[ABO] QUY KHỨ LAI HỀ



Động Đình Hồ nước không hết, ven biển phồn hoa phú quý không ngừng, Tần Lâu Sở quán từ trước đến nay buôn bán cũng rất hồng hỏa.

Quan gia ngại mặt mũi không dễ nhìn, lại luyến tiếc thuế nặng, liền đem bọn họ đều chạy tới ven Hồ Động Đình, ngược lại biến bên Hồ Động Đình thành một nơi phú quý phồn hoa, ôn nhu son phấn hương.

Trong mấy đại viện có danh hào lại có gia đình không giống người thường, bên trong ngoại trừ nữ tử xinh đẹp ra, cũng có Khôn Trạch.

Khôn Trạch hiếm thấy, nếu nhà nào có con là Khôn Trạch tất phải trân trọng.

Nhà vương công quý tộc, cẩm y ngọc thực, tất nhiên không cần phải nói, cho dù là nhà bần hàn, cũng sẽ không dạy con cái chịu khổ, đều bởi vì Khôn Trạch quý trọng, bán ra giá tốt nhưng cũng sẽ không bán vào trong câu can.

Bởi vậy Khôn Trạch trong Nhàn Vân Các này đều là ngoại phiên tới, phần lớn là người có thân thế thê thảm bởi vì nguyên nhân lưu lạc quê hương.

Người từ nơi khác đến không nơi nương tựa, hơn nữa tướng mạo cùng nhân sĩ Trung Nguyên bất đồng, có tình thú khác bởi vậy việc làm ăn trong Nhàn Vân Các từ trước đến nay rất nổi tiếng.

Tú bà Lâm nương tử đương gia gần đây mới mua một đứa bé, tướng mạo tuấn tú lại là một tiểu Nam Man, chỉ là ngôn ngữ không thông.

Đứa nhỏ kia lại thập phần hung ác, luôn không cho người đến gần, nhưng cũng chỉ là hài tử bảy tám tuổi, có lẽ là ở Nam Man học qua bản lĩnh gì lại đánh được hộ vệ trong viện.

Diên bà bà đối với loại chuyện này là thập phần có kinh nghiệm, biết đứa nhỏ này tâm liệt, trước tiên phải dưỡng thuần tương lai sẽ không cần lo hắn không nghe lời.

Người làm buôn bán da thịt, trong mắt chỉ nhận tiền tài nào quản lương tâm thiên lý gì, thấy đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ vẫn chưa có dấu ấn Khôn Trạch hàng kỳ có thể không có gì đáng ngại liền nhốt hắn lại để đói bụng mấy ngày cơm.

Đến ngày thứ tư, Lâm nương tử đi vào phòng củi đã thấy đứa nhỏ kia đoan chính ngồi ngay ngắn, hướng về phía một bức tường, tuy nói là đói đến thoát tướng nhưng cũng không khóc không nháo, Lâm nương tử đi vào hắn cũng không để ý tới.

Lâm nương tử trong lòng kinh ngạc, đứa nhỏ lớn mật quắc cường như vậy, nàng làm rất nhiều năm buôn bán, ngược lại còn chưa từng thấy qua, trong tay bưng một chén cháo trắng buông xuống, nói một câu: "Nếu con nghe lời, ma ma sẽ không bạc đãi con."
Đứa bé liếc nhìn nàng ta rồi nói từng chữ: "Ngươi là một kẻ lừa đảo."
Lâm nương tử ngẩn ra, đứa nhỏ này là thủ hạ mua ở chợ buôn người, nói là không biết nói tiếng quan thoại, không ngờ hắn vừa mở miệng từng chữ một lại vững vàng, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, liền thấy đứa nhỏ kia từ trong ngực lấy ra một thanh loan đao đen sâu, chỉ cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, một cỗ nhiệt huyết văng ra phun lên phòng củi u ám hun khói trong phòng củi, chén cháo trắng trong tay cũng bị nước máu nhiễm đỏ hỗn độn văng đầy đất.

Lâm nương tử lúc này mới biết là cổ họng mình bị người cắt ra, nàng ngã xuống đất nhìn đứa nhỏ này, lại thấy ánh mắt hắn cũng không chớp một cái, ngồi xổm xuống nhìn mình tiện tay lau đi huyết châu trên mặt, liền mở cửa phòng củi, một hắc y nhân đi vào lôi kéo tay đứa nhỏ kia, đánh giá mặt Lâm nương tử, ngồi xổm xuống vuốt ve tựa hồ là trượng lượng da mặt Lâm nương tử rộng hẹp.

Lâm nương tử thần chí hoảng hốt há miệng ấp úng, cổ họng đã đứt lại làm sao phát ra được nửa điểm thanh âm? Điều cuối cùng nàng ta nhìn thấy trên thế gian này là đôi mắt của đứa trẻ.

Đôi mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm mình, giống như dã thú săn mồi đầu ngón tay Lâm nương tử giật giật, rốt cuộc không phát ra nửa điểm thanh âm, cứ như vậy tắt thở.

Người nam nhân áo đen gật đầu: "Làm rất tốt." rồi c ởi áo choàng trên người ra, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn.

Nhân sinh một khuôn mặt dung dài, tướng mạo nói đẹp cũng không đẹp, nói bình thường nhưng cũng không bình thường, lại thấy nàng ở trên da mặt của mình vuốt ve trong chốc lát không bao lâu, liền trở thành bộ dáng Lâm nương tử, lại từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc điểm lên thi thể của Lâm nương tử, thuốc kia gặp phải thi thể liền sinh ra khói đem thi thể Lâm nương tử từng chút từng chút hóa đi, cuối cùng chỉ còn lại một vũng nước dày đặc.

Hắc y nhân nhìn tựa hồ rất hài lòng, vỗ vỗ bả vai tiểu hài tử kia: "Hjat Nhi, làm rất tốt."
Hạt Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn không có nửa điểm biểu tình: "Hắc ma ma, chúng ta đến nơi dơ bẩn này làm cái gì chứ?"
"Chờ người có duyên, làm chuyện có duyên." Hắc ma ma chống mặt Lâm nương tử trả lời: "Ngươi nếu đã nghe lời, ta liền rút thuốc cổ trên người cho ngươi, lại đem một thân bản lĩnh của ta truyền cho ngươi, được không?"
Hạt Nhi gật đầu: "Được, ma ma, chỉ là ngươi không được gạt người."
"Ta không gạt ngươi." Hắc ma ma cười, sờ sờ tóc hắn: "Tộc của chúng ta chỉ còn lại hai người ngươi và ta, ta làm sao còn có thể lừa ngươi?"
Hạt Nhi ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Ma ma, ta tin người."
"Bắt đầu từ hôm nay, gọi ta là Lâm ma ma là được.

Ngươi nói đúng, đây là một nơi bẩn thỉu, không phải nơi cho hài tử ở." Hắc ma ma cởi hắc bào trên người ra, bên trong mặc cũng có vài phần tương tự như Lâm ma ma, lôi kéo tay Hạt Nhi đi ra khỏi phòng củi: "Ta đưa ngươi đi một nơi tốt, sau này ngươi sẽ có nhà, có thích hay không?"
"Thích." Hjat Nhi trả lời trên mặt cũng không mang theo nửa phần vui mừng, tuổi còn nhỏ, lại giống như con rối gỗ tượng bùn.


Hắc ma ma nắm tay hắn, dẫn hắn ra khỏi Nhàn Vân Các lên một chiếc thuyền hoa, Hạt Nhi ngồi ở mũi thuyền, hai bàn tay nhỏ bé chống mặt nhìn Hồ Động Đình nước cuốn sóng, núi xa mông lung, trong hồ hơi nước mờ mịt, hắn nghe người nói: "Đứa nhỏ này nhìn trông rất nghe lời." Quay đầu lại nhìn, là một người rất cao lớn một thân cẩm bào, hoa quý vô cùng, quanh thân khắp nơi cố ý sửa soạn, giống như sợ người khác không biết thân phận của hắn hiển quý.

Người này liếc nhìn Hạt Nhi với đôi mắt lên xuống, đưa tay sờ sờ tóc hắn: "Hài tử ngoan, tên ngươi là gì? Ngươi có muốn về nhà với ta không?"
"Hạt Yết Lưu Ba." Hắn trả lời rõ ràng: "Ngươi là ai?"
"Là tên của người Nam Man, gọi ngươi là Hạt Nhi có được không?" Người nọ cười nói, nét tươi cười rất hòa khí: "Ta a.

Ngươi gọi ta là nghĩa phụ là được."
Nước Hồ Động Đình năm này qua năm khác chảy xuôi, hài tử trưởng thành, cũng không có bao nhiêu thời gian.

Sau Trung Thu một cơn mưa mùa thu rửa sạch cái nóng triền miên, hoa phù dung trong đình viện cũng úa hơn phân nửa.

Hạt Nhi cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh chậm trãi xuyên qua đình viện vươn tay đón nước mưa.

Triệu Kính đứng ở hành lang, mấy ngày nay tâm tư hắn tốt hơn một chút, nhớ tới nghĩa tử này trong tay nắm Độc Hạt, dù sao cũng nên có chút tác dụng so với đám khất cái thối của Cái Bang kia, liền gọi Hạt Vương đến gặp mình.

Mắt thấy Hạt Vương xuyên qua hoa phù dung trong viện, một thân thanh y nửa ướt, tóc chải thành phong cách Nam Cương liền cảm thấy đáng tiếc: Đáng tiếc tiểu Nam Man này không hiểu chuyện, lúc trước tự hại thân thể, nếu không...!Thấy hắn đến gần, liền vẫy vẫy tay: "Gần đây nghĩa phụ không thấy ngươi, trong lòng không tức giận sao?"
Hạt Nhi cười, thu ô giấy nghiêng đầu đánh giá Triệu Kính: "Nghĩa phụ, Hạt Nhi sao lại tức giận với ngài chứ?" Hắn tiện tay bày chiếc ô giấy xuống hành lang, nước mưa rơi xuống, làm cho sàn nhà ướt sũng.

Triệu Kính nhíu nhíu mày, đi vào trong phòng đem khí mưa khí nóng đều ngăn cách ở ngoài rèm cửa.

Hạt Nhi ngồi xuống trong phòng một tay chống cằm, giương mắt nhìn Triệu Kính: "Nghĩa phụ gần đây tựa hồ không vui lắm, có cái gì cần hài nhi phân ưu không?
"Còn không phải là Cao Sùng, Ôn Khách Hành..." Triệu Kính ngồi xuống trên một cái ghế thái sư: "Cái Bang hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng, người của chúng ta cũng không tra được tin tức hữu dụng gì.

Trên tay Cao Sùng còn có hai khối lưu ly gáp.

Cái này..."
Hạt Nhi cười: "Nghĩa phụ, Cao Sùng tung hoành giang hồ gần bốn mươi năm, nếu dễ dàng như vậy bị chúng ta tính kế cũng không dễ nói.

Ôn Khách Hành thân là chư quỷ chi chủ tất nhiên cũng có chỗ hơn người của hắn, huống chi nếu hài nhi đoán không sai, thiên môn chi chủ Chu Tử Thư sợ cũng là đang ở cùng một chỗ với hắn.

Người xem ngày đó hai người họ ở trên Quân Sơn, tình thâm nghĩa trọng, sinh tử hứa hẹn, thú vị cỡ nào."
Triệu Kính lộ vẻ khinh bỉ: "Người họ Chu kia một vị trí Vương phi tốt không cần, lại hết lần này tới lần khác muốn cùng tên đầu lĩnh ác quỷ này tự cam chịu sa đọa, cũng là một vụ bê bối lớn."
"Ta đoán hai người họ chưa chắc đã chết, chẳng qua Chu Tử Thư kia đã từng là bí chủ Thiên Song, chuyện ẩn thân này, chỉ sợ thiên hạ cũng không ai thắng được y.

Người của chúng ta muốn tìm được hai người họ cũng không dễ dàng.

Lại nói thêm...!Giữa Đoạn Bằng Cử và hai người bọn họ không biết lại làm ra mánh khóe như thế nào, lấy được lưu ly giáp, chỉ gạt Tấn vương mà thôi.

Đã như vậy, trước mắt tcó ìm không được hắn, đối với chúng ta mà nói cũng không tính là quan trọng."
Triệu Kính nghe hắn nói như vậy cảm thấy có lý, thiên hạ to lớn muốn tìm được Cao Sùng cùng Ôn Khách Hành thập phần không dễ dàng.

Ôn Khách Hành trong tay nếu có lưu ly giáp thì tám chín phần mười liền ở trong tay Đoạn Bằng Cử, chỉ là hắn muốn tìm Ôn Khách Hành, nhưng cũng không phải chỉ vì lưu ly giáp liền lập tức nói: "Hạt Nhi, ngươi có điều không biết.

Lưu ly giáp kia một mảnh chia năm khối, do năm huynh đệ ta phân chia chưởng quản nhiều năm, hiện giờ mới tái xuất giang hồ.

Chỉ là ngoại trừ lưu ly giáp ra, muốn mở ra kho Võ Khố ngày đó còn cần một cái chìa khóa..." Hắn thần tư hoảng hốt, mặt mang hận ý: "Dung Huyền kia thật là gian trá, chính hắn cầm chìa khóa, vẫn chưa giao cho ta.


Hắn ở ngoài núi Thanh Nhai phát điên chết, chìa khóa kia tám chín phần mười tất nhiên ở trên người Ôn Khách Hành."
"Trên người quỷ chủ, có chìa khóa mở ra Võ Khố sao?" Mí mắt Hạt Nhi khẽ run lên: "Nghĩa phụ.

Chuyện gì đã xảy ra ở vậy?" Hắn sớm biết Triệu Kính đối với mọi việc của mình chỉ nói ba phần, nhưng hắn đối xử với Triệu Kính, cũng không phải hoàn toàn là thật lòng, chỉ cần Triệu Kính không công khai lừa gạt hắn, hắn cũng vui vẻ cùng Triệu Kính chu toàn: "Chẳng lẽ quỷ chủ cùng Dung Huyền có liên hệ gì sao?"
Triệu Kính hừ lạnh một tiếng: "Quỷ chủ kia.

Quỷ chủ kia...!Hắn không họ Ôn, hắn nên là họ Chân, chính là con của thánh thủ Chân Như Ngọc."
"Nghĩa phụ làm sao biết được?"
"Hắn và Chân Như Ngọc lớn lên thời niên thiếu không khác gì nhau, ta nên nhận ra hắn sớm hơn.

Chỉ là cách nhiều năm ta ngày đó nhìn thấy hắn ở Tam Bạch sơn trang, chỉ cảm thấy quen mắt, lại không nhớ tới...!Dung Huyền tự sát ở bia giới núi Thanh Nhai, thi thể của hắn đã sớm bị quần hùng lục soát, cũng không có chìa khóa gì.

Thê tử của hắn là Nhạc Phượng Nhi cùng Chân Như Ngọc là sư huynh muội đồng môn, nghĩ đến chìa khóa kia là ở trên tay Chân Như Ngọc.

Chỉ là năm đó ta..." Nói đến đây, hắn liền không nói nữa, Hạt Nhi quan sát sắc mặt thấy trên mặt hắn có chút bối rối, liền biết năm đó hắn hơn phân nửa tìm cách cướp lấy chìa khóa, lại không biết vì sao lại thất thủ.

Chuyện nghèo túng bận này hắn đương nhiên không muốn nhắc tới trước mặt mình nên cũng không hỏi: "Đã như vậy, chúng ta phải tìm Ôn Khách Hành kia trước Thiên Song?"
"Không sai." Triệu Kính nói: "Chỉ là Ôn Khách Hành này nếu cùng Chu Tử Thư ở cùng một chỗ..."
"Nghĩa phụ không cần lo lắng." Hạt Nhi thản nhiên cười: "Người nghĩa phụ muốn tìm Hạt Nhi dù có đào đất ba thước cũng sẽ thay nghĩa phụ tìm được.

Chẳng qua còn có một chuyện muốn nói cho nghĩa phụ biết."
"Ngươi nói xem."
"Thủ hạ của ta, tìm được tung tích của Cao Tiểu Liên."
Triệu Kính nghe được tên Cao Tiểu Liên, vui mừng động lên lại vỗ vỗ đùi: "Đúng rồi, ta làm sao không nghĩ tới?! Cao Sùng cả đời, chỉ có nữ nhi này, trước đại hội anh hùng hắn liền vụng trộm đưa Tiểu Liên đi, ngay cả ta cũng không nói.

Hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Tiểu Liên, Hạt Nhi, ngươi đem Cao Tiểu Liên mang đến, lo gì Cao Sùng không đến lọt lưới?"
"Hjat Nhi đã biết." Hạt Nhi cười: "Nghĩa phụ còn có gì cần phân phó sao?"
"Ngươi có thể tìm được Cao Tiểu Liên cho nghĩa phụ liền rất tốt, nếu có thể tìm được quỷ chủ, lại càng..." Triệu Kính vỗ vỗ bả vai Hạt Nhi: "Hạt Nhi, nghĩa phụ không có con cái, cái này nếu được như ý tương lai hết thảy không phải đều là của ngươi sao? Phụ tử ta và ngươi một lòng, làm một phen sự nghiệp khiến trong giang hồ này mỗi người đều có cái nhìn khác, chẳng phải là tốt sao?"
"Vâng." Hạt Nhi mỉm cười trả lời: "Hạt Nhi tất cả đều nghe nghĩa phụ an bài."
Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành mang theo A Tương và Thành Lĩnh đi Nam Cương một đường không có việc gì, Chu Tử Thư liền bắt tay vào dạy võ công cho Trương Thành Lĩnh.

Công phu nhập môn của Tứ Quý sơn trang bộ đầu tiên quan trọng chính là Lưu Vân Cửu Cung Bộ.

Bộ bộ pháp này chính là căn cơ võ công của Tứ Quý sơn trang, chẳng những có trợ giúp hạ bàn công phu lại càng trợ giúp điều trị nội tức.

Cửu Cung chính là phương vị, tức là hai bốn vai, sáu tám là đủ, trái ba phải bảy, đeo chín bước một, năm ở trung ương.

Bộ pháp biến ảo, tứ chính tứ tùy, cửu chuyển cửu biến, chín chín quy nhất, xoay tròn qua lại, đoan địa là phức tạp chặt chẽ, ngược lại Lưu Vân hai chữ kia, nói chính là tư thái thân pháp, chẳng những phải bộ pháp thuần thục, càng phải đi ra khỏi lưu phong hồi tuyết, khinh vân che nguyệt ý cảnh, mới là quan trọng nhất.

Trương Thành Lĩnh đầu óc vốn không quá linh quang, võ công căn cơ lại nông cạn, đi một bước suy nghĩ ba lần, do dự sợ hãi rụt rè, Lưu Vân Cửu Cung Bộ đi ra, hình thần đều không giống nhau.

Chu Tử Thư vừa thấy bộ dáng vụng về này trong lòng liền tức giận, cả đời y cùng người thông minh giao tiếp đã quen, sư phụ Tần Hoài Chương văn võ song toàn phong lưu tiêu sái, sư đệ Tần Cửu Tiêu cũng thông minh lanh lợi, tính tình tuy rằng ngây thơ nhưng tập võ lại là một chút liền thấu.

Hách Liên Dực, Hách Liên Tuần phụ tử đều là người trong nhân trung long phượng, đương nhiên càng không cần nhắc tới, Ôn Khách Hành thiên tư trác tuyệt, lại càng hơn người thường.

Chỉ có Trương Thành Lĩnh, y cùng đồ đệ này nói một câu tâm pháp thường thường phải giải thích hơn nửa ngày, vả lại là không hiểu cái gì dung hội thông suốt, cử một phản ba, chỉ là một mực ghi nhớ cứng nhắc.


Chu Tử Thư dạy cậu mấy ngày công phu, thật sự là kiên nhẫn đều mất hết, chỉ là thương cậu tan cửa nát nhà, không có tư niệm tạp chất, lòng đã hạ quyết tâm chỉ đành phải ép cậu luyện công, lấy ý muốn chim ngốc bay trước.

Hôm nay hai người họ cưỡi ngựa, lại dùng một sợi dây thừng dài buộc Trương Thành Lĩnh, để trên người cậu cõng rất nhiều vật nặng, đi theo sau ngựa luyện Lưu Vân Cửu Cung bộ, A Tương ngồi ở trong xe ngựa, vừa ăn vặt vừa vui vẻ xem náo nhiệt.

Trương Thành Lĩnh bị dây thừng buộc chặt không có cách nào giống như ngày xưa đi lại bình thường chỉ đành dốc toàn lực đi bộ pháp kia, cứ như vậy liền bỏ sót trăm phần trăm, đem một bộ Lưu Vân Cửu Cung bộ đi thất lắc tám xoắn.

Bốn người bởi vì muốn tránh né tai mắt bốn phương đi đều là đường nhỏ trong rừng.

Càng gần Nam Cương, thời tiết càng ẩm ướt nóng nực khó chịu, mặc dù đã là mùa thu nhưng không thấy nửa phần ý thu lạnh, ngày đó vẫn nóng rực.

Chu Tử Thư ngồi trên ngựa mồ hôi như mưa rơi, vốn đã buồn bực khó chịu, thấy bộ dáng này của Trương Thành Lĩnh, càng nổi giận từ trong lòng.

Ôn Khách Hành cùng y đi song song, quan sát sắc mặt, liền tiến lên thay y quạt quạt: "A Nhứ, công phu không phải một ngày hai ngày liền luyện tốt, y hãy tiêu trừ hỏa khí, Thành Lĩnh khắc khổ như vậy, còn có cái gì không đủ? Được rồi, nóng phải không? Ta sẽ quạt cho huynh."
Chu Tử Thư một bụng tức giận không có chỗ rải, thấy Trương Thành Lĩnh nhu thuận nghe lời, vốn cũng không đành lòng trách phạt, Ôn Khách Hành đưa tới cửa,chính là tự chui đầu vào lưới, liếc mắt nhìn hắn: "Là đồ đệ của ta hay đồ đệ của ngươi? Ta dạy hay ngươi dạy?"
Ôn Khách Hành cười: "Đương nhiên là đồ đệ bảo bối của huynh, huynh dạy là được rồ? "Ngoài miệng nói, quạt trong tay càng ngày càng siêng năng, gió mát vào người Chu Tử Thư thần sắc hơi dịu đi quay đầu thấy Trương Thành Lĩnh mồ hôi thấu trọng y, cắn răng từng bước từng bước đi tới đi lui liền siết chặt ngựa: "Dừng lại đi."
Trương Thành Lĩnh trên người cõng mấy chục cân đồ đạc, vốn đã mệt mỏi muốn chết, càng kiêm thiên thời oi bức khổ vạn trạng, bởi vì trong lòng hiểu được phải học tốt bản lĩnh thì tương lai mới có thể kế thừa gia môn, báo thù cho người nhà, một đường cắn răng khổ sở chống đỡ cũng không oán giận.

Chu Tử Thư xuống ngựa, thấy tóc Trương Thành Lĩnh đều ướt đẫm mồ hôi, từ trong ngực rút khăn tay ra lau mặt cho cậu: "Đi uống chút nước đi."
A Tương sớm rót cho cậu một chén nước sạch, Trương Thành Lĩnh nhận lấy cũng không uống trước mà đưa cho Chu Tử Thư: "Sư phụ uống nước."
Ôn Khách Hành đem hai con ngựa đều buộc kỹ, cười nói với Trương Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh chúng ta thật đúng là có hiếu, biết thương tiếc sư phụ." A Tương cũng rót cho hắn một chén nước, lại rót cho Trương Thành Lĩnh một chén, Trương Thành Lĩnh đưa nước cho nàng: "Tương tỷ tỷ, tỷ uống trước, ta tự mình rót là được."
A Tương thản nhiên cười: "Tiểu tử ngươi tuy hơi ngốc một chút nhưng tâm địa ngược lại lại tốt." Lời còn chưa dứt, một chưởng đánh về phía vai phải Trương Thành Lĩnh: "Ta đã bảo rồi gọi cô cô!"
Trương Thành Lĩnh mấy ngày nay theo Chu Tử Thư tập võ, tuy rằng không có thành tựu gì lớn nhưng Chu Tử Thư bức bách cậu ngày đêm khổ luyện, thân thủ cùng lúc ở Kính Hồ sơn trang đã rất khác nhau, thấy một chưởng này của A Tương đến cực nhanh, dưới chân tự nhiên lưu chuyển liền tránh được một chưởng này của A Tương.

A Tương cười hì hì nói: "Tiểu tử, quả nhiên có tiến bộ, lại đến!"
Chu Tử Thư ngồi dưới bóng cây uống nước, thấy hai người họ chơi đùa, liền cười nói với Ôn Khách Hành: "A Tương thân công phu này, nghĩ đến cũng là ngươi dạy đi."
"Không dạy nàng, ta sợ nàng nhất thời ba khắc đã bị người giết chết." Ôn Khách Hành cười khổ: "A Nhứ, huynh cũng đừng chê cười, công phu của ta đều là luyện lung tung, lại có thể dạy nàng được cái gì tốt."
Chu Tử Thư im lặng, võ công của Ôn Khách Hành y đã nhìn nhiều ngày, ngày đó cùng Diệp Bạch Y động thủ y liền đoán ra công phu của Ôn Khách Hành chính là ở trong Quỷ Cốc, từ trên người mọi người trộm học mà đến.

Tập võ như vậy, cố nhiên có thể hội tụ trưởng bách gia, học được một thân bản lĩnh tàn nhẫn nhưng nói đến căn cơ vững chắc lại luôn có chút thiếu hụt.

Ôn Khách Hành có thể luyện công phu đến mức này là hắn thiên phú dị bẩm, bản lĩnh của A Tương có vẻ rất nông cạn.

Y thấy Ôn Khách Hành mặt lộ vẻ ngây thơ, biết hắn hồi nhỏ lười học chính là hận sự lớn nhất trong đời, liền cầm tay hắn: "Công phu của ngươi ở trong võ lâm cũng là số một số hai, cũng không cần tự coi thường mình.

Chỉ là...!Chỉ là công phu Tứ Quý sơn trang, nếu ngươi thích, ta liền dạy cho ngươi, ngươi thông minh như vậy, còn không phải vừa học sẽ biết sao?"
Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư khen mình thông minh, chuyển bi thành vui: "A Nhứ, đừng bày ra bộ dáng sư huynh nữa, huynh có lòng vì phu nào dám không theo?"
Chu Tử Thư không để ý tới hắn, lại nói với Trương Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh không được hồ nháo, lại đây luyện bát quái chưởng." Lại trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái: "Ngươi đến đỡ chiêu cho Thành Lĩnh."
Trương Thành Lĩnh nghe xong liền không cùng A Tương đùa giỡn, chạy đến dưới tàng cây chắp tay với Ôn Khách Hành: "Mong sư thúc chỉ giáo."
Ôn Khách Hành cười nói: "Đứa nhỏ này cũng không cần nhiều quy củ như vậy——" Lời còn chưa dứt, đã một chưởng bổ về phía bên phải cậu, cùng A Tương vừa rồi dùng chiêu số bình thường không gì khác nhau, mặc dù không chứa nửa phần nội lực nhưng lại lão luyện tàn nhẫn hơn nhiều.

Ôn Khách Hành trời sinh học võ kỳ tài, khi còn nhỏ hắn theo cha mẹ tập võ, Ôn Như Ngọc y thuật siêu quần, chết người nhục cốt, nhưng võ công kỳ thật vẫn chưa phải nhìn thượng thừa cảnh giới.

Ôn Khách Hành lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ là bị phụ thân bức bách, chuẩn bị rất nhiều yếu quyết, y phương, chân chính tập võ, là ở trong Quỷ Cốc.

Người ở Quỷ Cốc,tựa như thân nhập cổ cục, nếu không giết người chính là bị giết, cũng không có đạo lý gì để nói.

Mới đầu Ôn Khách Hành chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, không ai để ý tới hắn liền tự mình trộm học.

Hắn thiên tư thông minh, võ công lại có chút căn cơ, người trong Quỷ Cốc động võ thường thường chính là dùng cả tính mạng để đánh nhau, sử dụng đương nhiên là bản lĩnh độc ác nhất.

Ôn Khách Hành khuy trưởng bách gia, hóa thành dùng của riêng mình, chiêu thức gì đến trong tay hắn liền có thể tự nhiên đi vu tồn tinh, phát huy ra uy lực lớn.

Lúc hắn lần đầu gặp Chu Tử Thư, đã sử dụng công phu Đàm gia chính là như thế.

Lúc này Trương Thành Lĩnh ban đầu luyện tập công phu quyền cước, phải cùng người khác phá chiêu mới có thể thuần thục.


Hắn là đồ đệ duy nhất của Chu Tử Thư, trước mắt không có người nào khác, Chu Tử Thư bị thương không nên động lực, công lực của A Tương nông cạn dọc theo đường đi Chu Tử Thư liền bảo Ôn Khách Hành cùng cậu đút chiêu phá chiêu.

Ôn Khách Hành võ công hỗn tạp, công phu quyền cước của các môn phái đều có liên quan, liền do hắn tùy ý xuất chiêu để Trương Thành Lĩnh dùng công phu Tứ Quý sơn trang tháo gỡ.

Ôn Khách Hành dạy Trương Thành Lĩnh quyền cước đương nhiên không cần ra sát chiêu, Chu Tử Thư ở bên cạnh nhìn hắn chỉ điểm Trương Thành Lĩnh vận khí xuất quyền như thế nào, trong lòng liền nghĩ, sư đệ thông minh tuyệt đỉnh lại có thể dựa vào chính mình luyện công phu đến cảnh giới này, nếu năm đó may mắn đi theo ân sư, sao có thể không thể xuất phát từ lam? Nghĩ đến Ôn Khách Hành không biết chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội mới luyện thành thân thủ như vậy trong lòng vừa kiêu ngạo, vừa khổ sở, trong ánh mắt nhìn Ôn Khách Hành cũng không kìm lòng được mang theo vài phần ý thương yêu.

Ôn Khách Hành đang cùng Trương Thành Lĩnh tháo dỡ bát quái chưởng, bát quái chưởng là công phu nhập môn của Tứ Quý sơn trang, Chu Tử Thư sau khi tập võ đại thành liền chỉ thích dùng kiếm dạy sư đệ lại không có đường tắt dễ đi.

Cho tới bây giờ học võ đều là khai mông luyện thân, trước quyền cước, hậu đao kiếm.

Trương Thành Lĩnh cơ sở quá kém không học được kiếm pháp liền bắt đầu từ công phu quyền cước.

Bát quái chưởng này cậu mới học chưa quen mới bắt đầu đã cùng Ôn Khách Hành đánh chiêu, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, cũng may Ôn Khách Hành chưởng không mang theo kình lực, có khi thấy Trương Thành Lĩnh không biết tháo gỡ như thế nào, liền ngưng chiêu không phát, đợi cậu nghĩ đến hiểu rồi mới tiếp tục.

Ôn Khách Hành dạy dỗ, quay đầu thấy trong ánh mắt Chu Tử Thư nhìn mình tràn đầy yêu thương tràn đầy liền cười nói: "A Nhứ, huynh nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ sợ ta đánh hỏng đồ đệ ngốc của huynh sao? Đừng sợ đừng sợ, ta ngay cả nửa phần nội lực cũng không có sử dụng."
Chu Tử Thư mỉm cười, A Tương ở một bên bĩu môi nói: "Chu đại ca, chủ nhân thật thiên vị, trước kia ta cầu người dạy ta cái gì, đều phải làm nũng khoe khoang thật lâu, dạy đồ đệ ngốc của ngươi, liền tận tâm như vậy."
Chu Tử Thư nói: "Những công phu này của hắn quá mức tàn nhẫn, công lực của ngươi không đủ học cũng vô ích.

Công phu Tứ Quý sơn trang nếu ngươi thích, ta liền dạy ngươi một ít."
A Tương cười nói: "Vẫn là ngươi tốt." Chu Tử Thư thấy bây giờ miệng nàng ngọt như vậy cũng cảm thấy buồn cười, trên đường đi có nàng và Trương Thành Lĩnh đi theo, náo nhiệt một chút cũng không cảm thấy tịch mịch.

Ôn Khách Hành lại dạy Trương Thành Lĩnh cách phát lực, vận quyền như thế nào, dạy cậu tự luyện tập rồi trở lại bên cạnh Chu Tử Thư ngồi xuống: "A Nhứ, huynh còn nói đồ đệ của huynh không phải do ta dạy? Ta tận tâm tận lực như vậy, huynh ở chỗ này hóng mát? Sư phụ tiện nghi như huynh làm cũng quá dễ đi."
Chu Tử Thư đưa cho hắn một chén nước; "Ta và ngươi nhất thể đồng tâm, đồ đệ của ta, đương nhiên cũng là đồ đệ của ngươi." Y nói như vậy, Ôn Khách Hành liền cười ngây ngô, A Tương trợn trắng mắt: "Vẫn là Chu đại ca lợi hại, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng chủ nhân như vậy, thật sự là vừa ngoan vừa sợ hãi, thì ra người sợ phu nhân.

Gọi là cái gì, cái gì..." Vắt hết óc mới nhảy ra một câu: "Chợt nghe sư tử Hà Đông rống lên, quạt rơi xuống lòng bàn tay mờ mịt."
Nước trong miệng Ôn Khách Hành đều phun ra, tức giận nói: "Tiểu nha đầu làm sao học được những thứ lộn xộn này?" Chu Tử Thư cười đến hụt hơi: "Tất nhiên là thượng lương bất chính hạ lương lệch."
A Tương nói những lời này, lại thần sắc ảm đạm.

Nàng thuở nhỏ không thích đọc sách, chữ cũng không biết mấy, câu chuyện về Sư Tử Hà Đông kia, cũng là ngày đó ở phái Nhạc Dương, Tào Úy Ninh nói cho nàng biết.

Nàng và Tào Úy Ninh nhiều ngày không gặp, kỳ thật cũng chưa từng nghĩ tới người nọ nhưng đột nhiên nhắc tới chuyện xưa, nhớ tới Tào Úy Ninh, lại giật mình ôm đầu gối ngồi dưới một cái cây túm lấy cỏ dưới thân ngẩn người.

Ôn Khách Hành cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng này của nàng cùng Chu Tử Thư liếc mắt nhìn nhau đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe được xa xa có tiếng binh khí đụng nhau liền nói: "Thành Lĩnh lên xe, A Tương, ngươi nhìn A Nhứ."
Chu Tử Thư cũng nghe được tiếng bước chân, một tay kéo Trương Thành Lĩnh lên xe: "Không được ra ngoài!" Lại trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái: "Ta còn phải để cô nương gia chiếu cố?"
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy ba người xuyên qua rừng rậm, một đường chạy tới phía sau đi theo một đám hắc y nhân, mỗi người cầm loan đao trong tay, hộ là sát thủ của Độc Hạt.

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư thấy đám Độc Hạt này, liếc nhau một cái, một người lấy quạt gấp ra một người rút ra Đan Cốt cũng không nhìn kỹ ba người kia là ai, liền hướng Độc Hạt giết tới.

Hai người họ một đường cẩn thận cẩn thận, hiện giờ cùng đám thích khách Độc Hạt này oan gia ngõ hẹp đương nhiên không thể lưu lại một người sống.

Ôn Khách Hành mở quạt ra, ở trong đám người vung vẩy như ý, tựa như cắt dưa chém rau vậy.

Chu Tử Thư kiếm chiêu tàn nhẫn, liêm tuyền sứ thập thức sử dụng ra, chiêu chiêu trí mạng.

Đan Cốt kia quả nhiên vô cùng sắc bén, càng kiêm kiếm phong tinh xảo, phối liêm tuyền thập cửu thức so với Bạch Y càng thêm phù hợp.

Ôn Khách Hành thấy y lần đầu thử kiếm, kiếm chiêu khiến cho vừa lòng như ý, liền thu tay lại, Chu Tử Thư thống khoái triển khai tuyệt kỹ, xoay người nhìn ba người bị Độc Hạt truy đuổi, lại là một nữ hai nam.

Một người phương diện tai to, cả người đẫm máu, chính là Nhạc Dương phái Cao Sùng bên trái là đồ đệ Đặng Khoan, một người khác thanh y trường bào tóc đầu phát tán loạn, rõ ràng chính là Tào Úy Ninh cảu Thanh Phong kiếm phái.

Một phần công phu thần thánh như vậy, một đám thích khách Độc Hạt hoành thi khắp nơi.

Chu Tử Thư hoàn kiếm quấn thắt lưng, thấy thần sắc ba người họ chật vật, mỗi người đều bị thương, lại chỉ nhận ra Tào Úy Ninh kỳ quái nói: "Tào thiếu hiệp? Sao ngươi lại ở đây? Hai người này là ai?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi