[ABO] SAU KHI KẾT HÔN TÔI THẬT THƠM

Editor: Lạc Y Y

"Được" Lục Cẩn cười nói, chỉ có điều Tô Nguyên không nhận ra, nụ cười của Lục Cẩn không thoải mái giống với ngày thường, mà là nụ cười bất đắc dĩ.

"Anh nói xem bệnh của anh khi nào có thể tốt lên nhỉ? Chờ anh khỏe rồi, em sẽ không bước chân vào giới giải trí nữa mà cùng anh đi du lịch, có được không?" Tô Nguyên cười nói về tương lai, Lục Cẩn cũng bắt đầu động lòng.

Vào lúc này, quản gia đột nhiên đi vào, Tô Nguyên giật mình định xuống giường, nhưng lại bị Lục Cẩn ngăn lại, "Không sao đâu, em đừng sợ."

Quản gia thành thật cúi đầu nói: "Lục thiếu gia, bà chủ bảo cậu Tô qua đó một chuyến."

"Không đi" Lục Cẩn không để Tô Nguyên trả lời đã từ chối thẳng.

Quản gia nói tiếp: "Bà chủ nói, bà ấy có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu Tô."

Lục Cẩn vẫn muốn từ chối, Tô Nguyên lập tức che miệng Lục Cẩn lại, "Chờ một lát, tôi lập tức qua đó."

Sau khi quản gia lui ra ngoài, Lục Cẩn không được vui nói: "Em đi làm gì, em không sợ mẹ anh làm khó em à?"

Tô Nguyên: "Vậy cũng không thể không đi mà, mẹ anh đã không hài lòng em rồi, lúc này em còn như vậy, chẳng phải khiến bà ấy càng ghét em hơn sao?"

"Là anh lấy vợ, bà ấy có vừa lòng hay không không liên quan đến anh, Tiểu Nguyên Bảo, anh không muốn em chịu thiệt." Lục Cẩn đau lòng ôm lấy Tô Nguyên.

Tô Nguyên cười nói: "Vậy cũng không thể bởi vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con giữa hai người đúng không, không sao mà, bà ấy chắc là chỉ nói vài điều liên quan đến chăm sóc anh thôi, em qua đó rồi về, anh phải ngoan ngoãn chờ em nha."

Lục Cẩn bất đắc dĩ đành phải buông Tô Nguyên ra, trước khi đi còn nói một câu: "Nếu bọn họ ức hϊếp em, em phải nói với anh."

"Được"

Tô Nguyên qua đó, bà Lục đã ngồi trên sofa từ lâu, nhìn thấy Tô Nguyên, vẻ mặt bà ta càng khó coi hơn, "Qua đây uống cái này đi."

Tô Nguyên liếc nhìn, chỉ là tách trà, cậu ngoan ngoãn uống cạn rồi ngồi đối diện bà Lục hỏi: "Phu nhân gọi tôi qua là có chuyện gì sao?"

Bà Lục liếc Tô Nguyên một cái nói: "Cậu biết tôi không hài lòng cậu không?"

"Ừm, tôi biết" Tô Nguyên siết chặt tay, tự nhủ với bản thân là không sao, chí ít Lục Cẩn thích mình.

"Tôi ban đầu định cho Thi Ngữ kết hôn với Tiểu Cẩn, chúng nó chí ít cũng là môn đăng hộ đối, đứng cùng nhau trong bữa tiệc mọi người cũng sẽ khen một câu trai tài gái sắc, còn cậu, cái gì cũng không có, còn có một gia đình hút máu người." Bà Lục cười lạnh, "Hạng người như cậu giống như bùn lầy vậy, khiến người ta cảm thấy chán ghét."

Bị bà Lục nói như vậy, Tô Nguyên nói không buồn chính là giả, nhưng cậu vẫn phải giả vờ cười hỏi: "Vậy thì tại sao phu nhân lại đồng ý cho tôi và Lục Cẩn ở bên nhau?"

Bà Lục cảm thấy buồn cười nói: "Sao gọi là đồng ý? Cậu chẳng qua được nhà họ Lục mua về, chẳng qua là Tiểu Cẩn bị hồ ly tinh cậu mê hoặc, có điều tôi nghe nói giữa hai người có thỏa thuận, hình như còn hơn một năm là phải kết thúc rồi đi."

Tô Nguyên nghĩ lại, không ngờ đã ở cùng Lục Cẩn lâu như vậy rồi, nhanh vậy đã qua hơn một năm, có điều hiện giờ thỏa thuận cũng nên bỏ đi rồi, nghĩ như vậy, Tô Nguyên cảm thấy cả người bắt đầu mệt mõi chỉ muốn ngủ.

Nhìn thấy Tô Nguyên đột nhiên nằm xuống, Lục Cẩn sợ hãi xông tới ôm lấy cậu, ánh mắt lộ ra sợ hãi, "Mẹ! Mẹ đã làm gì Tô Nguyên?"

"Sao con qua đây rồi?" Bà Lục nhất thời cũng có hơi hoảng, bà ta sợ chuyện mình làm bị Lục Cẩn phát hiện, "Con mau về phòng đi, cơ thể con còn chưa khỏi, sao có thể tùy tiện chạy lung tung!"

Lục Cẩn tức giận quát: "Con hỏi mẹ, mẹ rốt cuộc đã làm gì Tô Nguyên?"

"Cậu ta không sao" Bà Lục nói: "Chỉ là uống thuốc ngủ thôi."

"Tại sao mẹ muốn em ấy uống thứ này? Mẹ muốn làm gì?" Lục Cẩn lập tức ôm Tô Nguyên lên, anh không về lại phòng bệnh mà ôm cậu đến chỗ để xe, anh muốn đưa Tô Nguyên rời khỏi chỗ này, nơi này đối với cậu mà nói, quá nguy hiểm.

Bà Lục cũng không dám ngăn cản, bà ta lo lắng Lục Cẩn sẽ phát hiện hành vi của bà ta.

Tô Nguyên sau khi tỉnh lại phát hiện mình đã trở về nhà, cậu ngoảnh đầu nhìn thấy Lục Cẩn đang nằm bên cạnh mình, khó hiểu hỏi: "Sao chúng ta về đây rồi? Cơ thể của anh thế nào?"

"Anh không sao" Lục Cẩn ôm chặt Tô Nguyên vào lòng, có hơi sợ hãi nói: "Tiểu Nguyên Bảo, em nhất định phải bảo vệ bản thân, nhất định không được tin tưởng người khác, bao gồm cả anh, thứ đồ người khác đưa em, em không được nhận, đã biết chưa?"

"Anh đang nói gì vậy chứ? Coi em là con nít à?" Tô Nguyên cảm thấy có hơi buồn cười, sao mình ngủ một giấc, anh ấy trở nên giống một đứa trẻ vậy.

Lục Cẩn dùng cằm cọ cọ vào trán Tô Nguyên, "Tiểu Nguyên Bảo, anh không thể không có em, không có em anh sẽ chết đó."

"Em cũng thế, em cũng không thể mất đi anh." Tô Nguyên ngửa đầu hôn lên môi Lục Cẩn, còn về những lời bà Lục nói, cậu vẫn rất để tâm, cậu sợ Lục Cẩn sẽ để ý gia đình mình, sợ đến cuối cùng Lục Cẩn sẽ không cần cậu nữa, dù sao cậu thật sự không có tự tin có thể so với Diệp Thi Ngữ.

Lục Cẩn bị Tô Nguyên hôn gợi lên ham muốn, dùng giọng nói từ tính trầm thất nói bên tai Tô Nguyên: "Tiểu Nguyên Bảo, anh muốn em."

Tô Nguyên không từ chối, dùng nụ hôn mãnh liệt hơn để đáp lại anh, Lục Cẩn lập tức hiểu ý Tô Nguyên, bắt đầu không khách sáo nữa.

"Lục Cẩn, tiến vào đi, đánh dấu em, em muốn có con của chúng ta." Tô Nguyên thở hổn hển nói, lần trước Lục Cẩn chỉ ở bên ngoài, không thắt nút trong khoang sinh sản của cậu, lần này cậu muốn Lục Cẩn tiến vào, cậu muốn có con.

Nhưng xong việc, Lục Cẩn vẫn không vào tới trong khoang sinh sản của cậu, Tô Nguyên không thể hiểu, thậm chí bắt đầu hoài nghi Lục Cẩn vốn không thích mình, không muốn đánh dấu mình, càng không muốn mình sinh con cho anh.

Tô Nguyên không hỏi Lục Cẩn nguyên nhân, chỉ là giả vờ mệt mỏi nhắm mắt ngủ, cậu không hiểu cũng không muốn hiểu, cậu thật sự sợ hãi đáp án cuối cùng sẽ khiến cậu khó chịu.

Lục Cẩn dịu dàng vuốt ve đầu Tô Nguyên, đặt nụ hôn lên trán cậu, "Tiểu Nguyên Bảo, em ngủ một chút, anh đi làm cơm xong rồi thì gọi em."

Lục Cẩn sau khi ra ngoài, Tô Nguyên không nhịn được rơi nước mắt, anh ấy rõ ràng cũng yêu mình, tại sao? Tại sao không đánh dấu mình, có phải hết thảy đều là giả không? Chỉ là tự mình dệt ra một giấc mộng?

Trải qua chuyện lần này, Tô Nguyên quyết định bắt bản thân trở nên bận rộn, nếu trở ngại là không môn đăng hộ đối, vậy cậu sẽ nổ lực để mình và Lục Cẩn môn đăng hộ đối.

Mình nhất định có thể khiến cho người của nhà họ Lục chấp nhận mình.

Sự liều mạng của Tô Nguyên Lục Cẩn đều để trong mắt, nhưng anh không thể bắt Tô Nguyên dừng lại, chỉ có thể ở phía sau âm thầm hỗ trợ cậu.

Lục Cẩn còn phải về nhà xử lý chuyện của bà Lục, mặc dù ngày đó anh không biết vì sao bà phải hạ thuốc Tô Nguyên, nhưng trong đó nhất định có vấn đề, bất kỳ chuyện gì tổn thương đến Tô Nguyên cũng không được phớt lờ, nhưng bà Lục rất kín miệng, dù Lục Cẩn có điều tra thế nào cũng không tìm thấy bất kì manh mối gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi