất thân cỏ dại, trong thành Tấn Châu này——"
"Tử Thư, khi đệ lớn như nó đã có Tuần Nhi.

Đệ đã quên năm đó trước khi đi Côn Châu, đệ chính là Thọ An huyện quân do Thánh thượng thân phong? Chu gia đời đời trung thành với Hách Liên gia tại sao lại nói qua loa? Hiện giờ đệ là chính phi của cô vương, Cửu Tiêu nếu là sư đệ của đệ cũng là đứa bé mà cô vương nhìn lớn lên, cầu một vị quận chúa, huyện quân các loại hay là xứng đôi chứ?" Hách Liên Dực nói, ngữ khí thập phần bình thản nhưng không biết vì sao Chu Tử Thư luôn cảm thấy trong lời nói của hắn ẩn chứa gợn sóng, lại thật sự không đề cập tới tinh thần ứng đối, miễn cưỡng cười nói: "Cũng đúng, sau ta hỏi Cửu Tiêu một chút xem đệ ấy rốt cuộc nhìn trúng ai, lại đến cầu Vương gia là được."
Hai người hộ ở noãn các tự nói chuyện lại lạnh nhạt mấy vị di nương đứng bên ngoài.

Uyển Nương biết tính tình của Hách Liên Dực chỉ yên lặng đứng, mắt không chớp cũng không nói một tiếng.

Phía sau nàng có một di nương họ Lâm mới được sủng ái lại có chút đứng không vững nhỏ giọng nói: "Đều nói thân thể Vương phi không tốt, cái này không phải tinh thần rất tốt sao...!Người hậu sinh tuấn tú kia là ai?"
Uyển Nương quay đầu lại nhìn nàng một cái, nữ tử này là từ trong kinh đến, trong lòng nàng thập phần rõ ràng, trong Tấn vương phủ rất nhiều người, mình là người cũ của Hách Liên Dực khi làm Thế tử, lại là lão Vương phi thưởng, bên người có một đứa con trai chỉ cần an phận thủ thường, ân tình tất nhiên sẽ không đoạn tuyệt cũng không sao.

Còn lại Oanh Oanh Yến Yến hoàn toàn không ngoại lệ đều là lợi ích qua lại, trong mắt Hách Liên Dực, đều là gặp dịp diễn trò lúc hữu dụng sủng ái một chút, lúc vô dụng mặc dù không đến mức hà khắc nhưng cũng chỉ là chuyện như vậy mà thôi.

Chỉ có Chu Tử Thư lần này lại là hắn nhớ mãi không quên, thà rằng kháng chỉ trên lưng có một cái mắng bất trung bất hiếu nhưng người là chính mình cầu tới.

Rất nhiều năm trong Tấn vương phủ ngay cả một vị trắc phi cũng chưa từng có, người bên ngoài nếu vẫn còn có ý đồ chung quy bất quá chỉ là trống rỗng mà thôi.

Nàng thấy Lâm di nương này vẻ mặt không được tự nhiên muốn nói cái gì đó, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Lâm di nương rốt cuộc tuổi còn trẻ, thấy không có ai để ý tới mình bèn cúi đầu chơi thắt lưng thấp giọng nói: "Vương gia cùng Vương phi đem chúng ta phơi ở chỗ này, gió lại lớn như vậy..."
Uyển Nương nghe xong liền ôn nhu nói: "Muội muội, Vương phi bệnh triền miên hơn nửa tháng, Vương gia lo lắng, chúng ta cũng lo lắng theo.

Hiện giờ Vương phi đã tốt rồi chúng ta nên thay Vương gia cao hứng mới đúng, chỉ đợi một lát cũng không có gì to tát."
Lâm di nương còn muốn nói thêm, Cao Ngọc Dung mặt không chút thay đổi đi ra nói: "Vương gia mời các vị di nương trở về trước."
Mọi người nghe xong, biết Vương gia đêm nay muốn ở lại Trọng Minh Uyển, mỗi người mất hứng đều là vẻ mặt không được tự nhiên rời đi.

Uyển Nương cúi đầu đi bộ, Lâm di nương kia còn lẩm bẩm không ngớt chỉ là không ai để ý tới nàng.

Đám người này đi, đảo mắt lại là một đám nội thị, nhũ mẫu, chúng tinh cùng tiểu Thế tử Hách Liên Tuần vào viện, cũng là vừa mới tan học đến thỉnh an mẫu thân.

Hách Liên Tuần lúc này còn chưa tới bảy tuổi, thiếu niên lão thành, dạy dỗ tiểu đại nhân, mặt mày rất giống Hách Liên Dực, quy củ đứng ở bên ngoài Trọng Minh Uyển chờ hạ nhân thông báo.

Cao Ngọc Dung đã sớm vui vẻ nghênh đón: "Thế tử gia, trùng hợp Vương gia cũng ở đây, ngài mau vào đi, bên ngoài gió lớn bị lạnh mất."
Hách Liên Tuần chậm trãi đi vào, quả nhiên thấy phụ thân ngồi ở bên cạnh thư án, đang cười với mình: "Tuần nhi tới rồi, lại đây cho phụ vương nhìn con một chút."
Hách Liên Tuần rất muốn xà vào trong ngực phụ thân làm nũng nhưng giương mắt thấy Chu Tử Thư đứng ở phía sau Hách Liên Dực, liền thành thành thật thật đi qua thỉnh an trước, lúc này mới lăn vào trong ngực Hách Liên Dực: "Vương gia, hôm nay chữ của con viết rất tốt, sư phụ giảng dạy cho Vương gia xem một cái." Sớm đã có bạn đọc trình lên sách, Hách Liên Dực mở ra, quả nhiên rất nhiều vòng đỏ, thấy chữ kia tuy rằng vẫn còn non nớt nhưng nét viết đoan phương, rất có khí thế trong lòng cao hứng, vuốt tóc cậu nhóc cười nói: "Quả nhiên rất tốt, Tử Thư, đệ nhìn chữ Tuần Nhi có phải rất được đúng không?"
Chu Tử Thư nhìn thoáng qua sách cũng cảm thấy không tệ, cúi đầu nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng Hách Liên Dực, đứa bé nhỏ bé, trang bị ngọc cân đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, là muốn khen ngợi bộ dáng, lại nói: "Chữ viết tốt, là nên.

Phụ vương khen ngợi con cũng không thể đắc ý vênh váo." Tuy nói như thế nhưng vẫn đưa tay ôm Hách Liên Tuần lại.

Hách Liên Tuần khó được mẫu thân thân thiết với mình, vội vàng vòng quanh người Chu Tử Thư ngửa mặt chỉ cười, Chu Tử Thư sờ sờ tram miện của cậu bé: "Đi, thay xiêm y, đem công phu hôm qua ta dạy cho con luyện một lần, cơm chiều ăn ở chỗ này." Hách Liên Tuần rất nghe lời đi, Hách Liên Dực lắc đầu nói: "Tử Thư, nó vẫn còn là một đứa trẻ, ép nó nhưu vậy làm gì?"
"Ngọc bất cân không thành khí, Vương gia trước kia không phải cũng là như vậy sao?" Chu Tử Thư nhẹ giọng nói, Hách Liên Dực lớn tuổi nhất trong huynh đệ, lại là con trai trưởng, đến khi ngồi lên vương vị còn một đường cửu tử nhất sinh.

Hách Liên Tuần có thứ huynh lớn tuổi, dưới có hai ấu đệ, Hách Liên Dực cũng còn trẻ, một đám thị thiếp trong phủ như hổ rình mồi, mình lại là thân phận như vậy tương lai cũng không biết có thể ở trong Tấn vương phủ bao lâu, bảo vệ đứa bé nhất thời nhưng cũng bảo vệ không được một đời, lúc này không nhẫn tâm,tương lai nếu mình không còn ở đây, ai có thể bảo vệ nó? Mắt thấy Hách Liên Tuần đi, liếc mắt một cái nhìn bạch mai đồ treo trên tường Nội Uyển, hiện giờ đã nhuộm đỏ hơn phân nửa.


Bạch mai đồ do ân sư vẽ tay này là thứ cũ duy nhất y mang đến từ Tứ Quý sơn trang, từ trước đến nay đều treo ở nội các Trọng Minh Uyển này, Hách Liên Dực có lẽ đã gặp qua, có lẽ là chưa bao giờ lưu ý, hoa mai nhuộm máu kia lại không lúc nào không đâm vào trái tim Chu Tử Thư khiến ymáu tươi đầm đìa như trái tim ngàn vạn vết thương.

Hách Liên Dực ôm lấy y: "Nói thì như vậy nhưng đứa nhỏ rốt cuộc còn nhỏ, đau nhiều một chút là chuyện nên làm, đệ xem nó sợ đệ so với sợ ta còn nhiều hơn."
Chu Tử Thư cười, Tần Cửu Tiêu khi còn bé cũng là bị y mang theo như vậy, càng thân cận, liền càng tàn nhẫn một chút.

Nghĩ đến Tần Cửu Tiêu, không khỏi nhớ tới lời nói lúc trước của Hách Liên Dực, trong lòng đột nhiên khẽ động.

Hắn là nghi kỵ Cửu Tiêu.

Nghĩ đến tiết này chỉ cảm thấy lòng lạnh, Tần Cửu Tiêu thuở nhỏ theo mình đến Tấn Châu chẳng khác nào là dưới gối hai người họ lớn lên, lúc còn thiếu niên liền vì Thiên Song mà dốc sức bán mạng, Hách Liên Dực vẫn không tin được hắn, cũng không tin chính mình.

Y tựa vào trong ngực Hách Liên Dực, lại chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, trong lòng nổi lên một tia lạnh lẽo.

Gió thu từng trận, Hách Liên Dực vây quanh y, hai người nhìn vườn mai trong Trọng Minh Uyển, ai cũng chưa từng mở miệng nói qua cái gì, tuy rằng nương tựa lẫn nhau nhưng cũng là chân trời trong gang tấc, tức là bất đồng tâm cũng bất đồng đức.

Sau đó, Chu Tử Thư liền không cho Tần Cửu Tiêu vào lại Trọng Minh Uyển.

Chỉ là y tính toán vạn tính uổng phí tâm cơ rốt cuộc vẫn là không thể bảo trụ Tần Cửu Tiêu.

Nửa đêm mơ về, nhớ lại chuyện cũ, hết thảy nguyên lai đã sớm chôn nhân quả, chỉ là khi đó Chu Tử Thư lún sâu vào cục diện cũng không biết mà thôi.

Chính là lúc tuổi trẻ khinh cuồng, luôn cho rằng cuối cùng có một ngày có thể thủ được vân khai nguyệt minh, lại không biết sau khi trùng trùng điệp điệp vân vụ, chỉ là càng nhiều khe rãnh, trong lòng nghĩ đến trăng sáng, cho tới bây giờ cũng không ở trên chín tầng trời kia, cho dù mở ra nhiều Thiên Song cũng chỉ là ở trong lòng mình mở ra càng nhiều vết thương mà thôi.

____
Ôn Khách Hành tối hôm qua cùng Chu Tử Thư không vui mà tan, lúc ấy phụ khí mặc Chu Tử Thư đi, sáng sớm hôm sau rốt cuộc trong lòng hối hận liền ân cần bưng cháo nóng đồ ăn muốn đi dỗ người, không ngờ hắn thấp giọng ở ngoài cửa phòng Chu Tử Thư chờ một lúc lâu, Chu Tử Thư lại không ở trong phòng.

Hắn đẩy cửa phòng ra, thấy trong phòng này thu thập sạch sẽ, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi buông cháo rau trong tay xuống, lại nghĩ không ra Chu Tử Thư sáng sớm đi đâu, cẩn thận cân nhắc liền cảm thấy y tám phần vẫn không yên lòng tiểu tử ngốc Trương Thành Lĩnh kia.

Hắn không chút khách khí nằm xuống giường, trong đệm giường còn lưu lại mùi hoa mai cực nhạt, cũng là Chu Tử Thư lưu lại.

Hắn nhắm mắt lại, đêm qua một đêm buồn ngủ, hôm qua cũng thật sự có chút không đề cao được tinh thần, hương mai vờn quanh, trong lúc hoảng hốt thế nhưng lại ngủ đi.

Trong giấc ngủ, mơ hồ nhìn thấy có người cúi đầu khóc, hắn mở mắt ra cũng là mẫu thân ngồi ở bên giường phụ thân thay hắn bắt mạch, bên giường còn đứng một vị bạch y tú sĩ, trong tay nắm một hài tử mười mấy tuổi, mở to một đôi mắt to mà nhìn mình.

Ôn Khách Hành mở mắt ra, đôi mắt trong mộng liền ở trước mặt, cách nhiều năm vẫn đen nhánh rõ ràng như trước, nhưng lại không thanh trừng thấu triệt như lúc còn nhỏ, vô ưu vô lự.

Ôn Khách Hành nhất thời không biết là mộng hay tỉnh đã thấy Chu Tử Thư mặt mang theo tức giận: "Ngươi ngủ trên giường ta làm gì?"
"A Nhứ..." Ôn Khách Hành khàn giọng nói: "Huynh chính là đi Nhạc Dương phái sao?"
Chu Tử Thư bị hắn nói trúng cũng không trả lời, tối hôm qua y tức giận trở về phòng, trời còn chưa sáng liền tỉnh cũng không ngủ được nữa liền đi Nhạc Dương phái nhìn một chút, chỉ thấy Nhạc Dương phái đề phòng sâm nghiêm, trong trạch đệ lớn khắp nơi đều có đệ tử phân ban tuần thủ.

Y không muốn kinh động người nhất thời tìm không được chỗ ở của Trương Thành Lĩnh, nghe đệ tử Ngũ Hồ Minh nghị luận sôi nổi, nói cái gì Nhạc Dương thành đêm qua trong một đêm xuất ra ba năm mươi mạng người, trọng thương vô số, rất nhiều nhân vật thành danh đều máu bắn tung tóe khắp Nhạc Dương, tranh chấp chính là lưu ly giáp, đương nhiên đều là nghiệp chướng do Ôn Khách tạo ra.


Chu Tử Thư nghe được phiền liền lặng yên không một tiếng động trở về, ai ngờ vừa vào phòng liền thấy Ôn Khách Hành thành thật không khách khí ngủ trên giường mình thập phần an ổn, trong lòng nổi giận, một phen đẩy hắn tỉnh lại: "Xuống cho lão tử."
"A Nhứ, cũng không cần hung dữ như vậy..." Ôn Khách Hành thấy y khí sắc không tốt, dùng vẻ mặt tươi cười nói: "Như thế nào, còn vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận? Cũng không phải là chuyện gì to tát cả."
"Ba năm mươi mạng người, ở chỗ Ôn đại thiện nhân bất quá chỉ là một chuyện nhỏ?" Chu Tử Thư lạnh lùng trả lời.

Ôn Khách Hành bị nói như vậy trong lòng thập phần ủy khuất: "Những người đó tranh đoạt lưu ly giáp chẳng qua là vì tham niệm của mình, nếu đều giống như A Nhứ huynh bất động vọng niệm không sinh tham lam làm sao có thể hồ đồ chết dưới đao của người khác? Kết quả là hại chết bọn họ, là tâm ma của bọn họ, hay là ta?" Hắn dừng một chút, thấy Chu Tử Thư vẫn trợn mắt nhìn mình, đôi mắt này cùng đôi mắt vừa trong mơ kia dung hợp thành một thể, trong lòng đột nhiên nghĩ.

Nếu vẫn là huynh ấy thì tất nhiên sẽ không tức giận với ta như vậy, lòng y mềm nhất, nhất định sẽ thương tiếc ta, yêu thương ta...!Ý niệm này cùng nhau, nhất thời đau đớn khó nhịn, khổ sở áp chế hơn mười năm tình cảm chợt phát ra không thể phát tiết, chỉ mong người trong thiên hạ đều đau đớn như hắn mới tốt, nhất là người trước mắt này lại quên mất y chính là người tâm tâm niệm niệm kia, lại nhịn không được giận dữ nói: "Chu thủ lĩnh, huynh vì những tiểu nhân tham vọng này như thế, vậy dám hỏi Chu thủ lĩnh cả đời giết đều là người nên giết sao?"
Chu Tử Thư ngẩn ra, nhìn ra Ôn Khách Hành là động chân nộ, Ôn Khách Hành võ công tuyệt cao lại là kiệt xuất trong Càn Nguyên, lúc giận dữ khí tức trên người nồng đậm, nếu không phải Chu Tử Thư thân có ấn ký, cơ hồ đã bị hắn áp chế, ngay cả khí tức cũng không thở nổi.

Dù là như thế nhưng vẫn cảm thấy hoảng hốt hụt hơi, nghe hắn hỏi như vậy, chọc thẳng vào trái tim chuyện cũ trong đời, lịch sử trước mắt nhất thời của năm đó đều như thiêu đốt, vành mắt phiếm hồng thật lâu sau mới nói: "Tốt, rất tốt, ngươi quả nhiên biết."
"Ta đương nhiên biết.

Thủ hạ ưng trảo của huynh tự xưng là rất tốt, bị ta bóp nát tám tám chín mươi khối xương cốt liền cái gì cũng nói.

Huynh không cần lo lắng, bọn họ cũng không nhận ra huynh, có điều là huynh kiến thức võ công như vậy, trên đời này đối xứng cũng không có mấy người.

Nhân vật thần bí đỉnh thiên hạ này, đơn giản là bí chủ thiên môn, lão đại Độc Hạt, Trường Minh kiếm tiên mà thôi.

Huynh lại đến từ Tấn Châu, vị trí thủ lĩnh Thiên Song sợ là thị phi huynh." Ôn Khách Hành dứt lời, thấy môi Chu Tử Thư khẽ run rẩy hiển nhiên là nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ thương tâm, lại hối hận chính mình vừa rồi nói nặng, nhưng lời nói đã đến nước này lại thấy Chu Tử Thư không hề nhường ai, tức giận cùng hận trong lòng, nhẫn nại không được, liền hướng về phía Chu Tử Thư phát tác ra.

"Rất tốt, ta đối với Ôn huynh cũng có nghi vấn như vậy.

Thiên hạ rộng lớn, ta đoán không nhìn thấu người nhìn không xuyên cũng không nhiều." Chu Tử Thời gằn từng chữ, đợi muốn nói xuyên qua trong lòng mình nghi hoặc, mắt thấy Ôn Khách Hành thịnh nộ vẫn là sóng mắt như say liền phảng phất tất cả chuyện thương tâm trên thế gian này, đều tụ tập trong mắt đôi đào hoa kia.

Y nhìn ánh mắt này bỗng nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, vạn sự vô tình thú vị.

Y cùng Ôn Khách hành bèo nước tương phùng, cùng thuyền giúp đỡ, gần đây tình hảo càng lúc càng nồng đậm, tuy nói chưa từng thật sự có ỷ niệm nhưng luôn cảm thấy cùng người này hợp duyên, bình sinh chưa từng gặp có thể nói là tri kỷ.

Mình dù sao mạng không lâu trước khi chết gặp được một nhân vật như vậy cũng không uổng công bình sinh.

Ai ngờ Ôn Khách Hành này hiện giờ một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng mình.

Y không phải là người tự thương mình, chuyện trước kia ở bên cạnh Hách Liên Dực, ở trong Thiên Song đã làm tự nhận là vì đại nghĩa, làm thì đã làm rồi, cùng lắm thì sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, lên núi đao xuống biển lửa,vĩnh viễn không được siêu sinh cũng coi như trả lại oan nghiệt này.

Nhưng cho dù là nghĩ đến chuyện này, Ôn Khách Hành đâm tâm như vậy vẫn là thương tâm thương tình, y nghĩ đến Tần Cửu Tiêu, nghĩ đến Hách Liên Tuần, muốn tập trung vào tám mươi đóa hoa bạch mai khóc máu trong Trọng Minh Uyển, bỗng nhiên không bao giờ muốn nhìn Ôn Khách Hành một cái, cùng hắn nói nửa chữ: "Được rồi, Ôn huynh, chúng ta đạo đã bất đồng, không tương vi mưu, cứ như vậy đừng gặp lại." Dứt lời xoay người muốn đi, Ôn Khách Hành nào chịu thả y rời đi, một tay giữ chặt ống tay áo y, dùng khí lực lớn, Chu Tử Thư không hề phòng bị lại bị lôi ngã vào trong ngực Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành cũng không cố ý như thế, không ngờ Chu Tử Thư ngã vào trên người hắn, người vừa vào lòng liền ngửi thấy mùi mai trên cổ y, nghĩ đến là bởi vì đã kết ấn với người khác, mùi thơm này rất nhạt không thể ngửi thấy.

Chu Tử Thư cực kỳ tức giận, người ở trong lòng Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy hai cánh tay hắn gắt gao siết chặt eo mình, giống như hai sợi dây xích thép, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai mắt Ôn Khách Hành, lạnh như băng nói: "Ôn huynh, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm theo những hành vi này sao?"
"Không..." Ôn Khách Hành cuống quít buông tay ra ngồi dậy nghiêm mặt nói: "A Nhứ, vừa rồi ta không phải..." Mắt thấy trong mắt Chu Tử Thư tức giận, trong lòng biết hôm nay hơn phân nửa vẫn là mình không phải, thu hồi trong lòng tìm mọi cách tự thương, thấp giọng nói: "A Nhứ, ta cùng huynh bồi thường, huynh biết ta kính trọng huynh tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô sỉ như vậy."
Chu Tử Thư thấy sắc mặt hắn thành khẩn cũng không tiện lên tiếng trách cứ như vậy, y vừa rồi ngã như vậy, lại đem cục diện quấy nhiễu đến có chút ái muội, mắt thấy trên mặt Ôn Khách Hành mười phần áy náy, lúc này nếu phất tay áo mà đi ngược lại có vẻ mình hẹp hòi.

Ôn Khách Hành yên lặng đứng dậy không nói một lời liền rời khỏi phòng.

Chu Tử Thư một mình đứng trong phòng, đi cũng không được, không đi cũng không được, đảo mắt thấy trên bàn còn bày khay gỗ, bên trong là cháo sáng cùng mấy món ăn nhỏ, cháo kia đã lạnh thấu ngưng tụ thành một đoàn, Chu Tử Thư liền nhìn chén cháo kia xuất thần một lát, thở dài một hơi: "Đoạn không ngừng, Chu Tử Thư a Chu Tử Thư, ngươi cũng có ngày hôm nay..."
Chu Tử Thư nhìn khắp phái Nhạc Dương cũng không thể tìm thấy Trương Thành Lĩnh, thì ra cậu bị minh chủ Ngũ Hồ Minh Thiết Phán Quan Cao Sùng sắp xếp vào nội viện của nữ nhi mình.

Hành động này tuy rằng không thể thống nhất, nhưng thứ nhất Trương Thành Lĩnh còn nhỏ, thứ hai trên mặt Cao Sùng lạnh lùng cứng rắn, trong lòng lại thực sự thương tiếc Trương Thành Lĩnh cô khổ, có lòng muốn đem ái nữ độc nhất của mình Cao Tiểu Liên thương xứng cho cậu Chu Tử Thư khi xông vào phái Nhạc Dương vẫn chưa nghĩ đến tiết này, cho dù nghĩ đến cũng không nên đi nhìn khuê phòng nữ nhi.

Cao Sùng sắp xếp như thế vốn là một mảnh hảo ý nhưng trên dưới Ngũ Hồ Minh đều biết Cao Sùng vô tử, ai làm con rể của hắn chính là chưởng môn tương lai của phái Nhạc Dương, nói không chừng vị trí minh chủ Ngũ Hồ Minh cũng có phần.


Cao Tiểu Liên mỹ mạo ôn nhu, trên dưới Ngũ Hồ Minh có nhiều người ái mộ nàng cũng không khỏi si tâm vọng tưởng.

Hiện giờ bỗng nhiên có một Trương Thành Lĩnh tuổi còn nhỏ, bản lĩnh lại thấp kém lại được sùng bái trọng như thế, đệ tử trẻ tuổi trong lòng đều phẫn nộ hàng ngày đối đãi Trương Thành Lĩnh đương nhiên cũng không khách khí.

Thậm chí, mọi người cùng nhau luyện công đối với cậu tìm mọi cách trào phúng, hoặc là âm thầm để cậu vấp ngã chỉnh trị, khiến cho trương Thành Lĩnh trên người xanh bệch tím tái, tiểu công tử trước kia ở trong nhà được mọi người sủng ái hiện giờ khắp nơi bị người khi dễ, cả ngày trầm mặc ít nói, ngay cả nói cũng không nói thêm một câu.

Hôm nay Trương Thành Lĩnh học xong sớm lại bị đồ đệ của Cao Sùng cười nhạo một trận cũng thành thói quen, chỉ là không để ý tới tự mình trở về phòng dùng nước nóng đắp lên người chỗ sưng.

Liền vào lúc này đột nhiên nhìn thấy bên cạnh bàn ngồi hàng ngày có một phong thư, mở ra xem, thấy bên trong viết: Nửa đêm ra khỏi cửa Tây Giác, tiền rơi chỉ có một chữ "Nhứ", trong lòng vui vẻ, trái tim không nhịn được đập thình thịch.

Là Chu thúc, Chu thúc muốn gặp ta! Mấy ngày nay không lúc nào cậu không không muốn gặp Chu Tử Thư, không biết vì sao trong lòng liền nhận định Chu thúc này tuy là bèo nước tương phùng, đối với mình lại là thật tâm đối đãi, tựa hồ so với Cao Sùng, Triệu Kính gì đó đều thân cận hơn nhiều.

Trong mấy ngày chia tay trong lòng cậu hối hận vô số lần, lúc ấy không nên đến Ngũ Hồ Minh, cũng không nên rời khỏi Chu Nhứ, nên quấn quýt lấy lấy, nhận y làm sư phụ, suy nghĩ trăm ngàn lần hối hận vô cùng, thiên hạ này rộng lớn cũng không biết sau này còn có thể gặp lại người đánh thức cậu khi hắn gặp ác mộng hay không.

Lúc này nhận được bức thư này, Trương Thành Lĩnh cơ hồ khóc thành tiếng lặng lẽ thò đầu ra ngoài nhìn ra chỉ thấy bên ngoài năm bước một người, phòng vệ sâm nghiêm liền phát sinh sầu muộn, lại không biết nửa đêm có thể lẻn ra ngoài hay không để đến Cửa Tây gặp Chu Nhứ.

Cả ngày này cậu đứng ngồi không yên, ngay cả cơm cũng không ăn được, trong lòng lặp đi lặp lại chỉ là nghĩ ta vừa đi liền không muốn trở về.

Mãi trăng mới leo lên đỉnh đầu, cậu từ cửa sổ phía sau bò ra cửa, bởi vì khinh công tầm thường cũng không dám học người ta như đi mái hiên đi vách tường, chỉ đành thành thành thật thật thừa dịp đệ tử Ngũ Hồ Minh tuần thủ không chú ý từ dưới hành lang chậm trãi lẻn ra ngoài.

Còn chưa đi ra khỏi sân liền có một đệ tử Ngũ Hồ Minh kéo cánh tay lại: "Trương sư đệ, đây là muốn đi nơi nào?" Trương Thành Lĩnh tim đập rất nhanh, đợi muốn trả lời lại không biết nên nói cái gì, chỉ lắp bắp nói: "Ta.

Ta không ngủ được, đi ra ngoài một chút..."
Đệ tử này hừ lạnh một tiếng: "Ra ngoài đi một chút mà lén lút như vậy.

Trương sư đệ, sư phụ cố ý phân phó, Trương sư đệ chính là khách quý quyết không thể ra khỏi viện này, nếu muốn đi ra ngoài tất có sư huynh đệ ta một mình bồi tiếp mới đúng." Hắn còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy trước mắt hoa ra, áo choàng lạnh lẽo, một thanh âm mềm mại nói: "Đã như vậy, ngươi liền bồi hắn!" Đệ tử Ngũ Hồ Minh kia trúng ám toán, vô thanh vô tức liền ngã xuốn đã bế khí hôn mê.

Trương Thành Lĩnh nhìn kỹ, người trước mắt đúng là tỳ nữ A Tương của Ôn Khách Hành, cậu vạn lần không nghĩ tới sẽ gặp A Tương ở chỗ này, A Tương trừng mắt nhìn cậu một cái: "Tiểu tử ngốc vẫn là ngốc nghếch như vậy, ngươi đây là muốn đi đâu?"
Trương Thành Lĩnh chợt thấy A Tương trong lòng vô cùng thân thiết, vội vàng kéo tay nàng lại: "A Tương tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây, Chu thúc cùng Ôn công tử cũng tới sao?"
"Cũng không phải, đều lo lắng cho ngươi." A Tương được Ôn Khách Hành phân phó trông kỹ Tào Úy Ninh, trà trộn vào Ngũ Hồ Minh, thấy đệ tử Ngũ Hồ Minh làm khó cậu đương nhiên phải ra tay cứu giúp: "Nửa đêm, ngươi đây là muốn đi đâu?"
Trương Thành Lĩnh kích động nói: "Chu thúc viết thư muốn ta đi gặp thúc ấy, A Tương tỷ tỷ, tỷ cùng ta đi đi."
A Tương lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng lại nghĩ chủ nhân mấy ngày nay cùng quỷ bệnh lao kia như hình với bóng, lại chưa từng nói muốn gặp tiểu tử ngốc này.

Nhất thời khó hiểu, chỉ nghĩ kế hoạch Ôn Khách Hành có thay đổi liền kéo Trương Thành Lĩnh lại nói: "Đã như vậy, ta cùng ngươi đi, miễn cho những tên gia hỏa bất thành khí này tìm ngươi gây phiền toái."
Trương Thành Lĩnh thập phần cảm kích, công phu khinh thân của A Tương so với cậu cao minh hơn nhiều, lôi kéo cậuliền đi, mấy cái thăng trầm liền đã đưa cậu đến Tây Giác Môn.

Nơi này phòng vệ quả nhiên cũng không giống nội viện, vả lại trước mắt hẹn sao? Là thời gian giao ban, đệ tử rất ít.

Trương Thành Lĩnh trốn trong bóng tối, nghĩ đến sắp gặp được Chu Nhứ trong lòng kích động khó tả.

Liền vào lúc này, chỉ nghe một trận tiếng tỳ bà cực kỳ nhu mị truyền đến, hai người đều ngẩn ra, chỉ cảm thấy tiếng tỳ bà này rất quen thuộc, còn chưa hiểu được đã đầu váng mắt hoa, nội tức hỗn loạn.

Một người bịt mặt theo tiếng tỳ bà kia lướt qua cửa Tây Giác Môn, một tay kéo Trương Thành Lĩnh rời đi.

A Tương thấy người này cũng không phải Chu Nhứ cũng không phải người Quỷ Cốc, dưới tình thế cấp bách không để ý nội thương, trong tay ngân tiên vung ra, trích ra người nọ hạ bàn.

Tiếng tỳ bà lúc này càng thêm gấp gáp, A Tương chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, cơ hồ muốn theo tiếng tỳ bà kia nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng sợ hãi lại không chịu mặc người ta đem Trương Thành Lĩnh đi.

Người bịt mặt kia nhẹ nhàng đá văng ra trường tiên của A Tương, hai tay khẽ giơ lên liền có mấy chục ám khí bay về phía nàng, A Tương cúi người tránh qua, nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, đứng cũng đứng không vững, ngã trên mặt đất nhìn Trương Thành Lĩnh sớm đã bị người bịt mặt bắt đi.

Trong lòng nàng nóng nảy, chỉ là nghĩ phải đi nói cho chủ nhân rồi làm sao chống đỡ được nữa, tai nghe tiếng tỳ bà kia thúc giục thế nhưng cứ như vậy choáng váng đi qua, liền cái gì cũng không biết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi