[ABO] QUY KHỨ LAI HỀ



Chu Tử Thư nói với Trương Thành Lĩnh: "Ngươi gọi ta là gì?"
Trương Thành Lĩnh ngẩn ra: "Sư phụ, ta muốn bái người làm thầy, mặc kệ người có nhận ta hay không, ở trong lòng ta, người chính là sư phụ của ta."
Chu Tử Thư lâu không thấy Trương Thành Lĩnh lúc này mượn ánh trăng đánh giá cậu, thấy cậu tựa hồ so với trước khi chia tay lại cao hơn một chút, trên gương mặt bởi vì vừa rồi bị Độc Bồ Tát cùng Tiếu La Hán tra tấn còn có không ít vết bầm tím, trong lòng thương tiếc nhớ tới sư đệ Tần Cửu Tiêu khi còn bé, cũng là ngốc nghếch như vậy, trong lòng đã mềm nhũn: "Thành Lĩnh...!Ngươi là truyền nhân phái Kính Hồ sao có thể bái ta làm thầy?"
Trương Thành Lĩnh cúi đầu nói: "Chu thúc, công phu phái Kính Hồ ta không học được gì người cũng biết.

Những người trong Ngũ Hồ Minh...!Đều là lừa gạt ta, bọn họ từ đầu đến cuối cũng chỉ muốn lưu ly giáp, chỉ có người và Ôn...!Ôn thúc mới thật lòng đối tốt với ta."
Chu Tử Thư cười khổ: "Ngươi đã qua tuổi tốt nhất để tập võ, coi như là hiện tại bắt đầu khổ luyện...!Bỏ đi."
Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh vẻ mặt khổ sở, cười dùng quạt giấy gõ vào bả vai Trương Thành Lĩnh: "Tiểu tử ngốc, ngại hàng mới là người mua hàng, Chu thúc ngươi nói như vậy là muốn gọi ngươi nha." Lại lặng lẽ tiến đến bên tai cậu nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi muốn bái y làm sư phụ, liền quấn lấy y, nghe câu liệt nữ sợ triền lang chưa?"
Trương Thành Lĩnh vẻ mặt mờ mịt nhưng chữ triền này vẫn hiểu liền vội vàng quỳ xuống, liền dập đầu vô số kể: "Sư phụ, xin người thu ta làm đồ đệ!"
Chu Tử Thư trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái rồi nói với Trương Thành Lĩnh: "Ngươi đứng lên, ta có chuyện muốn nói, ngươi nghe xong lại quyết định có nên bái ta làm thầy hay không cũng không muộn."
Trương Thành Lĩnh theo lời đứng lên, Chu Tử Thư ngửa đầu nhìn lên trời sáng thật lâu sau mới nói: "Tên thật của ta là Chu Tử Thư, là đệ tử đích truyền đời thứ năm của Tứ Quý sơn trang, cũng là trang chủ đời cuối.

Tiền trang chủ Tần Hoài Chương là ân sư dạy nghiệp của ta, năm ta mười sáu tuổi tiên sư một bệnh không dậy nổi, trước khi lâm chung đem Tứ Quý sơn trang cùng ái tử độc sinh, tam sư đệ Cửu Tiêu của ta phó thác cho ta.

Sau khi sư phụ đi ta vô lực bảo vệ uy danh của bổn môn, ta vốn xuất thân từ Tấn Châu Chu gia, Chu gia nhiều đời dốc sức Tấn vương, Tấn vương đương đại cũng là...!Biểu ca của ta, ta liền dẫn đội người cũ của sơn trang nương tựa vào hắn.

Ta ở Tấn Châu sống mười năm, một tay thành lập Thiên Song, kết quả Tứ Quý sơn trang chín chín tám mươi mốt người liền đi hết, trước sau điêu linh.

Ta nản lòng thoái chí liền rời khỏi Thiên Song, hiện giờ tứ hải làm nhà.

Thành Lĩnh, ngươi nghĩ kỹ, nếu như vẫn muốn vào cửa Tứ Quý sơn trang của ta, con đường này cũng không dễ dàng hơn ở Ngũ Hồ Minh."
Trương Thành Lĩnh nghe Chu Tử Thư giọng điệu bình thản nói những lời này, cậu vốn còn nhỏ không hiểu được cái gì ly sầu biệt hận gia quốc vết thương, nhưng Kính Hồ phái diệt môn, cậu trong một đêm liền mất đi toàn bộ thân nhân, lúc này lại rất có thể cảm nhận được tình cảm đau đớn trong giọng nói của Chu Tử Thư, lập tức càng không trần từ quỳ xuống dập liên tục ba cái khấu đầu: "Sư phụ tại thượng, đệ tử Trương Thành Lĩnh nguyện bái người làm thầy, nhất định sẽ cố gắng học tập công phu, tương lai trùng tu Tứ Quý sơn trang, quang đại môn phái chúng ta——"
Chu Tử Thư nâng cậu lên, hốc mắt rưng rưng cười nói: "Được, được, con vào môn hạ của ta, chính là đệ tử đích truyền đời thứ sáu của Tứ Quý sơn trang ta.

Thành Lĩnh, vi sư nửa đời phiêu linh vốn định lưu lạc thiên nhai tùy chết liền chôn, ai ngờ ông trời có an bài khác với ta.

Hiện giờ nhận được con làm đồ đệ, vi sư trong lòng rất là vui mừng."
Trương Thành Lĩnh nghe y rốt cuộc cũng chịu thu mình làm đồ đệ nhất thời vui vẻ: "Sư phụ, con cũng rất vui, cực kỳ vui."
Ôn Khách Hành cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ bỗng nhiên kéo Chu Tử Thư lại: "Có người tới." Hai người vội vàng dập lửa kéo Trương Thành Lĩnh vào trong bụi cây.

Trương Thành Lĩnh bên cạnh Chu Tử Thư, Chu Tử Thư lại dựa vào Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh lui về phía sau bụi cây, trong lòng lại nghĩ làm sao lại có người đến? Lại qua một lát cậu mới nghe được từng trận tiếng vó ngựa, thấy Ôn Khách Hành lặng yên không một tiếng động nhìn tiếng vó ngựa, trong lòng biết Ôn Khách Hành nội lực thâm hậu, nhĩ lực hơn xa mình không khỏi bội phục: Ôn thúc tuổi cũng không lớn lại luyện võ công như vậy, ai...!Ta cho dù hiện tại bắt đầu cố gắng gấp bội cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể học được ba phần công phu của Ôn thúc.

Chu Tử Thư lại không để ý tới tâm tư của Trương Thành Lĩnh, y nghe tiếng vó ngựa đặc dị trong lòng kỳ quái nói, đây là quân mã Tấn Châu, chẳng lẽ là Thiên Song? Lúc ngưng thần nhìn kỹ quả nhiên dẫn đầu một con tuấn mã ngồi ngay ngắn một người áo đen chính là Hàn Anh.

Phía sau hắn lại đi theo bốn năm kỵ sĩ đều là trang phục bình thường, Chu Tử Thư vừa thấy liền biết đây là tiền đồn hành quân Thiên Song trong lòng y liền tò mò nói: Anh Nhi nói hắn đến Nhạc Dương là vì bảo vệ Dao nhi, chẳng lẽ Dao nhi cũng ở chỗ này sao? Tâm niệm đến đây, quả nhiên thấy một con bạch mã vội vàng phi đến được một thiếu niên cưỡi lên.

Chu Tử Thư thấy thiếu niên này thân hình ngọc lập khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng chính là Hách Liên Dao, Cao Ngọc Nô lại không có ở đây, nghĩ đến Cao Ngọc Nô chính là hoạn quan, quá mức nổi bật, Hách Liên Dao ban đêm vi hành không muốn tiết lộ thân phận.

Ôn Khách Hành nhĩ lực cực tốt, ở bên tai Chu Tử Thư nói: "Có người đuổi theo bọn họ."
Chu Tử Thư lúc này bị thương do đinh khống chế thính lực đã không bằng trước, nhưng thấy đám người Hàn Anh thần sắc khẩn trương, trong lòng liền nghĩ là ai đuổi theo người của Thiên Song, chẳng lẽ chính là Độc Hạt?
Hách Liên Dao thấy bên đường có nước sông, liền ý bảo mọi người xuống ngựa, tự mình đến bờ sông rót túi nước, liền uống ngựa.

Hàn Anh và nhóm người vây quanh hắn ở giữa, Chu Tử Thư thấy trong đám người này ngoại trừ Hách Liên Dao và Hàn Anh ra, mình một người cũng không nhận ra, hoang sơn dã lĩnh chợt gặp nhau, y lại không có dịch dung liền từ trong ngực lấy ra một cái mặt nạ da người vội vàng đeo lên, nhưng cũng bất chấp quá nhiều.

Trương Thành Lĩnh thấy Chu Tử Thư cử chỉ khác thường không dám hỏi nhiều, Ôn Khách Hành lại lặng lẽ ở bên tai Chu Tử Thư nói: "Tiểu tử cưỡi bạch mã này ăn mặc đẹp hay sao mà huynh chỉ nhìn chằm chằm hắn? Chẳng lẽ thấy hắn đẹp trai sao?" Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn một cái, Ôn Khách Hành này lại không thấy lăng la bằng băng trên người mình thêu hoa trọng cẩm, lại ngại người bên ngoài ăn mặc hoa mỹ, quả thực há có lý này.

Ôn Khách Hành thấy trong ánh mắt Chu Tử Thư lộ ra vẻ không vui, cười nói: "Được rồi được rồi, không chọc huynh, A Nhứ, người này lai lịch gì huynh có biết không?"
Chu Tử Thư cũng vô tâm giấu diếm thấp giọng nói: "Hắn tên là Hách Liên Dao, là thứ trưởng tử của Tấn vương Hách Liên Dực."
"Tấn vương? Chính là Tấn vương huynh vừa nói? Vậy Tấn vương chia cắt Hà Đông xưng bá một phương, con trai hắn đến trung nguyên làm cái gì?"

"Quản hắn làm cái gì ngang dọc không liên quan đến chuyện của ta."
"Lời này sai rồi, A Nhứ, huynh nói huynh là thiên môn cựu chủ, Thiên Song là tư quân của Tấn vương, tiểu công tử này nếu là trưởng tử của Tấn vương, cha con hắn hai người đồng tâm nhất thể, chẳng phải là nửa chủ nhân của huynh sao? Huynh sợ hắn nhận ra mình nên mới cố ý mang theo cái mặt nạ này?"
Chu Tử Thư cười lạnh, trong lòng nghĩ: Hắn ngược lại lại là nửa con trai của lão tử! Chê Ôn Khách hành nhiêu lời liền không thèm để ý tới hắn nữa.

Đoàn người Hách Liên Dao thập phần cảnh giác, sau khi uống mã liền muốn rời đi.

Hàn Anh nhìn quanh bốn phía thấp giọng nói với Hách Liên Dao: "Công tử, địch nhân đuổi theo rất chặt, chúng ta cần phải yêu quý mã lực, con ngựa này của ngài quá dễ thấy.

Tiểu nhân mã lực chân rất dài, ngài cưỡi của tiểu nhân, tiểu nhân dẫn dụ truy binh, sau đó lại đi tìm ngài."
Hách Liên Dao gật đầu tiếp nhận ngựa của Hàn Anh, đợi muốn xoay người lên ngựa, lúc này Ôn Khách Hành lại dán vào lỗ tai Chu Tử Thư nói: "Trò hay đến rồi."
Chu Tử Thư vừa mới bị thuốc kia giày vò qua, mặc dù uống huyết giải dược tính của Ôn Khách Hành nhưng y ở trong năm thịnh, lại lâu không có kỳ mưa sương, như vậy áp sát một nam tử trẻ tuổi lại còn là chí dương Càn Nguyên, không khỏi xấu hổ, khuỷu tay khẽ đẩy để người này cách xa y một chút.

Ôn Khách Hành lại nắm chặt lấy y không buông: "A Nhứ, náo loạn nữa chúng ta liền lộ mất." Liền cũng đành phải chịu đựng.

Ngay lúc này mấy trăm tấm ám khí phá không mà đến, Chu Tử Thư cả kinh biết đây là gai đuôi bọ cạp của Độc Hạt, là ám khí cực âm độc, không ở dưới vũ đả chuối châm.

Thấy Hàn Anh rút kiếm ngăn cản chỉ ra sức bảo vệ Hách Liên Dao, hoàn toàn không trở về bảo vệ bản thân trong lòng lo lắng làm sao còn quản được rất nhiều, cầm lấy một thanh cát sử dụng thủ pháp đầy trời hoa mưa đánh ra ngoài, liền chậm lại độc thứ bắn về phía Hàn Anh.

Hách Liên Dao võ công thấp kém còn chưa phát hiện, Hàn Anh một phen đẩy Hách Liên Dao ra sau ngựa tay cầm trường kiếm trong lòng đập thình thịch: Vừa rồi là ai cứu ta?
Chu Tử Thư vừa ra tay như vậy cũng bại lộ chỗ của bản thân, chỉ thấy trong rừng rậm bốn phương tám hướng, xuất hiện một số hắc y nhân, mỗi người cầm loan đao,kiểu dáng đặc dị,cũng không phải do nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên dùng.

Ôn Khách Hành vừa thấy đao kia, liền thấp giọng nói: "Độc Hạt?"
Chu Tử Thư thở dài: "Đúng vậy, chúng ta vừa mới cùng lão đại của bọn họ đụng mặt."
"Hắn quả nhiên là người của Độc Hạt?" Ôn Khách Hành cười, quạt ngọc đã sớm xuất tay áo: "A Nhứ, ta thấy huynh không tiện ra tay, hai vị cố nhân Tấn Châu của huynh có muốn ta cứu một chút hay không?"
"Trước tiên quan sát rồi nói sau." Chu Tử Thư giữ chặt ống tay áo Ôn Khách Hành, người của Độc Hạt ước chừng có hai ba mươi người, thấy thân pháp bọn họ nhảy ra, võ công không tính là nhất lưu thắng ở người nhiều thế mạnh, Hàn Anh tuy khó xử lý, nhưng cũng không phải đối thủ của Ôn Khách Hành, cũng không thập phần kinh hoảng.

Thấy những người đó vây quanh đoàn người Hách Liên Dao cũng không trả lời, vung đao chém.

Trong Thiên Song người phấn đấu liều lĩnh mỗi người liều mạng bảo vệ Hách Liên Dao, chỉ là quả không địch lại được nhiều người, không bao lâu liền mỗi người đều thấy máu, mỗi người đều bị thương, chỉ có một mình Hách Liên Dao bị vây quanh giữa mọi người sắc mặt ngưng trọng.

Chu Tử Thư thấy hắn còn nhỏ tuổi, lâm nguy không loạn cũng rất có phong cốt như phụ thân hắn liền kéo Ôn Khách Hành: "Cứu hai người họ."
Ôn Khách Hành cười: "Được, lúc sau lại cùng huynh tính toán nhân tình này." Lời còn chưa dứt, đã sớm tung người nhảy ra, quạt khẽ vung tiêu sái tự nhiên, chỉ Đông đánh Tây, Độc Hạt mọi người trong khoảnh khắc đã yếu thế.

Chu Tử Thư biết thân thủ trác tuyệt của hắn cũng không cảm thấy cái gì, Trương Thành Lĩnh thấy vậy không khỏi trợn mắt cứng lưỡi, trong lòng càng thêm hâm mộ.

Hàn Anh thấy Ôn Khách Hành này ra tay cứu giúp, mơ hồ nhớ rõ hắn chính là người đi cùng Chu Tử Thư dưới ánh trăng đêm đó, có lòng muốn hỏi tin tức của Chu Tử Thư, nhớ tới Hách Liên Dao ở đây liền không dám nhiều lời, liền chắp tay nói: "Đa tạ vị công tử này ra tay cứu giúp, không biết công tử tôn họ đại danh?"
Ôn Khách Hành cười nói: "Hai vị tiểu đại nhân này, còn không mau đi, còn chờ bát mang kệu đến rước đi sao?"
Trong lúc đàm tiếu, trong đám người Độc Hạt lại có một thích khách còn chưa chết, hắn ở sau lưng Hách Liên Dao phát ra một cái gai đuôi bọ cạp.

Ôn Khách Hành ở ngoài trượng, cứu không kịp.

Chu Tử Thư thấy chỉ có đuôi bọ cạp đâm ở cự ly gần mà phát ra ám khí khó chịu đành phải nhảy ra, cũng không dám dùng Bạch Y kiếm, thân pháp của y cũng cực nhanh, sau phát tới trước đem Hách Liên Dao nhẹ nhàng đẩy ra, đuôi bọ cạp kia bắn trúng một tử sĩ thiên môn bên cạnh hắn, nhất thời mất mạng.

Hách Liên Dao ngã xuống đất trái tim sợ tới mức đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt, thấy người đẩy mình ra một thân lam sam khuôn mặt hèn mọn, thân hình lại mơ hồ quen biết trong lòng cả kinh, vội vàng đứng dậy chính trực nói: "Đa tạ ân cứu giúp của đại hiệp."
Chu Tử Thư khàn giọng thập phần hàm hồ nói: "Không cần đa lễ, nơi này hung hiểm, các ngươi đi đi."
Hách Liên Dao nghe xong thanh âm của hắn càng không hoài nghi: "Vị hiệp sĩ này thân thủ bất phàm, tại hạ tất nhiên cũng kiến thức rộng rãi.

Tiểu tử gia từ cũng là danh gia võ học, lưu lạc giang hồ.

Tiểu tử phụng gia phụ nghiêm lệnh tìm thăm gia từ.


Gia từ họ Chu, tôn danh không tiện tự tiện xưng, tự tiện sử dụng nhuyễn kiếm, không biết đại hiệp đã từng gặp qua chưa?"
Chu Tử Thư hiểu được Hách Liên Dao khôn khéo không kém cha, tám chín phần mười đã nhìn thấu hành tàng của mình, y nhìn Hàn Anh một cái, thấp giọng nói: "Chưa từng gặp qua."
Hách Liên Dao nhìn chằm chằm vào mặt nạ da người trên mặt Chu Tử Thư: "Dám hỏi đại hiệp tôn họ? Hôm nay ân cứu giúp, ngày khác nhất định sẽ báo đáp."
Chu Tử Thư không cần suy nghĩ nói: "Ta họ Chân, chỉ là chuyện nhỏ, công tử không cần lo lắng." Dứt lời xoay người rời đi, Ôn Khách Hành nghe nói y tự xưng họ Chân trong lòng chấn động, cố gắng trấn định nhìn Hách Liên Dao một cái, thấy ánh mắt hắn đuổi theo bóng lưng Chu Tử Thư, rất có ý lưu luyến liền lạnh lùng nói: "Còn không mau đi sao?" Quạt gấp trong tay mở ra, trên mặt quạt tuyết trắng còn nhiễm máu của thích khách Độc Hạt.

Dưới ánh trăng trong trẻo trên gương mặt xinh đẹp của Ôn Khách Hành uyển nhiên sát ý, Hách Liên Dao nào dám nói nhiều xoay người lên ngựa liền rời đi, mọi người của Thiên Song cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo.

Trong đêm tĩnh lặng, tai nghe được vó ngựa đi xa Chu Tử Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm cởi mặt nạ xuống nhìn Trương Thành Lĩnh ôn nhu nói: "Thành Lĩnh, sắc trời đã muộn hôm nay con chịu khổ rồi, ít nhiều ngủ một lát đi."
Trương Thành Lĩnh cắn môi một cái trải qua cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi, cậu ngược lại tinh thần rất cao, kéo tay Chu Tử Thư: "Sư phụ, con có chuyện muốn nói với người."
Chu Tử Thư nói: "Chuyện gì?"
"Lưu ly giáp của Trương gia vẫn luôn ở trên người con..." Trương Thành Lĩnh thấp giọng nói: "Ngày đó ác quỷ núi Thanh Nhai xông vào phái Kính Hồ, sự tình nguy cấp, phụ thân con tình thế cấp bách bất đắc dĩ ở trên người con cắt một vết thương, đem lưu ly giáp giấu vào.

Cha con bảo con đừng tin bất cứ ai, vì vậy ngay từ đầu con không dám nói với người.

Nhưng hiện tại con đã biết, sư phụ, trên đời này con chỉ tin tưởng người và Ôn thúc."
Chu Tử Thư cả kinh, không nghĩ tới Trương Thành Lĩnh ngốc nghếch lại có tâm cơ như vậy, có lẽ cảnh tượng khác với Trương Ngọc Sâm quá đáng sợ lại làm cho thiếu niên vốn không lo không sợ hãi này một đêm lớn lên, hiểu được lo lắng sợ hãi cũng hiểu được lòng người hiểm ác.

Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh tình thật như thế, lông mày hơi nhíu lại muốn nói cái gì đó rốt cục vẫn không mở miệng.

Trong mắt Trương Thành Lĩnh rơi lệ: "Sư phụ, Cao bá bá nói, hắn muốn thu con làm đồ đệ, tương lai còn có thể hứa gả Tiểu Liên tỷ tỷ cho con.

Thế nhưng, nhưng con không thích nàng, cũng không muốn làm đệ tử của Cao bá bá.

Khối lưu ly giáp này ta hiện tại liền lấy ra cho người, sư phụ, từ nay về sau, người đi đâu con sẽ đi theo đó."
Chu Tử Thư sờ sờ tóc Trương Thành Lĩnh cùng Ôn Khách Hành liếc nhau một cái, hai người đồng thời chậm trãi gật đầu.

Chu Tử Thư nói với Trương Thành Lĩnh: "Được, Thành Lĩnh, đã như vậy, sau khi trời sáng chúng ta sẽ đưa con về Ngũ Hồ Minh."
"Sư phụ——"
"Sau khi con trở về, việc đầu tiên chính là lấy ra lưu ly giáp giao cho Cao Sùng cũng được, giao cho Triệu Kính cũng được.

Sau khi xong việc, sư phụ liền đi đón con về."
"Nhưng sư phụ, phụ thân con vì lưu ly giáp này——"
"Thất phu vô tội, hoài lộ kỳ tội, phụ thân con chính là vì lưu ly giáp này vô tội mà mất mạng.

Thành Lĩnh, lưu ly giáp hư vô mờ ảo, an nguy tính mạng của con so với lưu ly giáp này trọng yếu hơn nhiều.

Nếu con có ba dài hai ngắn, phụ thân con dưới cửu tuyền làm sao có thể an tâm?"
Trương Thành Lĩnh trong lòng không cam lòng, còn muốn nói thì Chu Tử Thư bỗng nhiên hỏi: "Thành Lĩnh, con cảm thấy vi sư võ công như thế nào?"
"Công phu của sư phụ đương nhiên là tốt nhất."
"Võ công của ta không kém có thể đứng ở cảnh giới nhất lưu cao thủ.

Nhưng thái sư phụ con đi sớm, võ công bổn môn ta tinh nghiên còn chưa tới hai ba phần mười.

Thế nhân ham Võ Khố thiên hạ sau lưng lưu ly giáp, nhưng nếu ngay cả võ công bổn môn cũng không thể thông suốt dung hợp, cho dù cho con có một tòa Võ Khố, đem tuyệt học võ công của tất cả các môn phái trong thiên hạ đều bày ra trước mặt mình thì có ích lợi gì? Chẳng qua là lòng tham của thế nhân mà thôi.

Nếu không phải muốn con vứt bỏ củ khoai lang nóng bỏng này, vi sư mang con đi xa, vậy tới đại hội anh hùng cũng không đi cũng được."
Trương Thành Lĩnh trầm ngâm một lát gật đầu nói: "Sư phụ nói đúng, nhưng anh hùng đại hội đồ nhi vẫn phải đi." Thấy Chu Tử Thư nhìn mình liền nói: "Sư phụ, phái Kính Hồ hiện giờ chỉ còn lại một mình con, nếu con không đi, phái Kính Hồ kia ở trên giang hồ chẳng phải là triệt để yên diệt sao? Hơn nữa, Cao bá bá nói muốn công bố chuyện lưu ly giáp tại đại hội anh hùng, con cũng muốn biết phụ thân con vì sao..."

Ôn Khách Hành nghe xong thấp giọng nói: "Ngươi muốn biết chuyện lưu ly giáp cũng không cần đi đại hội anh hùng kia, ta ngược lại cũng biết một ít." Dứt lời, thấy Trương Thành Lĩnh vẻ mặt chờ mong, trong ánh mắt Chu Tử Thư cũng có chút tò mò liền cười nói: "Lưu ly giáp kia đích xác xác thực chính là chìa khóa dùng để mở ra Võ Khố thiên hạ.

Hai mươi năm trước Phong Sơn Kiếm Dung Huyền cùng ngũ tử Ngũ Hồ Minh thành lập Võ Khố thiên hạ, bên trong cất giấu tuyệt học võ công của các đại môn phái.

Dung Huyền kia là một võ si, vì lục soát bí tịch sáng tạo ra một môn thần công bao trùm vạn tượng nào quản gì quy củ giang hồ, đạo nghĩa pháp độ.

Ngũ tử đi theo hắn,ở trên giang hồ gây ra một hồi loạn tử thật lớn, về sau không biết vì cái gì, Dung Huyền kia bỗng nhiên bị thất tâm điên, ngược lại làm không ít nhân sĩ chính đạo bị giết.

Thiên hạ anh hùng quần khởi công, Ngũ Hồ Minh ngũ tử ngồi không để ý, cuối cùng khiến Dung Huyền tự sát ở ngoài núi Thanh Nhai.

Sau khi Dung Huyền chết, ác quỷ núi Thanh Nhai dốc toàn lực mà ra, cùng những nhân sĩ chính đạo kia giết một thiên hôn địa ám, trận đại chiến này sĩ khí võ lâm Trung Nguyên tổn hại rất lớn, các môn các phái đều chết không ít anh hùng hào kiệt.

Lưu ly giáp kia lại do ngũ tử phân biệt bảo quản, cho đến hôm nay mới bắt đầu gặp lại mặt trời."
Khi Chu Tử Thư nghe Ôn Khách Hành kể lại đoạn chuyện cũ này trong ngữ điệu có chút bất bình, trong lòng liền nghĩ thế nhân muốn lưu ly giáp kia đơn giản là trúng độc tham si luyến.

Hắn nhân phẩm võ công như vậy chưa nói đến tham luyến si, vậy liền tất nhiên là cùng Ngũ Hồ Minh có cừu hận.

Chẳng lẽ hắn lại là con trai của Dung Huyền?
Trương Thành Lĩnh nghe Ôn Khách Hành nói chuyện lưu ly giáp cùng Dung Huyền nhất thời cũng nghĩ không ra, lúc này nguy cơ đã đi cậu lại thu ngoại thương, liền cũng buồn ngủ nằm bên đống lửa ngủ say.

Chu Tử Thư cởi ngoại bào ra đắp cho cậu, quay đầu thấy Ôn Khách Hành đứng bên bờ sông liền chậm trãi đi tới, thấp giọng nói: "Lão Ôn, chẳng lẽ ngươi là họ Dung?"
Ôn Khách Hành ngẩn ra cười nói: "A Nhứ, ta không họ Dung, không phải hậu nhân của Dung Huyền.

Ta ngược lại chỉ hận đời này vô duyên gặp Dung Huyền kia một lần, nếu không gặp hắn một lần liền làm thịt hắn một lần."
Chu Tử Thư mày kiếm khẽ nhíu, thân là nhân tử dù có không chịu nổi như thế nào cũng sẽ không bôi nhọ tổ tiên như thế, cũng không thể không do hắn không tin.

Nhưng Ôn Khách Hành lâm vào loạn cục lưu ly giáp này nếu không phải vì báo thù, thật sự khó có thể giải thích khác.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư trầm ngâm, liền chính triệt nói: "A Nhứ, huynh có tin hay không cũng được, chúng ta quen biết tới nay, ta chưa bao giờ lừa gạt huynh." Hắn tự hỏi mình quả thật chưa từng lừa gạt Chu Tử Thư, có điều là cũng chưa từng nói ra toàn bộ chân tướng với y mà thôi.

Chu Tử Thư nhìn dòng sông xuất thần, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện giờ phút này y ngay cả bị thương mang độc cũng là mệt mỏi muốn chết, chỉ là lúc này tâm tư kích động, làm sao ngủ được? Y vốn tưởng rằng mình đoán được thân thế của Ôn Khách Hành, hiện giờ xem ra lại hoàn toàn không đúng.

Ôn Khách Hành thấy y suy nghĩ thập phần chuyên chú liền cười nói: "A Nhứ, đêm nay có thể làm hỏng chúng ta rồi, huynh hôm nay thu được đồ đệ này, định cảm tạ ta như thế nào đây?"
Chu Tử Thư quay đầu lại nhìn hắn: "Cảm ơn ngươi bằng một cái bạt tai đã tìm cho lão tử một phiền toái lớn như vậy."
"Ai, A Nhứ, huynh giảng đạo lý chút đi, ngày đó ở Việt Châu bèo nước tương phùng, là huynh đem chuyện Thành Lĩnh ôm lên người, hiện giờ sao lại trách ta?"
"Chuyện này ngươi dù sao cũng có phần, ngươi cho rằng tiếng thúc thúc kia của Thành Lĩnh là kêu không?"
"Được được được, gặp người có phần, đứa nhỏ Thành Lĩnh này tâm địa lương thiện, có phong thái Ôn đại thiện nhân của ta, lại là cao đồ A Nhứ huynh, ta dám không tận tâm sao?" Ôn Khách Hành cười tủm tỉm nói, thấy Chu Tử Thư đứng trước mặt sông hai tay buông xuống trước người trên người y mặc một thân áo dài màu lam, so với áo vải màu trắng ngày xưa tươi sáng hơn một chút, đứng dưới ánh trăng như vậy liền có vài phần phong thái của công tử năm xưa.

Ôn Khách Hành thấy y cúi đầu không nói gì, liền cùng y sóng vai mà đứng, nhìn một vầng trăng tròn kia dung nhập vào trong sông, nghe tiếng côn trùng tinh tế, nghe dòng sông rạch rền, thật lâu sau mới nói: "A Nhứ, Tấn vương Hách Liên thị kia không chỉ là biểu ca của huynh đúng không?"
Chu Tử Thư khẽ trầm ngâm, vén mái tóc dài sau gáy lên ánh trăng sáng ngời, chiếu vào da thịt y như ngọc, vết sẹo sau tai liền rõ ràng hiện ra trước mắt Ôn Khách Hành.

Tuy nói ngày Chu Tử Thư dỡ bỏ ngụy trang trước mặt hắn, vết sẹo này Ôn Khách Hành đã gặp qua, nhưng dù sao cũng là hắn mạnh mẽ muốn xem, lúc này cũng là Chu Tử Thư đem vết thương này tự mình vạch trần cho hắn xem trong đó hàm nghĩa đương nhiên là rất khác nhau.

Ôn Khách Hành thấy vết sẹo kia rất cũ, nghĩ đến là đã lâu từ trước lưu lại, hắn rất thông thấu y lý biết rõ khế ước kết ấn này một khi thành trừ phi chết đi, hoặc là chuyện khác người khác nếu không sẽ khó tiêu tan, vả lại cùng người khác kết khế, khổ vạn trạng tuyệt đối khó thừa nhận.

Chu Tử Thư khép tóc trở lại thần sắc trên mặt như thường: "Như thế nào, không phải ngươi cũng không phải chưa từng thấy qua."
"Cái này huynh...!Chuyện này xảy ra khi nào?" Ôn Khách Hành thật cẩn thận hỏi.

Chu Tử Thư cười, cảm thấy hai người đến nước này tựa hồ cũng không có chuyện gì không thể nói, liền chậm trãi nói: "Ta mười sáu tuổi vào Thế tử phủ gả cho Tấn vương thế tử, cũng chính là Tấn vương đương kim.

Hắn vừa là biểu ca của ta, vừa là phu quân của ta.

Ta vừa là Khôn thân, sinh ra trong chung đỉnh chi gia, lớn lên ở cửa phú quý liền không có lựa chọn.

Tiên mẫu cùng tiên Tấn vương phi là tỷ muội cùng một mẹ, từ ngày ta sinh ra liền định tương lai phải hứa gả cho Tấn vương, chẳng qua Chu gia không dám hy vọng xa vời vị trí Vương phi mà thôi.

Ta năm tuổi vào Tấn vương phủ làm bạn đọc cho Thế tử, bảy tuổi tiên phụ ở dưới tay tiên Tấn vương làm hỏng chuyện được Thế tử gia cầu tình, toàn bộ phụ thân ta thể diện chuẩn hắn tự hại mình, chưa từng công khai nhận tội.


Tiên mẫu từ chồng liệt nghĩa, trước khi đi đem ta phó thác cho tiên sư...!Chu gia lúc này mới bại trận.

Năm đó nếu tiên phụ không chết về sau tự nhiên sẽ đưa ta vào Tấn vương phủ.

Sư phụ cao nghĩa, đợi ta giống như mình, đối xử bình đẳng, sau khi người đi liền đem Tứ Quý sơn trang cùng tam sư đệ Cửu Tiêu phó thác cho ta, ta liền mang theo sơn trang tinh nhuệ cùng Cửu Tiêu nương tựa vào Tấn vương.

Chuyện sau này ngươi cũng biết, cơ nghiệp của sư phụ, ái tử độc sinh toàn bộ chôn trong tay ta, cho dù rửa sạch máu tươi đầy tay, kết quả vẫn chẳn qua chỉ là một người bất trung bất nghĩa mà thôi."
Ôn Khách Hành thấy những lời này y nói mặt không đổi sắc, hoàn toàn không có dung mạo, ngữ khí rất bình thản, duy chỉ có như thế càng cảm thấy mỗi chữ Chu Tử Thư phun ra đều thấm đẫm tầng tầng máu lệ, trong lòng âm thầm nghĩ những lời này trong lòng y nhất định là đã nói với mình vô số lần, hiện giờ nói ra mới không gợn sóng như thế, chỉ sợ trong lòng y mỗi lần nói với mình một lần, đều không nằm ở trong lòng cắt một đao.

Chu Tử Thư quay đầu nhìn Ôn Khách Hành: "Lão Ôn, ta nói những lời này với ngươi, không phải muốn bác ngươi đồng tình.

Hôm nay nhận Thành Lĩnh làm đồ đệ, Tứ Quý sơn trang truyền thừa không dứt, trong lòng ta thật sự cao hứng.

Ngươi có biết vì sao ta lại muốn thu Thành Lĩnh làm đồ đệ không?"
Ôn Khách Hành nghe Chu Tử Thư thẳng thắn thừa nhận chuyện cũ ở Tấn Châu, trong lòng chua xót cố gắng cười nói: "Ta nào biết được? Đứa nhỏ này lớn tuổi hơn một chút, căn cốt không tốt người lại ngốc nghếch, chẳng lẽ huynh nhìn nó sinh ra đẹp mắt?" Suy nghĩ một chút ngoài miệng tiện nghi không thể không đòi, lại cười nói: "A Nhứ, ta sinh ra cũng rất đẹp nha."
Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành tất nhiên tuấn mỹ vô nghiễm, da mặt dày cũng là không thể so sánh được, trong cuộc đời nhìn thấy người, hai người sợ là đều lấy quân làm nhất: "Lão Ôn, tiên sư khi còn sống từng dạy ta nhân sinh tại thế, quý giá nhị phẩm, một là nhân hai là dũng cảm.

Tiên hiền luận thế gian dũng giả chia làm khí dũng, huyết dũng, cốt dũng, thần dũng, đều là dũng khí thiếu niên.

Tiên sư tôn sùng chính là cô dũng.

Cô độc cũng biết rõ không thể làm, biết rõ lòng người khó dò mà tin, mặc dù ngàn vạn người ta ấp úng là vì cô dũng.

Đứa nhỏ Thành Lĩnh này tư chất trung bình, nhưng thân có nghĩa cốt một lòng cô dũng đủ để thừa nhận vào Tứ Quý sơn trang i của ta.

Lão Ôn, tuổi này của ta và ngươi, trải qua thế sự sớm đã qua tuổi có thể đối với người khác thẳng thắn.

Ngươi làm không được, ta cũng không tới ép buộc ngươi, nhưng trong lòng ta nếu đã nhận định ngươi, liền nguyện trước ngươi một bước đánh cược ta không có nhìn nhầm."
Lời còn chưa dứt Chu Tử Thư hướng Ôn Khách đi lại gần một bước, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay hắn.

Tay Chu Tử Thư cực lạnh, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy một đạo khí lạnh theo lòng bàn tay vọt thẳng vào trong lòng, trái tim kia lại kích động đến mức đập thình thịch, cho tới bây giờ kỳ vọng, lo lắng, sợ hãi, vui mừng đều nói không nên lời, chỉ đem một trái tim hắn nhồi nhét đầy đủ, rốt cuộc chịu không nổi cái gì đem trái tim kia lật lại, bên trong đầy khắc ba chữ Chu Tử Thư, cho dù là thiêu hóa thành tro cũng không tiêu diệt được.

Chu Tử Thư thấy thần sắc hắn đại dị, liền mỉm cười với hắn, trong nụ cười đúng là vẻ dịu dàng ngày thường hiếm thấy, ngón tay kề sát vào cổ tay trái Ôn Khách Hành nhẹ nhàng vuốt ve vết thương bị vạt áo bao bọc: "Tiên hiền luận hiệp giả, đạo là ngôn tất tin, hành tất quả, đã nặc tất thành, không yêu thân thể.

Lão Ôn, ta phiêu linh đã lâu, mười năm qua thầy trò tử sinh thâm ân phụ hết, hiện giờ khó có thể sống chỉ mong cùng ngươi bảo vệ hai chữ hiệp nghĩa này, liền không hổ là nhân thế." Chu Tử Thư trong lòng biết mình có thất khiếu tam thu đinh nên mệnh không lâu, trong lòng y không biết từ khi nào đối với Ôn Khách Hành đã tình căn thâm chủng, hiện giờ không có nhiều trong lòng cảm thán gặp nhau hận muộn, lại cảm thấy cho dù là gặp nhau hận muộn, duyên cạn tình thâm cũng tốt hơn chưa từng gặp mặt liền nói ra một phen như vậy, chỉ mong Ôn Khách Hành cũng có thể hiểu rõ tâm ý của mình.

Ôn Khách Hành trở tay cầm hai tay Chu Tử Thư, trong ánh mắt phản chiếu ánh trăng, cũng là tình thâm vô hạn: "Núi cao nước chảy, tri âm khó tìm."
Chu Tử Thư cũng cười: "Sơn hà không đủ nặng, nặng ở gặp tri kỷ."
Hai người hai mắt nhìn nhau bốn tay nắm chặt hai lòng kề sát nhau, luận cảm thấy ngày xưa khổ cực nhiều hơn nữa, hắn hướng giang hồ hiểm ác, hai người có một khắc này, cũng là không uổng công nào quản cái gìđến chuyện ngày xưa kiếp sau.

Thật lâu sau Ôn Khách Hành mới thấp giọng nói: "Như vậy tiểu tử vừa rồi chẳng phải là nhi tử tiện nghi của huynh sao? Hắn là phụng mệnh Tấn vương đến tìm huynh?"
"Tấn vương muốn tìm ta tất phải dùng mật thám của Thiên Song, sẽ không phái đứa nhỏ kia đi ra.

Ta đã rời khỏi Thiển song rồi thì kiếp này sẽ không trở về Tấn Châu nữa, thiên hạ to lớn, đi đâu không được? Cần gì phải quản nhiều."
Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư nói quyết tuyệt trong lòng vui mừng, thật lâu sau lại nhịn không được nói: "Vậy huynh vừa rồi vì sao lại nói mình họ Chân?"
Chu Tử Thư thở dài, vừa rồi y nhất thời nóng nảy, thuận miệng nói ra họ Chân, hiện tại nghĩ lại sợ vẫn là bởi vì Chân gia tử kia.

Giao lưu trẻ con ngay cả tướng mạo cũng không nhớ rõ, nhưng lại ghi tâm khắc cốt cũng không cần giấu diếm Ôn Khách Hành liền nói: "Sư phụ ta từng thu một vị con trai cố nhân làm đồ đệ, đáng tiếc hai người cũng không có duyên phận thầy trò, không bao lâu liền thất lạc.

Giang hồ to lớn cũng không biết đứa nhỏ kia có còn sống hay không, lại lưu lạc ở phương nào...!Hắn họ Chân, sư phụ ta trước khi đi vẫn nhớ mãi không quên, sư đệ Cửu Tiêu ta xếp thứ ba trong sư môn, cũng vì thế." Nhớ tới tình cảm với Chân gia tử kia, Chu Tử Thư trong lòng hoang mang, lại nhớ tới sư phụ từng nói đem mình hứa hôn cùng người nọ, không ngờ sau này mình lại có thành thân với Hách Liên Dực, chẳng những phụ người nọ, lại càng cô phụ tâm ý của sư phụ, chẳng qua là ở trên rất nhiều tội danh của mình, giờ chỉ là lại thêm một lần bội bạc mà thôi.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư tình chân ý thiết, nhịn không được liền muốn thốt ra người nọ liền ở đây.

Nhưng nghĩ lại Chu Tử Thư tâm tâm niệm niệm là tiểu sư đệ cùng y tổng giác giao giao gia thế trong sạch kia, cũng không phải Ôn Khách Hành từ trong Quỷ Cốc bò trở về.

Trong lòng hắn cười khổ thầm nghĩ Ôn Khách Hành a Ôn Khách Hành, sao vừa vào trần thế dính vào nhân khí liền quên mình vốn là ác quỷ từ luyện ngục hỏa hải đào thoát ra ngoài, lại muốn hoàn dương làm người? Chẳng lẽ đã quên mất quỷ nếu thấy ánh sáng liền bị tan thành mây khói? Một phen tâm tư này, cũng không thể nói ra với Chu Tử Thư, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y chỉ hận chính mình không thể để cho tay y ấm áp lên, lúc này tâm tình lo được lo mất này đúng là bình sinh chưa từng có, ngàn vạn lần suy nghĩ,vạn điểm tình cảm toàn bộ đều hóa thành ba chữ Chu Tử Thư, quanh quẩn trong lòng triền miên không tan đi được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi