[ABO] QUY KHỨ LAI HỀ



Mùa hè năm Vĩnh Ninh thứ 26, thời tiết có cái nóng nắng hiếm có, đào thành do Tấn Châu trị cũng nóng đến mức khiến người ta phiền não.

Hiệu úy Đoạn Bằng Cử là võ quan mới được đề bạt lên, theo quy củ mỗi ngày tuần tra tường thành, trên người hắn mặc trang phục võ quan mới, một vòng xuống đã mồ hôi thấu lên trọng y, ngay cả lòng bàn tay cầm chuôi kiếm cũng mồ hôi nhừ.

Hắn trở về căn cứ đã thấy một đội hắc y nhân chậm trãi đi vào trong, phía sau theo một người sắc mặt tiêu hoàng, bệnh tật tiều tụy, bên người lại mang theo một hài tử nửa lớn, trong lòng tò mò trạm gác này là quân doanh trọng địa, những hắc y nhân này có lai lịch gì, dám to gan như vậy xông vào? Hắn nhìn kỹ đám hắc y nhân kia, một mực áo choàng huyền đen chỉnh tề, cái nóng nực này, vẫn là một đám che chắn nghiêm ngặt, nhưng nhìn thân pháp bọn họ đều không tầm thường, họ chính là người võ công cao cường, trong lòng không khỏi cả kinh, lại nhìn bệnh phu kia cũng là bước chân trầm ổn, ngay cả đứa nhỏ kia tựa hồ cũng có võ công.

Quan vị của hắn thấp kém, loại chuyện này đương nhiên cũng không tới phiên hắn quan tâm, nhưng lòng tò mò là con người thì ai cũng có, nhịn không được hỏi chủ quan Tống Hạc Minh bên cạnh: "Tống đại nhân, những người này là ai vậy?"
Tống Hạc Minh và Đoạn Bằng Cử không giống nhau, Đoạn Bằng Cử xuất thân giang hồ, sư tòng thần quyền Mã gia Kinh Châu, bởi vì nhiệt tình công danh lợi lộc, không tuân theo thanh quy sư môn được sư phụ cho ra khỏi sư môn đi tới Tấn Châu.

Tống Hạc Minh xuất thân quan lại thế gia, võ công tuy không mạnh bằng Đoạn Bằng Cử nhưng Doanh Hải chìm nổi nhiều năm, nhìn sự tình so với Đoạn Bằng Cử hiểu rõ hơn rất nhiều, thấp giọng nói: "Lão Đoạn, những người đó là trong phủ Thế tử gia, không nên hỏi nhiều."
Đoạn Bằng Cử trong lòng càng thêm tò mò, Tấn vương thế tử Hách Liên Dực lớn tuổi, địa vị vững chắc, công nhiên nuôi dưỡng một ít cao thủ võ lâm như vậy, thật sự không hợp thường tình.

Hắn đi theo Tống Hạc Minh vào trong đã thấy đám hắc y nhân tổng cộng có mười người, quy củ đứng ở phía sau bệnh phu kia, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đúng là đối với tất cả xung quanh coi như không có gì.

Bệnh phu kia ngồi ngay ngắn ở vị trí của Tống Hạc Minh, đứa nhỏ kia liền ngồi ở hạ thủ của y, Đoạn Bằng Cử tinh tế đánh giá hai người này, thấy y trên người đều là vải vóc ăn mặc bình thường, cũng không có chỗ đặc biệt, đứa nhỏ kia lông mày rậm mắt to, anh khí bừng bừng, là Càn Nguyên, bệnh phu kia lại nhìn không ra, chỉ là thấy y khí vũ hiên ngang, cũng không tiện đắc tội.

Tống Hạc Minh từ trước đến nay là Thế tử nhất phái, làm chuyện thấy bệnh phu kia liền cúi đầu hành lễ: "Chu đại nhân từ xa mà đến, mạt tướng không biết mong đại nhân thứ tội." Đoạn Bằng Cử thấy chủ quan cúi đầu đương nhiên cũng hành lễ theo, âm thầm ngẩng đầu đánh giá Chu đại nhân, thấy thân hình y tuấn tú, chỉ là khuôn mặt thật sự bình thường không có gì lạ, thậm chí có chút hèn mọn, bất giác trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc.

Chu đại nhân thấy Tống Hạc Minh liền nói: "Tống đại nhân không cần đa lễ, chuyến đi này của chúng ta vốn cũng không có ý định lên tiếng, đều là ý của Thế tử gia." Đoạn Bằng Cử ngẩn ra, nghe người này nói chuyện ngược lại thanh như phượng minh, âm như kim ngọc, cùng bộ tôn dung này của y có chút không tương xứng.

"Mạt tướng hiểu." Tống Hạc Minh thấp giọng nói: "Nơi này không tiện, Chu đại nhân..."
Đoạn Bằng Cử nghe xong, trong lòng âm thầm giật mình, y vi phục tới đây tất nhiên có chuyện cơ mật quan trọng, Tống Hạc Minh này là tâm phúc của Thế tử gia, tại sao ta lại không biết thay đổi như vậy? Hắn mới ra con đường làm quan, đến Tấn Châu này vốn là muốn mưu đồ tiền đồ vạn dặm đương nhiên mọi chuyện cẩn thận, không muốn từ đó lâm vào trong tranh đấu cung hùng, lập tức muốn từ bỏ.

Chu đại nhân kia lại nói: "Vị Đoạn đại nhân này đã là tâm phúc ái tướng của Tống đại nhân, tại hạ đương nhiên tin tưởng.

Tống đại nhân muốn nói cái gì, liền nói đi." Một mặt nói, một mặt bưng lên một chén trà, lại không uống,chỉ chơi cái chén gốm thô kia.

Thiếu niên bên cạnh y lại chơi ngón tay của mình, hiển nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thật là không thú vị.

Tống Hạc Minh do dự một lát thấp giọng nói: "Vâng, Chu đại nhân.

Trần Đồng Hòa ở trong Đào thành này, hạ quan đã dò xét rõ ràng, chỉ chờ Thế tử gia quân lệnh là có thể làm việc."
Chu đại nhân gật gật đầu: "Tống đại nhân vất vả rồi." Buông chén trà xuống, thấy thiếu niên bên cạnh vẻ mặt nhàm chán, thở dài,nhẹ giọng nói: "Đệ dẫn bọn họ xuống nghỉ ngơi, sau ta sẽ đến tìm đệ."
Thiếu niên kia gật gật đầu, xoay người ra khỏi căn cứ, mười hắc y nhân kia cũng quy củ đi theo hắn.

Tống Hạc Minh thấy vậy cười nói: "Tần công tử càng ngày càng rắn chắc, so với lần trước nhìn thấy cao hơn rất nhiều, quả nhiên danh môn thiếu hiệp, chính là không giống người thường."
Đoạn Bằng Cử nhất thời không nhớ nổi trong giang hồ có môn phái nào họ Tần, Trần Đồng Hòa cái tên này hắn xác thực đã nghe qua, chỉ là nhất thời nhớ không ra Trần Đồng Hòa này có lai lịch gì mà đáng để tư quân Thế tử phủ truy tung tới đây.

Vị Chu đại nhân kia nghe Tống Hạc Minh khen thiếu niên kia, lại không trả lời, đợi trong này chỉ còn lại ba người bọn họ liền nói: "Tống đại nhân vất vả rồi.

Chuyện của Trần Đồng Hòa, chúng ta tạm thời không tiện ra tay, hắn là kẻ xâm phạm nổi danh trên bảng, còn phải ở ngoài mặt, xem hai vị đại nhân ra mặt, sự tình làm thỏa đáng, Thế tử gia tất nhiên có thưởng."
Đoạn Bằng Cử nghe nói đây là chuyện Thế tử gia lo lắng, lại là quan sự không liên quan đến cung tư, hắn vốn nhiệt tình danh lợi đương nhiên sinh ra động tâm, trên mặt bất giác lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.

Cũng là hắn từ sau khi đến Tấn Châu đầu quân một đường thăng tiến, ỷ vào võ nghệ tinh thông, chưa gặp được địch thủ, không khỏi có chút tự đại.

Chu đại nhân thấy sắc mặt của hắn, liền cười nói: "Vị Đoạn đại nhân này, công phu của Mã Tam, ngươi học được mấy phần?"
Đoạn Bằng Cử cả kinh, hắn tuy rằng không tính là bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng đã thề cả đời không trở về Kinh Châu, không khác gì bị trục xuất, kỳ thật rất không vinh quang, nội tâm cũng canh cánh trong lòng, cũng không từng thổ lộ lai lịch sư môn của mình, không ngờ vị Chu đại nhân bệnh tật mộc mạc này lại một câu liền kêu phá xuất thân của mình, nhắc tới sư phụ Mã Tam, cũng không thập phần khách khí.

Hắn thấy người này tuổi không lớn, nói chuyện lại không cung kính chút nào, trong lòng có khí, tuy rằng nghĩ hắn là tâm phúc của Tấn vương Thế tử, không tiện công nhiên bác bỏ nhưng sắc mặt đã khó coi hơn rất nhiều, lạnh lùng nói: "Hồi vị đại nhân này, mạt tướng bất tài, chưa thừa sư phụ dốc túi tương truyền, nhưng bản lĩnh cũng có, không cần đại nhân quan tâm."
Tống Hạc Minh nghe xong lời này, vội vàng khom người nói: "Chu đại nhân, Bằng Cử mới đến, không hiểu quy củ——"
"Không có gì." Chu đại nhân cười, bộ mặt tôn dung này của y cười rộ lên càng là dung nhan ảm đạm, cơ hồ làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng: "Đoạn đại nhân có tâm vì thế tử dốc sức đương nhiên là tốt, chỉ là dưới trướng Thế tử không dung nạp được người hữu danh vô thực.

Ta thay Thế tử dốc sức đương nhiên cũng phải nói rõ ràng, Đoạn đại nhân, ngài theo ta."
Tống Hạc Minh không tiện nói thêm, Đoạn Bằng Cử theo Chu đại nhân này vào quân khu, Chu đại nhân kia chọn trên giá binh khí ở phía Đông chọn nửa ngày, tựa hồ cũng không hài lòng lắm, cuối cùng miễn cưỡng chọn một thanh trường kiếm: "Đoạn đại nhân, tại hạ muốn thử thân thủ của ngài."
Đoạn Bằng Cử sắc mặt cực kém, trong lòng nói ta là mệnh quan triều đình, bản lĩnh dù không tốt cũng không thể khiến ngươi là kẻ tàng đầu lộ đuôi xem thường.


Hắn thấy Chu đại nhân này ngôn ngữ mơ hồ, thân phận mập mờ,liền biết hắn nhất định là chuyên thay Thế tử làm những việc âm thầm, mặc dù có lòng đầu nhập vào Thế tử nhưng không muốn để người này xem thường.

Lập tức không nói một lời, rút trường đao bên hông ra, cũng không nói quy củ giang hồ gì, trực tiếp bổ về phía Chu đại nhân.

Hắn sư tòng Mã Tam, Mã Tam lấy công phu thần quyền danh chấn giang hồ, kỳ thật đao pháp cũng rất được, Đoạn Bằng Cử nội lực mạnh mẽ, đao pháp này sử dụng ra hổ hổ sinh phong, chiêu số tinh diệu.

Chu đại nhân kia thân hình rất linh xảo, cũng không biết dùng thân pháp gì tránh một đao này, trong miệng kêu một tiếng "Tốt", trường kiếm giãn ra hướng phía mặt Đoàn Bằng Cử.

Đoạn Bằng Cử không ngờ trong một chiêu liền bị người chiếm lấy tiên cơ, trong lòng cả kinh, lthì ra Chu đại nhân này quả nhiên có chút bản lĩnh.

Hắn đã lâu ở giang hồ, trải qua vô số đại chiến, kinh nghiệm già dặn, thấy Chu đại nhân kiếm tẩu khinh linh biết y tất nhiên cũng là danh môn, lập tức đao ngăn cản, nghĩ thầm người này nghe trẻ tuổi như vậy, nội lực tất nhiên sẽ kém, cố ý muốn dùng nội lực áp chế y, lực rót hai tay đao kia vung lên, liền càng thêm uy thế mười phần.

Chu đại nhân thấy hắn động chân chương, lại nói một câu "Tốt", thân tùy ý xoay, bộ pháp tinh diệu, chiêu số hư hư thực thực, kiếm quang đem Đoạn Bằng Cử vây quanh, vòng quanh khiến hắn hoa cả mắt, lại không phân biệt được kiếm ở nơi nào, người ở đâu, hành tẩu giang hồ mấy năm nay lại chưa từng thấy qua thân pháp nhanh như vậy, không khỏi vừa sợ vừa hoảng tâm, cũng mặc kệ người nọ kiếm chiêu là hư hay là thật, nút đao trong tay rắn chắc bổ ra ngoài, liền vào lúc này đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên, Chu đại nhân kia cũng không biết làm thế nào lặn xuống phía sau hắn, một chưởng ấn lên lưng hắn, thản nhiên nói: "Thân thủ của Đoạn đại nhân cũng coi như không tệ."
Đoạn Bằng Cử cả người chấn động, cõng tâm linh đài chịu sự khống chế của người khác, mơ hồ cảm thấy trong lòng bàn tay Chu đại nhân kia hàm súc không phát ra, mồ hôi trước trán chảy xuống.

Người này là ai, sao lại giỏi như vậy? Đột nhiên lại ngửi thấy một trận hương hoa mai, trong lòng lại chấn động.

Người này chẳng lẽ là Khôn Trạch sao?
Chu đại nhân phi thân ra phía sau đem thanh trường kiếm kia bày trở lại giá binh khí: "Đoạn đại nhân đừng trách tại hạ vô lễ.

Hiện giờ dưới trướng Thế tử chính là lúc dụng nhân, ta biết Đoạn đại nhân có ý hiệu lực, ta thay Thế tử bày mưu tính kế, liền phải biết Đoạn đại nhân thân thủ như thế nào."
Đoạn Bằng Cử trên mặt đỏ bừng bất định, nghe người này nói ngôn ngữ hiển nhiên rất được Tấn vương Thế tử sủng ái, hắn nếu muốn bám lấy Thế tử, cũng chỉ đành nhịn nhục nhất thời, lập tức chắp tay ôm quyền nói: "Đại nhân thân thủ cao cường, Bằng Cử bội phục."
Chu đại nhân cười: "Quá khen.

Đoạn đại nhân, chuyện Trần Đồng Hòa mong đại nhân chu toàn, sau khi chuyện thành công, Đoạn đại nhân liền cùng chúng ta áp giải muốn phạm về Tấn Châu."
Đoạn Bằng Cử giơ lòng bàn tay nóng lên, trên mặt bất giác lộ ra một ý cười, tự biết túc nguyện được đền đáp, lần này đi Tấn Châu hành trình vạn dặm, lập tức khom lưng thấp hơn.

Đào thành không lớn lắm, muốn bắt một người cũng không phải việc khó, không đến ba ngày, Đoạn Bằng Cử liền ở trong một giáo phường tìm được Trần Đồng Hòa.

Mấy ngày nay hắn đã điều tra rõ lai lịch của Trần Đồng Hòa, người này vốn là Tư Điền dưới trướng quan sát sứ Tấn Châu, bởi vì xảy ra chuyện tham hối lộ sợ tội bỏ trốn, nghe nói còn có chút qua lại với tấn Vương thứ tử.

Tấn vương tuổi tác càng lúc càng cao, Thế tử Hách Liên Dực tuy lớn tuổi nhưng thứ đệ của hắn Hách Liên Tường chính là ấu tử mà Tấn vương yêu thương nhất, nếu có lòng đoạt đích tự cũng là lẽ thường.

Đoạn Bằng Cử bắt được Trần Đồng Hòa, tự nghĩ vì Thế tử lập được một công lao, xem như là một kiện đầu danh trạng, thập phần mừng rỡ, từ chức Tống Hạc Minh, theo Chu đại nhân kia lên đường trở về Tấn Châu.

Dọc theo đường đi Chu đại nhân ăn ở đơn giản, cả ngày chỉ ở cùng một chỗ với Tần tiểu công tử kia, không dễ dàng cùng đoàn người của Đoạn Bằng Cử nói chuyện.

Đoạn Bằng Cử biết tính tình y cổ quái cũng không để ý tới.

Sau khi vào Tấn Châu, Chu đại nhân dẫn đoàn người đi tới một nơi hẻo lánh, Đoạn Bằng Cử thấy nơi này đình viện thật sâu, một phái cảnh tượng rộng lớn, trong lòng nghi hoặc.

Chẳng lẽ đây lại là Thế tử phủ? Đoàn người xuyên hoa phất liễu, cuối cùng dừng lại trước một chỗ thủy các, nhìn chữ trên cửa kia đề là Quy Vân Các.

Chu đại nhân nói: "Đoạn đại nhân, giao cho nơi này thủ vệ là được.

Đoạn đại nhân theo ta đi, những người khác đường xa vất vả, trước tiên đi dịch quán, Thế tử gia tự có sắp xếp."
Đoạn Bằng Cử nghe y nói vậy, nói vậy Thế tử cũng ở đây, trong lòng nóng lên nghiêm nghị tuân mệnh.

Bên trong Quy Vân Các đi ra một đội hắc y nhân, đem Trần Đồng Hòa nửa sống nửa sống kia áp giải vào.

Chu đại nhân cũng đi vào rồi vào một gian phòng nhỏ, Đoạn Bằng Cử nhất thời do dự không quyết định, có nên theo y đi vào hay không, lại nghe được một thanh âm thập phần hồng lượng trong tiểu phòng vang lên: "Tử Thư đã trở về rồi sao?"
Đoạàn Bằng Cử thầm nghĩ thì ra người này tên là Chu Tử Thư.

Nghe trong thanh âm kia, mơ hồ có ý kim qua thiết mã, nghe âm phân biệt người liền biết người này cũng không phải hạng người dung tục.


Quả nhiên nghe được tiếng Chu Tử Thư hành đại lễ: "Thế tử gia an hảo, nhờ phúc của Thế tử gia, chuyến đi này coi như thuận lợi."
Đoạn Bằng Cử nghe người nọ quả nhiên là Tấn vương Thế tử Hách Liên Dực, trong lòng kích động, cảm thấy vinh hoa phú quý chỉ còn vài ngày nữa, lại khẽ run rẩy, vội vàng cúi đầu.

Lại nghe Hách Liên Dực nói: "Tử Thư, nếu đã trở về còn xa lạ làm cái gì vậy, đồ vật trên mặt cũng rửa đi, ta đã lâu không nhìn thấy mặt đệ rồi."
Đoạn Bằng Cử nghe được trong lòng nghi hoặc, chỉ nghe Chu Tử Thư nói: "Ra ngoài làm việc như vậy mới thuận tiện hơn một chút.

Thế tử, Đoạn Bằng Cử ở đây hầu kiến."
"Đã như vậy, cứ tiến vào đi." Hách Liên Dực cười nói: "Nơi này đơn sơ, ngược lại ủy khuất hắn."
Đoạn Bằng Cử cúi đầu đi vào tiểu thất thấy một người ngồi ngay giữa tiểu thất mặc cẩm bào tối màu, đầu đội kim quan bộ dáng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo đoan nghiêm, không giận sinh uy, một tay đặt trên tay vịn, tay kia lại nắm Chu Tử Thư, thần thái thân mật.

Chu Tử Thư thấy Đoạn Bằng cử đi vào, liền nhẹ nhàng rút tay ra đứng bên cạnh Hách Liên Dực.

Đoạn Bằng Cử quỳ gối trước người Hách Liên Dực: "Mạt tướng Đoạn Bằng Cử, nguyện vì Thế tử dốc sức." Hắn thấy Hách Liên Dực khí độ hiên ngang, liền cũng không nói gì quan trường nói chuyện, đơn đao thẳng vào nói ngắn gọn ý muốn, quả nhiên Hách Liên Dực cười nói: "Được, tốt lắm, Bằng Cử vất vả.

Lần này bắt được Trần Đồng Hòa ngươi có công lớn, ngay cả Tử Thư đối với ngươi cũng thập phần thưởng thức.

Hiện giờ thiên hạ rung chuyển, ngươi nhân tài như vậy chính là nên dùng." Chu Tử Thư ở bên hông nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Hách Liên Dực dừng một chút liền nói: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước.

Sau này bổ sung khuyết điểm, liền vào Vương phủ làm nhiệm vụ đi."
Đoạn Bằng Cử trong lòng nóng nực không thể tin được liền được như ý nguyện, đầu cúi thấp: "Thế tử ân đức, Chu đại nhân đề cử, Bằng Cử tất sẽ vì người mà phục vụ." Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, lúc đóng cửa phòng lại hoảng hốt nghe được thanh âm của Hách Liên Dực, tiếng nói kia ôn nhu không thể nghe thấy, phảng phất như là "Tử Thư.

Trên người sao lại thơm như vậy, là tín kỳ sắp tới sao?" Hắn không dám nghe nhiều trong lòng lại nghĩ, Chu Tử Thư quả là Khôn Trạch, không ngờ dung mạo thô sơ đến mức này vẫn được Thế tử ưu ái.

Cung đình diễm sự bực này, hắn cũng không tiện biết nhiều, vội vàng rời đi, Quy Vân Các đều biết hắn là người Chu Tử Thư đề bạt lên, đương nhiên có người chiêu đãi hắn.

Từ đó về sau quả nhiên có quân lệnh, điều hắn vào Thế tử phủ bổ thị vệ thiếu, chức quan hơi có chút thăng cấp, nhưng Đọan Bằng Cử biết đây chẳng qua chỉ là ngụy trang, Quy Vân Các mới là chân chính quan trọng.

Nếu đã vào Thế tử phủ làm thị vệ, hàng ngày giờ Mão cũng không thể thiếu đến thỉnh an, ngày hôm nay hắn đúng lúc ở Trọng Minh Uyển, sớm biết nơi này tuy rằng hẻo lánh nhưng cũng là cấm cung, chính là nơi ở của Thế tử phi, cũng không dám chậm trễ.

Đến giờ hắn đang trực, sớm đã giao tiếp tuần tra bên ngoài Trọng Minh Uyển.

Lúc này là giữa trưa, khí hậu nóng bức, Đoạn Bằng Cử nóng đến mồ hôi thấm đẫm trọng y, nghĩ đến dưới gốc cây mai hóng mát, chỉ là quy củ Vương phủ nên không dám làm càn.

Liền vào lúc này, Trọng Minh Uyển đi ra một thân quan, nhận ra là người hầu hạ Thế tử phi Cao Ngũ Lang, Cao Ngũ Lang kia chắp tay với Đoạn Bằng Cử: "Đoàn đại nhân vất vả, Thế tử phi có lệnh, mời Đoạn đại nhân vào Tây Noãn Các dùng một ít kem vải thiều."
Đoạn Bằng Cử ngẩn ra, việc này nghe đến thập phần không hợp lễ nghĩa, nhưng Thế tử phi có lệnh cũng không công khai bác bỏ, chỉ đành cùng Cao Ngũ Lang vào Tây Noãn Các, trong Noãn các quả nhiên bày một giá men băng giám, bên trong đựng mấy chén vải thiều bày trên khối băng.

Đoạn Bằng Cử vào trong cái nóng mùa hè này nhất thời một cỗ hàn khí tập kích cơ thể có chút thoải mái.

Hắn nhìn quanh nơi này, thấy trong các điêu khắc dầm tranh, các loại đồ trang trí, rực rỡ muôn màu, quả nhiên là nơi ở của thiên hoành quý trụ, cùng thế gian đương nhiên bất đồng khí tượng, hắn xuất thân hàn vi chỉ cảm thấy mình từ trước đến nay cầu vinh hoa phú quý, công thành danh toại, so với thiên gia khí độ này không khỏi kém cỏi, nhất thời có chút tâm khí sa sút.

Hắn vào Vương phủ mấy tháng, ngược lại còn chưa từng thấy qua vị Thế tử phi này, chỉ biết người này chính là biểu đệ của Hách Liên Dực, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, lại hết lần này tới lần khác thập phần được sủng ái.

Cao Ngũ Lang bưng một chén vải thiều cao cho hắn, Đoạn Bằng Cử cung kính tiếp nhận cao giọng nói: "Tạ điện hạ ban thưởng." Nơi này đã là chỗ của nội quyến, hắn không dám nhìn nhiều, cúi đầu tiếp nhận bát vải thiều, chỉ cảm thấy khí lạnh thấm vào ruột gan can đảm ăn một miếng, hương thơm ngọt ngào mát mẻ, nhiệt khí tiêu tan hết.

Đột nhiên nghe được có người từ bên ngoài chạy vào: "Sư huynh, có thứ tốt gì sao không cho ta?" Trong lòng cả kinh, là ai dám làm càn như thế cới Thái tử phi? Quay đầu nhìn lại, đúng là Tần tiểu công tử Tần Cửu Tiêu, xưa nay ở Quy Vân Các cũng thường thấy, biết là sư đệ của Chu Tử Thư.

Hiện giờ Chu Tử Thư là cấp trên trực tiếp của hắn, hắn cùng Tần Cửu Tiêu này cũng quen mặt liền cười nói: "Tần tiểu công tử an tĩnh một chút, Thế tử phi ở đây."
Tần Cửu Tiêu thấy hắn, cũng không ngoài ý muốn ngược lại nở nụ cười: "Lão Đoạn, ngươi nói là sư huynh à, ngươi còn không biết sao?" Nói xong lấy thìa lớn bưng chén vải từ trong băng giám lên ăn, lớn tiếng nói với người ở tủ lụa phía sau Noãn các kia: "Sư huynh, mau đi ra đi lão Đoạn đều là người một nhà, huynh còn giả thần giả quỷ?"
Đoạn Bằng Cử kinh nghi bất định, liền nghe được sau tủ lụa kia truyền ra thanh âm trong sáng của Chu Tử Thư: "Cửu Tiêu, như vậy không có quy củ, không sợ Bằng Cử chê cười sao?" Lời còn chưa dứt người đã đi ra, Đoạn Bằng Cử chỉ cảm thấy trong điện chợt sáng lên, Chu Tử Thư đứng bên cạnh tủ lụa một thân áo bào tơ tằm màu xanh da trời, thân dài ngọc lập mặt mỉm cười, chỉ là thanh âm là thanh âm của Chu Tử Thư, thân hình là thân hình Chu Tử Thư, khuôn mặt kia cũng không phải là mặt Chu Tử Thư.

Trước mắt này nhân sinh một khuôn mặt ngọc phù dung, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, lông mi rất dài, cùng với cái tên bệnh tật Chu Tử Thư ngày trước gặp ở Quy Vân Các thật sự là khác nhau như hai người.


Đoạn Bằng Cử giơ chén vải thiều lên, nhất thời lại có chút hoảng hốt, Tần Cửu Tiêu ăn thoải mái, lại cầm một chén, Chu Tử Thư lại chỉ cười nhạt: "Bằng Cử, hôm nay ngươi biết ta là ai rồi."
Đoạn Bằng Cử lại không biết nên nói cái gì, hắn đột nhiên thấy chân dung của Chu Tử Thư lại quên muốn hành đại lễ, đột nhiên liền nhớ tới lúc trước áp giải Trần Đồng Hòa trở về, hắn phụng mệnh thẩm vấn, roi đều quất đứt ba cây, Trần Đồng Hòa kia lại chết không chịu chiêu.

Lần đầu tiên hắn làm sai cho Hách Liên Dực, liền gặp phải cái xương cứng này, không khỏi chán nản, tự nghĩ cũng là người có thủ đoạn, lại không thể đem Trần Đồng Hòa hàng phục, không khỏi không có mặt mũi, ngược lại Chu Tử Thư nghe nói cũng chỉ nói một câu "Ta đi xem một chút", chỉ cùng Trần Đồng Hòa ở trong địa lao Quy Vân Các nửa canh giờ, lúc đi ra liền mang theo một phần cung trạng.

Đoạn Bằng Cử kinh hãi, vào trong lao xem xét đúng là khôi mà ra, từ nay về sau gặp Chu Tử Thư, trong lòng liền có chút bóng ma.

Hiện giờ thấy Chu Tử Thư chân dung trong đầu lại bất giác hiện ra tám chữ "Nhan Như Đào Lý, Tâm Như Xà Hạt*", lúc này mới hiểu được Hách Liên Dực độc sủng Thế tử phi trong oanh oanh yến yến, ước chừng cũng có chút đạo lý.

*Mặt đẹp như hoa đào nhưng tâm lại độc như rắn, như bọ cạp
Chu Tử Thư không để ý tới Đoạn Bằng Cử, thấy Tần Cửu Tiêu ăn đến trên mặt đều là băng, liền từ cổ tay áo lấy ra một phương khăn lau mặt cho hắn, thần sắc nhu hòa, cười nói: "Không có quy củ, đệ đã lớn như vậy, ăn cái gì vẫn còn giống như hài tử, tham lương ăn nhiều, lúc sau lại đau bụng."
Tần Cửu Tiêu cười hì hì cũng không trả lời, Chu Tử Thư cũng chỉ nhìn hắn cười, Đoạn Bằng Cử thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên hiểu được.

Y ước chừng chưa từng cười như thế với Thế tử gia.

Thậm chí nhiều năm sau, Hách Liên Dực cho hắn một bức họa vẻ tay Chu Tử Thứ bảo hắn đi Nhạc Dương mang Chu Tử Thư trở về, trong lòng hắn vẫn nhớ rõ năm đó Chu Tử Thư đối với Tần Cửu Tiêu tươi cười, liền giống như trong bức họa này tình ý muôn vàn, không khỏi cảm thấy Hách Liên Dực xưng hùng nhất kiếp, kết quả là nằm trong tay người kết tóc này, thật sự đáng tiếc.

Một người tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, đối với ai có thể có thật lòng đây?
Đặng: Tôi chỉ muốn nói chương này tác giả tả CTT ngầu vch ra.

Tôi không muốn edit tiếp nữa, tôi sắp nhảy sang thuyền Tấn Thư đến nơi cmnr ???????? tác giả viết fic này quá chắc tay.

Nếu k phải tag Ôn Chu thì fic này với tác giả viết mà nói cốt truyện trong quá khứ đủ để làm cho người đọc đỏ gục cmnr ????????????
____
Chu Tử Thư thấy Diệp Bạch Y đột nhiên tới đi lui nhìn phương hướng Diệp Bạch Y đi trong lòng hâm mộ hắn tiêu sái tự nhiên như vậy.

Lúc này tiếng sấm nổ vang, điện quang lóe lên, chỉ thấy xa xa một đạo rèm mưa cuốn tới, tựa như mưa lớn trong thành ngày đó.

Hai người đều không có nhà tránh mưa liền ở lại dưới hành lang cầu kia, thấy đối diện có một căn nhà, gọi là Phù Dung Các, lúc trước thanh âm của ca nữ chính là từ nơi đó truyền ra.

Trong tiếng sấm, nữ tử kia lại hát lên, thanh âm vẫn uyển chuyển êm tai, mặc dù kêu tiếng sấm che đi một chút nhưng vẫn ôm tỳ bà nửa che mặt, càng thêm vài phần ý thú.

Hai người sóng vai nhìn mưa bão như trút nước, đánh xiêu vẹo xuống dưới cầu hành lang, lại nghe nữ ca sĩ kia hát: " Trang điểm mới thật sự là tranh với họa...!Có biết mình đang ở nơi nào ở Chiêu Dương không? Bóng gầy trong nước suối...!Hẳn là thương hại ta, ta thương hại ngươi."
Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của hai người trong ao, lại tiếng mưa lớn cuồn cuộn nổi lên từng trận sóng, đều quấy nát.

Mưa gió thê lương, không hiểu ý hoa, hoa rơi đầy ao, đỏ trắng vỡ vụn.

Hắn quay đầu nhìn Chu Tử Thư chỉ thấy sắc mặt Chu Tử Thư tái nhợt, quần áo lộn xộn, chỉ là kinh ngạc nhìn mưa.

Ôn Khách Hành trong lòng tinh tế nhai tư vị "Hẳn là thương hại ta, ta thương hại ngươi", lại nhìn sắc mặt Chu Tử Thư trong lòng đã si ngốc.

Hắn mới vừa rồi nghe Diệp Bạch Y nói có thể bảo vệ mệnh mười năm của Chu Tử Thư, trong lòng lại không dám ôm bất kỳ hy vọng nào, hôm nay quả nhiên là bóng dáng mộng ảo, mấy ngày nay cùng Chu Tử Thư tình cảm rất tốt, rốt cục hiểu được thì ra những thời gian vui vẻ này, chung quy chẳng qua là trộm được.

Người trong lòng, trước kia là hoa trong gương, trăng trong nước, hiện giờ là trăng trong nước, hoa trong gương, chung quy phải từ trong lòng bàn tay hắn chảy ra ngoài, muốn thứ gì cũng không muốn được, người muốn ở lại không kịp, ba chữ không đúng lúc này từ đầu đến cuối, liền chưa từng từ trong số mệnh của hắn rời đi.

Chu Tử Thư trong lòng lại đang suy nghĩ, nếu biết mình thời gian không có nhiều tuy rằng thấy năng lực của Diệp Bạch Y nhưng lại thật sự luyến tiếc cùng Ôn Khách hành sinh ly tử biệt, trong lòng không khỏi tồn vọng tưởng, nhưng ai ngờ vẫn là không thể.

Y lúc trước là tự mình chọn con đường chết này, mệnh cũng vậy tuy rằng trong lòng vạn phần phiền nhưng cũng không thể oán giận, luôn cảm thấy chuyện cũ tiền trần, đều có nhân quả.

Ngày đó nếu không ra tay tàn nhẫn với mình như vậy, Hách Liên Dực tất nhiên sẽ không chịu buông tay, mà không rời khỏi Tấn Châu, kiếp này làm sao biết được trên đời này còn có một Ôn Khách Hành, tri kỷ nghĩ, cầu mình cầu? Lúc này trong lòng y chỉ có một mình Ôn Khách Hành, liền toàn tâm toàn ý thay Ôn Khách Hành tính toán.

Trước khi ta chết, nhất định phải nghĩ biện pháp làm lòng hắn chết đi.

Hắn thanh xuân vừa vặn, tương lai sẽ lại gặp được người đối tốt với hắn, sao có thể vì ta mà hy sinh tính mạng?
Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư buồn bã không nói, muốn khuyên y cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, trong lòng cảm thấy nếu đã được Chu Tử Thư đích thân gắn với hai chữ tri kỷ đương nhiên vui vẻ, chỉ là "Vui buồn cùng có, ngươi vui ta cười", Chu Tử Thư muốn tiêu sái đi hết cuộc đời này, mình nên làm bạn với y.

Cho dù ngày sau cuối cùng phải chia tay, cuối cùng cũng chỉ gan ruột đứt từng khúc, cũng phải khiến Chu Tử Thư kiếp này gặp mình, tâm niệm đến tận bây giờ, vừa cầm tay Chu Tử Thư vừa nói: "A Nhứ, đừng nghe tiểu bạch kiểm họ Diệp kia nói bậy bạ.

Vết thương này của huynh tuy rằng cổ quái nhưng thiên hạ to lớn, người dị sĩ có nhiều, hắn lại hiểu được cái gì."
"Tiểu Bạch Kiểm?" Chu Tử Thư bật cười, trong lòng y đã mơ hồ đoán ra thân phận của Diệp Bạch Y: "Diệp tiền bối là vì lão bất tôn, ngươi cũng là cuồng vọng một chút.

Ngươi có biết hắn là ai không?"
"Một tiểu bạch kiểm giả vờ mà thôi." Ôn Khách Hành oán hận nói.


Chu Tử Thư lắc đầu sửa vạt áo: "Nếu ta không đoán sai, Diệp Bạch Y này chính là Trường Minh kiếm tiên."
"Trường Minh kiếm tiên?" Ôn Khách Hành nói: "Trường Minh kiếm tiên kia đã lẩn trốn mấy chục năm, họ Diệp này nhìn cũng chỉ ba mươi tuổi, làm sao có thể là trường minh kiếm tiên?"
"Ngươi vừa rồi giao thủ với hắn, ngươi cảm thấy võ công của hắn như thế nào?" Chu Tử Thư hỏi, Ôn Khách Hành trầm mặc một lúc lâu không tình nguyện nói: "Sâu không lường được." Hắn xưa nay tin vào năng lực của Chu Tử Thư, nếu Chu Tử Thư đã nói người này là Trường Minh kiếm tiên, vậy thì hơn phân nửa sẽ không sai.

Người này võ công cao cường, nội lực thâm hậu như thế, nếu không phải như thế thì cũng khó có thể giải thích.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn: "Ngươi cơ hồ cùng Trường Minh kiếm tiên đánh ngang tay, cũng coi như không tệ, còn giận cái gì chứ?"
Ôn Khách Hành trong lòng khẽ động, Trường Minh kiếm tiên thành danh trăm năm, bị người trong giang hồ truyền đến thần kỳ kỳ lạ, nếu trên đời này còn có ai cứu được tính mạng Chu Tử Thư, sợ cũng chỉ có thể là ông ta.

Nghĩ như vậy, trong lòng lại an ủi biết rõ lo được lo mất như vậy cuối cùng chỉ sợ vẫn là thương tâm thất vọng, nhưng chuyện đã đến nước này, làm sao nhịn được không tìm kiếm cho mình một tia hy vọng? Trong lòng hắn chỉ có Chu Tử Thư, về phần thua Diệp Bạch Y là chuyện nhỏ, căn bản không để ở trong lòng: "A Nhứ, ngày đó khi ta biết được thân phạn của huynh từng nói hiện giờ thần bí nhất trong võ lâm, đơn giản là Trường Minh kiếm tiên, Thiên Song mật chủ, Độc Hạt lão đại, xem ra vận khí của ta không xấu, lúc này hành tẩu giang hồ, ba người đều được ta bắt gặp."
Chu Tử Thư nghe chuyện cũ của hắn nhắc lại, theo lời hắn tinh tế muốn đi lại nhớ tới vừa rồi thấy hắn cùng Diệp Bạch Y động thủ, hắn nhớ kỹ rất tốt trong lòng đem những chiêu thức mà Ôn Khách đã thực hiện nhất nhất mặc niệm, lại cùng bí văn giang hồ so sánh với chứng thực, trong lòng đã hiểu rõ, bất giác lẩm bẩm nói: "Trường Minh kiếm tiên, Thiên Song bí chủ, Độc Hạt lão đại...!Phải, lão Ôn, nhưng ngươi có vẻ bỏ sót một người." Vừa dứt lời, trong lòng lại nghĩ, hắn giấu diếm thân phận của mình, nhất định có khổ tâm, ta có muốn vạch trần như vậy hay không, làm cho hắn khó xử hay không?
"A Nhứ, ta bỏ sót ai?" Tay Ôn Khách Hành hơi phát run, hắn biết Chu Tử Thư thông minh tuyệt đỉnh, lại ở Thiên Song lâu, vốn cũng không nghĩ tới có thể giấu diếm thân phận của mình đến cùng, hôm nay thấy Chu Tử Thư nhắc tới, vừa sợ Chu Tử Thư nói ra, lại vừa sợ y không nói.

Chu Tử Thư nhìn ánh mắt hắn, trong lòng nghĩ, ta thời gian không có nhiều, nếu cùng hắn cũng không thể tri tâm tương giao còn có cái gì vui vẻ đáng nói? Hắn có khổ tâm gì ta một lực vì hắn gánh vác là được.

Nhận thu Trương Thành Lĩnh làm đồ đệ, Chu Tử Thư đã nói với Ôn Khách Hành, trong lòng y nhìn trúng Ôn Khách Hành nguyện đánh cuộc chịu thua, vô luận Ôn Khách Hành rốt cuộc là ai y đều ái tâm tương tòng, trăm chết không hối hận, vả lại trong lòng cảm thấy Ôn Khách Hành đối nhân xử thế, mặc dù tà khí rất nặng nhưng vẫn giữ được một tia bản tâm, nếu không hai người một đường đi cùng nhau, hắn có ngàn vạn cơ hội hại mình, vì sao cho tới bây giờ chỉ là cẩn thận che chở? Tâm niệm đã quyết, liền nắm chặt tay Ôn Khách Hành ôn nhu nói: "Lão Ôn, ngươi nói không sai, vận khí của chúng ta quả nhiên không xấu.

Trường Minh kiếm tiên, Độc Hạt lão đại, đều được chúng ta gặp phải.

Chỉ là ta là Thiên Song bí chủ, thăm dò tin tức bốn phương, lại chưa bao giờ nghĩ tới, quỷ chủ hiện giờ lại là nhân vật như ngươi."
Ôn Khách Hành ngẩn ra, một trái tim như rơi xuống hầm băng thật lâu sau mới nói: "Huynh...!Huynh biết khi nào?" Thanh âm rất khô khốc.

Chu Tử Thư ôn nhu nói: "Ngươi cũng quá coi thường ta.

Ngươi thân thủ võ công như vậy, trên đời còn có mấy người đạt được? Ngày đó khi chúng ta bị Độc Hạt vây ở trong thâm sơn, ta liền nghĩ nếu ngươi không phải Độc Hạt, chính là người trong Quỷ Cốc.

Hôm nay thấy ngươi cùng Diệp tiền bối động thủ qua chiêu, mới dám xác định.

Ngươi là quỷ chủ khi nào? Vì sao lại phập Quỷ Cốc?"
Ôn Khách Hành thấy trong ánh mắt Chu Tử Thư nhìn mình cũng không có vẻ căm hận ngược lại rất thương tiếc, trái tim đập thình thịch lại không thể tin được Chu Tử Thư sau khi đoán ra thân phận chân chính của hắn còn chịu đối xử với hắn như vậy, nhất thời hốc mắt nóng lên, run rẩy hai tay nắm lấy tay Chu Tử Thư: "A Nhứ, ta..."
"Ngươi không muốn nói liền không nói." Chu Tử Thư khẽ thở dài, cảm thấy giữa hai người tuy tình thâm như vậy nhưng cũng không cần một mực tìm hiểu quá khứ của đối phương, năm đó y làm việc ở Thiên Song đương nhiên cũng không muốn nói cho Ôn Khách Hành, chính là mình không muốn không thi triển cho người khác.

Huống hồ Chu Tử Thư từ nhỏ được Tần Hoài Chương dạy dỗ, bảo y không được phán đoán người khác, đừng nói y lúc này đối đãi Ôn Khách Hành là toàn tâm toàn ý, cho dù lúc mới gặp liền biết hắn là người trong Quỷ Cốc cũng sẽ không phán xét ngang như thế nhân.

Y nhìn Ôn Khách Hành sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là sợ hai tay run rẩy, sợ mình vứt bỏ hắn mà đi, trong lòng liền nghĩ.

Ta cả đời, cho tới bây giờ mới gặp được một người tri tâm tri ý như vậy, ta sống một ngày liền phải tận lực đối tốt với hắn một ngày, muốn nói cho hắn biết người này trên thế gian còn có người thật lòng đối đãi hắn, nhớ nhung hắn, đem an nguy hỷ lạc của hắn nhìn thấy so với cái gì cũng trọng yếu hơn, duy chỉ như thế, hắn mới sẽ không nhớ lại nơi quỷ quái kia nữa.

Nếu hắn một lòng muốn đi, vậy ta đương nhiên cũng đi theo hắn, tận hết khả năng của ta, bảo vệ hắn chu toàn.

Ôn Khách Hành thấy trong ánh mắt Chu Tử Thư là yêu thương tràn đầy, trong lòng chấn động kịch liệt.

Hắn thân hãm Quỷ Cốc hơn hai mươi năm, một đường dày vò, thật sự là không dễ dàng, chống đỡ hắn đi xuống ngoại trừ huyết hải thâm cừu, chính là khoảnh khắc thời thơ ấu cùng Chu Tử Thư ở chung.

Mỗi lần không chịu nổi nữa liền ở trong lòng liều mạng hồi tưởng lại ngày đó cùng Chu Tử Thư ở cùng một chỗ, Chu Tử Thư đối với hắn yêu thương như thế nào trong lòng liền nghĩ, nếu ta may mắn cùng y lớn lên, y tất nhiên yêu ta thương ta, che chở ta chu toàn, tuyệt đối sẽ không khi dễ ta.

Hiện giờ rốt cuộc cũng tìm được Chu Tử Thư, cuối cùng cũng đợi được ánh mắt này của y, cuối cùng cũng chân chính hiểu được vô luận như thế nào, Chu Tử Thư cũng sẽ không vứt bỏ mình, tự nghĩ thâm tình như vậy không cho là báo.

Hết lần này tới lần khác rốt cục cũng đợi được tình ý của Chu Tử Thư, nhưng cũng biết được mệnh của Chu Tử Thư không dài.

Ôn Khách Hành lúc này trong lòng đại bi đại hỉ giao hòa lẫn nhau nhịn không được đem Chu Tử Thư ôm vào trong ngực.

Ôn Khách Hành trong lòng biết rõ Chu Tử Thư ở Tấn Châu dày vò hơn mười năm, Tấn vương bạc hạnh, y hôm nay cả đời nguyện ý chính là trở lại Tứ Quý sơn trang an độ dư niên.

Hắn nghĩ đến đây, trong lòng nhu tràng trăm chuyển, liền nghĩ nếu y thật sự không có nhiều thời gian, ta nên ở cùng y, để cho y trước khi đi cũng chân chính nếm qua tư vị khoái hoạt.

Đừng nói Chu Tử Thư đã có tình cảm với hắn, cho dù hai người lúc này vẫn là bằng hữu tương xứng hắn vẫn cam nguyện làm bạn với Chu Tử Thư, lập tức trong lòng liền quyết định chủ ý, chỉ cảm thấy nếu có thể theo Chu Tử Thư bên cạnh, cho dù chỉ có một năm rưỡi, vạn sự khác trên thế gian liền không đủ nói.

Lúc này mưa to trút xuống, tiếng mưa rơi vào hồ sen cũng đập vào trong lòng Ôn Khách Hành, chỉ cảm thấy nước mắt của mình cùng nước mưa dần dần hòa lẫn thành một thể, làm ướt tóc của Chu Tử Thư đành phải ôm y càng chặt, ngực kích động, thật lâu sau mới run giọng nói: "A Nhứ...!Đợi chuyện này xong...!Nếu huynh không bỏ ta, ta cùng huynh và Thành Lĩnh trở về Tứ Quý sơn trang được không?"
Chu Tử Thư ôm chặt hắn vào trong ngực, nhắm hai mắt lại chỉ cảm thấy hơi thở Ôn Khách Hành vẫn ấm áp như ngày xưa.

Ở trong ngực hắn, vạn sự trên thế gian đều đã đi xa, ngay cả thanh âm mưa rào kia cũng nghe không thấy chỉ còn lại thanh âm Ôn Khách Hành quanh tai không dứt, lập tức trong lòng một mảnh an bình vui sướng, hai má kề sát vào cổ hắn, ở trong khí tức ấm áp như mùa xuân rực rỡ của hắn, ôn nhu nói "Được...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi