[ABO] TỔNG TÀI, CÓ CUỘC HẸN KHÔNG?


Ánh mặt trời nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ sát đất thẳng đến người đang nằm trên giường ngủ say, ánh sáng chiếu vào làn da trắng nõn, cái miệng màu hồng anh đào nhỏ hơi hơi khô,cảm thấy bất mãn tựa đối ánh mặt trời vô tình quấy rầy này.

“Ân……”
Người trên giường đem chăn kéo qua đỉnh đầu, đem toàn bộ thân thể ấm áp tiến vào trong chăn, miệng ngoáp một cái làm cậu lần nữa tiến vào đại mộng xuân thu.

Du Triết Hãn tập thể dục buổi sáng trở về, nhìn phòng khách không thấy ai, biết Lâm Sơ Dương còn chưa rời giường, hắn về phòng mình tự thu xếp đồ đạc, lại đến bên cạnh phòng cho khách kêu Lâm Sơ Dương rời giường.

Mở cửa, hình ảnh đập vào mắt chính là trên giường có một sườn núi, tiếp theo “Sườn núi” bắt đầu động đậy.

Lâm Sơ Dương mờ mịt cố hết sức kéo chăn trên đầu xuống, một cái đầu tóc loạn như ổ gà nhoi lên, áo sơmi to rộng từ một bên vai tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn như ngọc.

Cậu có chút mê mang mà nhìn ngoài cửa sổ, tự hỏi về vấn đề nhân sinh tam đại:
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Tôi đang làm gì?
Nhìn bộ dáng ngơ ngơ ngốc ngốc của Lâm Sơ Dương như thế, Du Triết Hãn lại nghĩ tới bộ dáng tối hôm qua cậu ngồi ở trên đùi mình hung hăng bóp cổ hắn mà uy hiếp, nhịn không được tự nhiên cười.

Du Triết Hãn nhìn bờ vai màu trắng ngọc, ánh mắt ảm đạm, tiểu gia hỏa này là đang câu dẫn hắn sao?
Nếu Lâm Sơ Dương biết suy nghĩ trong đầu hắn lúc này, nhất định sẽ thật hối hận khi không trực tiếp bóp chết hắn!
“Chào buổi sáng.


” Du Triết Hãn khôi phục lại tinh thần, mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh.

“Sớm a……” Thanh âm mềm mại từ miệng người ngồi yên trên giường truyền đến.

Thanh âm kia lại lần nữa đem Du Triết Hãn trong lòng xoa đến rối tinh rối mù, ngay cả đối Cố Khuynh đều không có loại cảm giác này.

Âm thanh của Cố Khuynh điềm đạm nhẹ nhàng, mà âm thanh Lâm Sơ Dương là hương vị mang theo một chút làm nũng, làm người ta nghe xong thật thoải mái, tâm bực bội cũng bình tĩnh trở lại.

Lâm Sơ Dương sau khi nghe thấy mặt xa lạ lại có điểm quen thuộc thanh âm, đầu óc trở nên tỉnh táo, cậu nhìn đồ vật trang trí trang hoàng trong căn phòng xa lạ bất giác nuốt một ngụm nước bọt, cổ xoay chuyển kêu “Răng rắc, răng rắc” không khác bao nhiêu người máy, thấy Du Triết Hãn đang khoanh tay nhìn cậu.

“Anh, anh…… Tôi, anh đã làm gì tôi rồi, tôi như thế nào lại ở đây.

” Lâm Sơ Dương một phen túm chăn trùm trên người, chỉ lộ ra cái đầu lông xù cùng đôi mắt đào hoa cỡ lớn nhìn chằm chằm Du Triết Hãn.

Du Triết Hãn cười cười hướng Lâm Sơ Dương đi tới, cơ thể hơi hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm mắt đào hoa của cậu nói: “Cậu tối hôm qua không phải nói muốn làm tôi sao? Như thế nào hiện tại lại nói tôi chơi xấu?”
Lâm Sơ Dương: “!!!”
Trời ạ! Omega làm Alpha!
Bản tin thế giới: Du đại tổng tài đường đường là chủ tịch tập đoàn là một Alpha cường tráng thế nhưng bị một Omega vô danh tiểu bối tay trói gà không chặt làm, thế giới điên đảo gì đây, vẫn là xã hội có vấn đề?
Đầu óc Lâm Sơ Dương miên man suy nghĩ trong lòng sung sướng khi biết mình anh dũng như vậy, Du Triết Hãn lạnh lùng như băng nói: “Bất quá cậu cuối cùng hôn mê, không làm được……”
Một chậu nước lạnh ào ào dập tắt lòng thiêu đốt của Lâm Sơ Dương là một Omega cậu cũng có thể phản công ngọn lửa.

Nhìn mắt Lâm Sơ Dương ban đầu chớp chớp sung sướng nháy mắt trở nên ảm đạm, trong lòng Du Triết Hãn cảm thấy vô cùng thoải mái!

Lâm Sơ Dương: “……” Tôi cảm giác tôi giống như trở thành con khỉ bị người khác chơi đùa……
Con khỉ: Cậu không cần đem sự thật ngu xuẩn đấy đẩy lên trên đầu ta, nói thật, ta khả năng vẫn là tổ tông cậu!
“Cho nên…… Chúng ta chuyện gì cũng chưa phát sinh đúng không?” Lâm Sơ Dương thật cẩn thận hỏi.

Đầu cậu mới vừa khởi động, tuyến trạng thái không thuộc về chỉ số thông minh, vì sợ bị hố lần nữa, cậu tận lực ngữ khí khi nói chậm lại.

Thấy dáng vẻ này của cậu, Du Triết Hãn trong lòng bỗng nhiên bốc cháy lên một loại ý tưởng muốn trêu chọc cậu.

Du Triết Hãn nghiêng mắt cười, bắt lấy bờ vai của cậu, đem cậu đặt xuống giường.

Lâm Sơ Dương đột nhiên không kịp đề phòng mà bị đè ở trên giường, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh giờ đây tràn ngập kinh hoảng.

“Xem bộ dáng này của cậu, chẳng lẽ cậu tưởng phát sinh chuyện gì sao?” Du Triết Hãn dán sát vào bên tai cậu khẽ cười nói.

Thở ra ngụm khí thổi bay phần cổ lông tơ, nổi lên một tầng da gà.

Lâm Sơ Dương cắn răng gấp giọng nói lớn: “Tôi mới không có tưởng, anh mau tránh ra!”
Bỗng nhiên truyền đến hương vị Omega nhàn nhạt, là một luồng tin tức tố cùng loại với sữa bò dũng mãnh phả vào hơi thở hắn, chỉ thoáng qua hắn không tự chủ được phóng tin tức tố chính mình ra.

D
u Triết Hãn tin tức tố cùng loại với hương vị champagne có thể làm người trầm mê tại chỗ, cũng có tính công kích.


Hiển nhiên Lâm Sơ Dương cũng ngửi được tin tức tố của hắn, hơn nữa mùi vị càng ngày càng nồng, cảm giác được cơ thể chính mình bắt đầu không chịu khống chế mà mềm nhũn, Lâm Sơ Dương luống cuống.

Xong rồi, thuốc ức chế mất đi hiệu lực!
Cậu hao hết sức lực muốn đẩy Du Triết Hãn ra, lại không dự đoán được người nọ ôm càng chặt.

Lâm Sơ Dương không hề nghĩ ngợi gì hung hăng cắn một ngụm trên vai hắn.

Du Triết Hãn cảm nhận được trên vai đau đớn lấy lại tỉnh táo, hắn nới lỏng tay, nhưng lại không thả Lâm Sơ Dương ra.

Hắn chưa bao giờ đối với tin tức tố của Omega chìm đắm say sưa như này, tin tức tố của Cố Khuynh nhiều nhất cũng chỉ làm hắn cảm thấy an tâm cùng với không ghét bỏ.

Từ nhỏ, hắn đã được gia tộc tiến hành nghiêm khắc luyện tập đối với tin tức tố của Omega, đây cũng là vì phòng ngừa có người lợi dụng Omega hãm hại hắn.

Rốt cuộc, Du Đại tổng tài của một tập đoàn có năng lực hùng hậu, xí nghiệp bao trùm phạm vi rộng khắp nơi, ai nấy đều thừa dịp Du Đại tổng tài thiếu cảnh giác mà phóng thích tin tức tố omega nhằm chiếm lấy lợi ích từ hắn!
Bởi vậy, Du Triết Hãn chưa bao giờ sẽ vì tin tức tố của Omega mà làm chính mình mất khống chế được.

Nhưng hắn không biết vì sao Lâm Sơ Dương là ngoại lệ.

“Cậu là Omega?” Giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lùng vang lên, Du Triết Hãn đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Sơ Dương.

Nhìn bộ dáng Lâm Sơ Dương lúc này làm hắn suy nghĩ vì cái gì cậu giả làm Beta cùng hắn tiếp xúc, là có mục đích gì.

“Sao có thể, anh suy nghĩ nhiều rồi!” Lâm Sơ Dương mắt trợn trắng giả vờ bình tĩnh, đẩy đẩy hắn, “Mau mau tránh ra, đè nặng một beta như tôi có ý gì đây?”
Du Triết Hãn bất động, chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi: “Vậy trên người cậu vì sao có tin tức tố của Omega!”

“Nga, anh nói cái này a…… Cái này sao……” Lâm Sơ Dương đứt quãng trả lời, vận chuyển đầu óc bay nhanh.

Này……
Này đáp như thế nào? Này thực rõ ràng muốn lấy mạng cậu?
“Như thế nào, cậu thật lòng mà giải thích, như thế nào không nói!” Du Triết Hãn cười lạnh nói.

“A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!” Lâm Sơ Dương dây thần kinh trong đầu chợt lóe, “Ngày hôm qua tôi đi toilet có nhìn thấy một Omega thoạt nhìn hình như là tới kỳ phát tình đụng vào trên người tôi, tôi liền đỡ Omega đó đến trong phòng nghỉ ngơi, mùi vị này hẳn là lúc đó bị nhiễm phải.


Du Triết Hãn hồi tưởng một chút, xác thật tối hôm qua cậu đi toilet thật lâu không trở lại, thời điểm ở trên xe hắn cũng mơ hồ ngửi được cổ hương vị kia.

⋇ Mọi người thấy chỗ này hương vị chỗ kia mùi vị rất khó hiểu phải không thật ra thì nguyên bản nó là hương vị nhưng mình thấy có vài câu không hợp từ đó cho nên mình lấy từ khác thay vô.

Kỳ thật, khi đó Lâm Sơ Dương đi toilet là tiêm thuốc ức chế vào, đương nhiên cậu không có ngu mà nói cho Du Triết Hãn biết.

Du Triết Hãn còn muốn nói gì đó.

Bỗng nhiên, dưới lầu chuông cửa vang lên, ngay sau đó một giọng nói to lớn vang dội của thư ký hắn, “Tổng tài, đã đến giờ đi làm!”
Ở lầu hai cũng có thể nghe rõ giọng nói kia, không hổ là thư ký của Du tổng, khí chất cũng khác người.

Lâm Sơ Dương thấy hắn không có phản ứng gì, tính toán một chân đá văng hắn, thấy hắn đứng lên, đáy mắt thế nhưng lại mang theo một tia mất mát.

Mất mát?
Chẳng lẽ cậu nhìn nhầm rồi sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi