ÁC CHI HOA

Ngày qua ngày vẫn dần trôi như vậy, mặc kệ việc Kỷ Phủ Tường vẫn chưa cho Cầm Lan cách cách một sắc mặt hòa nhã, còn nói rõ sẽ không lấy nàng, hy vọng nàng nhanh tìm một nhà khác để gả, thế nhưng Cầm Lan càng bị ngăn cản thì càng tiến lên, không những vậy nàng còn dời nhà từ Bắc Kinh đến ở một chỗ cách Kỷ gia không xa lắm rồi xây dựng một tòa vương phủ rộng lớn.

Vân Lê xem ở trong mắt, trong lòng lại nửa buồn nửa vui, vui chính là có người ôm một mối tình thắm thiết với Kỷ Phủ Tường, còn buồn chính là Kỷ Phủ Tường đối với tính bá đạo của nàng rất phản cảm, không có một chút tình cảm nào đáng nói, nhưng dù thế nào hai người bọn họ cũng sẽ trở thành vợ chồng.

Trong lúc này Kỷ lão gia lại trực tiếp xưng hô Cầm Lan là ‘con dâu’, thái độ vô cùng thân thiết.

Đồng thời, trong tâm Vân Lê còn dấu diếm nỗi niềm hâm mộ và ghen tị, nắm tay nhau, bạch đầu giai lão. Tương lai có diễn biến ra sao thì đó cũng là một loại hạnh phúc a.

“Vân Lê.”

Kỷ Phủ Tường kêu to cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Lê, y ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Phủ Tường và Cầm Lan cách cách đứng ngay trước cửa sương phòng, hai người trai tài gái sắc lại còn môn đăng hộ đối khiến tự đáy lòng Vân Lê cảm thấy cao hứng, nhưng cũng ẩn ẩn đau lòng.

Từ khi Cầm Lan giờ giờ phút phút luôn xuất hiện bên cạnh Kỷ Phủ Tường tới nay, những xúc cảm mâu thuẫn, tự khinh thường bản thân không lúc nào không tra tấn y, so với ốm đau bệnh tật còn khó chữa hơn.

“Làm sao vậy, thiếu gia?” nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Vân Lê nhưng trong lòng lại đổ máu.

“Cầm Lan nói a mã của nàng ta có biết một vị đại sư Tây Tạng đức cao vọng trọng, nguyện ý đến Kỷ gia để cầu phúc cho em, đuổi con ma bệnh ra khỏi người em vĩnh viễn.” Kỷ Phủ Tường vô cùng hân hoan mà nói.

“Ha hả, đa tạ cách cách đã lo lắng.” Vân Lê đứng dậy cảm tạ nói.

“Vân ca ca, thân thể càng sớm khỏe mạnh thì Phủ Tường mới có thể vui vẻ lên được.” Cầm Lan gọi thẳng tên Kỷ Phủ Tường, cũng kiên trì gọi Vân Lê là ca ca, dần dần kéo gần khoảng cách với bọn họ.

“Sắc trời không còn sớm nữa, cô đi về trước đi, ta bồi Vân Lê nói chuyện một lát.” Kỷ Phủ Tường nói, hắn chỉ thích ở cùng một chỗ với Vân Lê.

“Thôi được, ngày mai ta lại đến vậy.” Cầm Lan luôn luôn là bộ dáng nhu thuận mềm mại như vậy, nàng biết Vân Lê là thị tẩm của Kỷ Phủ Tường nhưng tựa hồ nàng …không ngại một chút nào.

Đợi Cầm Lan đi rồi, Kỷ Phủ Tường ngồi xưống ngay cạnh giường, liếc mắt đưa tình nhìn Vân Lê.

“Ngài có muốn nghỉ ngơi chốc lát không?” Vân Lê mỉm cười hỏi.

“Có.” Kỷ Phủ Tường cởi áo khoác sợi bông, Vân Lê liền nằm lùi vô một chút để thiếu gia chui vào trong chăn, “Ha hả, thật là ấm áp.”

Đúng vậy, ngài rất lạnh, bên ngoài gió lớn lắm ạ?” Cũng đã vô Đông rồi.

Đúng vậy a, cây cỏ trong viện đều bị héo rũ hết cả, xem ra không lâu nữa sẽ có tuyết rơi.” Kỷ Phủ Tường thấp giọng nói xong, cánh tay dài thân mật kéo Vân Lê ôm vào trong ngực.

“Cảnh tuyết ở Kỷ phủ chắc sẽ rất đẹp.” Vân Lê lắng nghe nhịp tim Kỷ Phủ Tường tim, thì thào nói.

“Còn nhớ mới trước đây thôi chúng ta còn cùng nhau ném tuyết chứ?” Kỷ Phủ Tường khe khẽ cười, “Em cầm tuyết ném vào trong cổ ta, làm ta cả kinh nhảy loạn tại chỗ.”

“Ha hả.” Vân Lê nhịn không được cười ra tiếng, “Em cứ nghĩ ngài sẽ né tránh.”

“Ta sợ né tránh sẽ làm không vui.” Kỷ Phủ Tường nói sự thật, “Hơn nữa ta thích bị em ném trúng, nhìn dáng hình em ‘khanh khách’ cười to.”

“Thiếu gia…” Vân Lê dường như muốn nói gì nhưng bỗng dung ngực lại kịch liệt đau đớn, giống như phế phổi sắp vỡ ra vậy, y kìm nén cảm giác ho khan, gắt gao nắm chặt bàn tay thiếu gia.

“Dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không rời khỏi em, Vân Lê.” Kỷ Phủ Tường ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Ta vẫn sẽ mãi cầm chặt tay em như thế này, cho nên… Em đừng rời bỏ ta.”

“Dạ vâng, thiếu gia…” Hơi thở Vân Lê hơi gấp gáp, bởi vì liều mình nhẫn nại sự đau đớn, y cắn đôi môi đến nỗi muốn rách da. Thiếu gia nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, giữ chặt y, tựa như trong hồi ức ngài vẫn cầm lấy… Con diều màu trắng ấy.

Không biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ, Vân Lê nghe được tiếng gió thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, tới khi tỉnh hẳn thì bên ngoài mây đen đã phủ dầy đặc, thiếu gia ngủ rất say, vẫn ôm thắt lưng y như lúc nãy.

Vân Lê mỉm cười hơi dời thân mình ra, cầm lấy áo khoác choàng thêm bên ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy định đi đóng cửa sổ lại.

Thế nhưng, khi y chạm tới khung cửa sổ, có thứ gì đó lạnh lẽo như băng rơi trên gương mặt y, Vân Lê không khỏi sửng sốt.

Tiếp theo, hạt thứ hai lại bay xuống.

“Tuyết?”

Vân Lê hào hứng ngửa đầu, bông tuyết rơi như mưa trên bầu trời, dưới ánh sáng của đèn ***g Kỷ phủ trông tựa như những cánh hoa đào đẹp xinh đang tung bay nhảy múa.

Vân Lê bất giác đi ra hành lang dài, gió vẫn đang thổi, tuyết vẫn đang rơi. rất nhanh, trong sân Kỳ Lân điện đã đọng một tầng tuyết trắng mỏng.

Quả nhiên rất đẹp, tuyết rơi xuống đình viện Kỷ gia đình vẽ nên mộ bức tranh thuỷ mặc làm say lòng người, Vân Lê nhớ Kỷ Phủ Tường từng nói với y, hắn chán ghét Kỷ gia bởi vì quy củ thị tẩm quá mức tàn khốc và vô tình!

Nhưng Vân Lê lại không ghét Kỷ gia, tương phản, còn thực cảm kích cái loại gia quy khắc nghiệt này, nếu không có truyền thống thị tẩm thì cả đời y đều không có khả năng gặp Kỷ thiếu gia, chứ nói chi là cùng hắn thân cận gần hai mươi năm.

Ở Kỷ gia, nhất là ở mỗi ngõ ngách trong Kỳ Lân điện đều hiển hiện từng khoảnh khắc ký ức tốt đẹp lúc y vui đùa cùng với Kỷ Phủ Tường.

Ném tuyết… Chắc là ở chỗ kia? Bên cạnh đình nghỉ chân giữa hồ.

Vân Lê nghĩ thầm muốn bước nhanh đi qua đó, y đã lâu không giống như bây giờ có thể thuận lợi mà đi hết một đoạn đường, hoàn toàn không cần dừng lại để hít thở.

Đình giữa hồ, sáu cây cột trụ đứng sừng sững vững chắc, Vân Lê nhìn lại hành lang dài gấp khúc giống như nhìn thấy hai đứa bé một cao một thấp vui sướng chạy nhảy, cười đùa, ném những viên tuyết tròn vào nhau.

Đứa bé cao hơn khoái hoạt kêu: “Lê, nhanh lên, tới bắt ta! Bắt được liền cho em ăn kẹo hoa quế.”

“Chờ em với Kỷ ca ca.”

Bọn chúng chạy ngang qua bên người Vân Lê, rất nhanh chạy sang bên khác rồi lại tiếp tục trod chơi đuổi bắt.

“Thiếu gia…” Hai hàng nhiệt lệ chảy xuống cằm tái nhợt của Vân Lê, đôi môi rướm máu hơi hơi mấp máy “Em không thể ở bên ngài vượt qua cả đời, nhưng … Em dùng cả đời này, yêu ngài.”

Đúng vậy, y cả đời này đều yêu thiếu gia, chết cũng không đổi thay.

“Dùng cả đời yêu ngài… Lê lưu lại.”

Câu thổ lộ này được Vân Lê trộm khắc vào cột trụ của đình giữa hồ, cầm mảnh thủy tinh ép hoa đào khô dụng tâm khắc lên từng nét lại từng nét ….

Đợi đến thời điểm Kỷ Phủ Tường phát hiện Vân Lê thời, Vân Lê đã nôn ra rất nhiều máu, y nằm ngang trên nền tuyết hôn mê bất tỉnh.

“Vân Lê, em đừng đi! Em đã hứa với ta, tỉnh lại mau!”

“Còn đại sư Tây Tạng nữa! Ông ấy còn chưa cầu phúc cho em đâu! Lê!”

“Đại phu? Mau! Kêu đại phu đến!”

Kỷ Phủ Tường hoàn toàn biến thành một kẻ điên mà ôm chặt Vân Lê, canh giữ bên giường bệnh hai ngày một đêm, thanh âm khàn khàn hét gọi tên y, tuy vậy Vân Lê trước sau vẫn không chịu tỉnh lại, y nằm trong khuỷu tay Kỷ Phủ Tường nhè nhẹ ngừng hô hấp trong lúc ngủ mơ.

Trong mùa đông khắc nghiệt, lễ tang của Vân Lê đơn giản lại bí mật, chỉ có quản gia và Cầm Lan tham dự, chính tay Kỷ Phủ Tường đào phần mộ, rồi khắc bia xong liền dựng thẳng dưới tán cây đào khô. Thế nhưng bị mai táng không chỉ Vân Lê mà còn cả linh hồn Kỷ Phủ Tường, hắn trở nên mất hồn mất vía, vất vưởng giống như cô hồn dã quỷ.

Kỷ lão gia cho hắn thời gian một năm nhưng Kỷ Phủ Tường vẫn như cũ không thay đổi dù chỉ một phân, cả ngày tưởng niệm Vân Lê, Cầm Lan cũng không ngại, tiếp tục dưới sự tác hợp của cha mẹ kết hôn với Kỷ Phủ Tường. Tuy rằng… ngay cả bái đường Kỷ lão gia cũng phải tìm người thay thế cho Kỷ Phủ Tường để tránh hắn gây chuyện xấu hổ mất mặt trong hôn lễ.

Cầm Lan vẫn rất tích cực, nàng ôm ý niệm xung hỉ trong đầu gả cho Kỷ Phủ Tường, mỗi đêm tích cực hầu hạ hắn. Kỷ Phủ Tường trước sau cứ là một đầu gỗ, chỉ có thời điểm đi viếng mộ Vân Lê, vẻ mặt hắn mới có thể toát ra nét đau thương, thì thào lẩm bẩm: “Lê, mùa xuân, ta dẫn em đi thả diều này…”

Tất cả mọi người đều nghĩ Kỷ gia thế là hỏng rồi, tuy rằng Kỷ lão gia ngang ngược độc đoán, là một nhân vật lợi hại, nhưng người thừa kế lại gục ngã không dậy nổi, Kỷ gia còn có cái gì đáng giá chờ mong?

Trong thời gian ngắn lời đồn nổi lên bốn phía, Kỷ gia sẽ suy sụp!

Đúng lúc này, Cầm Lan lại bỗng nhiên có thai. Kỷ Phủ Tường cuối cùng cũng có một ít phản ứng, hắn sắp làm cha, Vân Lê từng hy vọng hắn có thể có đứa nhỏ.

Thái độ Kỷ Phủ Tường đối với Cầm Lan có cải thiện, hắn cho rằng bản thân nợ Cầm Lan rất nhiều, cả đêm động phòng hoa chúc hắn đều bỏ mặc nàng mà bồi bên cạnh mộ Vân Lê.

May mà Cầm Lan hoài thai thực thuận lợi nhưng trong lúc sinh sản có một chút khó khăn. Sau nửa ngày, hai bé trai song sinh ra đời, Kỷ Phủ Tường đặt tên bọn trẻ là Hiếu Sâm, Hiếu Hòa.

Hy vọng bọn chúng có thể hiếu thảo mẫu thân mình, hơn nữa hai anh em có thể chung sống hòa thuận. Đối với đứa con cả Hiếu Sâm, Kỷ Phủ Tường ký thác kỳ vọng rất cao, thằng bé là truyền nhân Kỷ gia, chỉ cần nó bảo hộ được Kỷ gia là có thể bảo vệ mộ phần của Vân Lê.

Mà hiện tại, thế sự càng ngày càng hỗn loạn, có thể vực dậy được Kỷ gia chỉ có phụ thân của hắn – Kỷ Hồng Diệp.

Kỷ Phủ Tường để mặc phụ thân xử lý mọi sự, Kỷ Hồng Diệp liền tuyên bố ẩn cư, giao cho Kỷ Phủ Tường chưởng quản Kỷ gia, ông hẳn muốn cho thế nhân biết Kỷ gia sẽ truyền lưu thiên.

Nhưng hội nghị gia tộc quan trọng, người có quyền đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Kỷ Hồng Diệp, cao thấp trên dưới Kỷ phủ đều đối ông đều ngoan ngoãn phục tùng. Kỷ Phủ Tường chung quy chỉ là một con rối, nhìn thấy hắn thì họ ra hiệu bằng mắt với nhau làm việc.

Dù thế Kỷ Phủ Tường cũng chẳng thèm để ý, với hắn mà nói, Kỷ gia chính là một nhà giam, giam cầm tình yêu của hắn và Vân Lê.

Chẳng bao lâu sau, gần đến ngày Kỷ Hiếu Sâm, Kỷ Hiếu Hòa mừng một trăm ngày sinh ra. Dựa theo lệ thường, Kỷ gia sẽ đến từ đường cầu phúc, viết ra tên của đứa trẻ mới sinh rồi dùng giấy đỏ bọc lại, dán tại trên tường nơi thờ cúng thần linh để thỉnh cầu tổ tiên phù hộ.

Có thể thực hiện nghi thức cầu phúc này chỉ có con trai trưởng Kỷ gia và nam nhân trưởng thành, Cầm Lan chỉ có thể ngồi chờ ở căn phòng cạnh từ đường, trong lúc rãnh rỗi, Cầm Lan tán gẫu với quản gia.

“Khang tổng quản, ngươi cũng lớn tuổi rồi phải không?” Cầm Lan hỏi, hôm nay là ngày ăn mừng tram ngày của đôi Lân nhi, nàng mặc một bộ xiêm y tơ lụa màu đỏ thẫm, từ đầu đến chân đều đeo đầy trang sức vàng bạc đủ hình dạng do các trưởng bối đưa, thoạt nhìn giống như tân nương đang hoan hỉ.

“Lão nô năm nay đã năm mươi ba.” Quản gia lấy lòng cười nịnh nọt nói: “Nhờ hồng phúc phu nhân người, thân thể xương cốt lão cũng xem như cường tráng, không bệnh không tật.”

“Không bệnh chính là phúc khí, nhưng mà…” Cầm Lan cười nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ghét nói “Có người, vẫn là nên chết mới đúng là tốt.”

“Người nói là …?” Quản gia mặt lộ vẻ vẻ sợ hãi hỏi.

“Vân Lê.” Cầm Lan không e dè nói rõ ràng cả tên lẫn họ, “Y đã chết rồi, không phải mọi người nên thở một hơi nhẹ nhõm sao?”

“Này…”

“Ngươi cũng đừng giả vờ, ta biết lão gia và phu nhân đều hy vọng y nhanh chết sớm một chút. Ta tự nhiên cũng như thế, chỉ khi hắn mất đi thì Phủ Tường mới thích ta.”

“Đúng vậy thưa phu nhân.” Quản gia không tiện nói thêm điều gì, chỉ có thể khúm núm gật đầu.

Người bên ngoài không rõ ràng lắm, tưởng Kỷ lão gia không chịu thoái vị cho nên Kỷ Phủ Tường mới không kết hôn. Chính là người ở bổn gia cũng biết, là do Kỷ Phủ Tường không – chịu – rời – khỏi Vân Lê nên mới không muốn thành thân.

Bọn họ đang lo việc này phải giải quyết như thế nào Vân Lê liền ngã bệnh, bệnh tình của hắn đều tác động đến tâm tư mọi người nhưng người thật lòng quan tâm Vân Lê … có lẽ chỉ mỗi Kỷ thiếu gia.

Suy đi nghĩ lại, Vân Lê thật đúng là một hài tử đáng thương.

Trong lòng lão quản gia cũng buồn bực thở dài một hơi, cầm lên ấm trà đồng định rót thêm trà cho Cầm Lan lại vạn phần kinh ngạc khi thấy Kỷ Phủ Tường ngơ ngác đứng ở cửa nhìn bọn họ.

“Lão, lão…” Quản gia sắc mặt xanh trắng, nói đều nói không nên lời.

“Phủ Tường… Thiếp … thiếp …” Cầm Lan cũng nhanh chóng thu lại cái bộ dạng thị sủng mà kiêu kia. Sắc mặt đanh đá ngang ngược lúc nãy lại đổi thành sự hoảng sợ tột cùng mà nhìn hắn.

Nhưng Kỷ Phủ Tường không có giận dữ, thời điểm lão quản gia còn muốn nói điều gì đó Kỷ Phủ Tường đã xoay người rời khỏi.

“Vân Lê…” Kỷ Phủ Tường đứng trước mộ Vân Lê, trong tay nắm chặt mảnh thủy tinh ép hoa đào khô, máu tràn ra từ nắm tay khiến cho dòng chữ “Cuộc đời này tình cảm chân thành —— Vân Lê” trên mộ bia đều bị nhiễm đỏ.

“Ta sẽ không tha thứ Kỷ gia, vĩnh viễn sẽ không!” Kỷ Phủ Tường đứng trước Vân Lê thề nguyền. Cái loại gia tộc máu lạnh kiểu này chắc chắn sẽ gặp họa diệt vong!

Kỷ Phủ Tường suốt đêm tức tốc rời khởi Kỷ gia, có người nhìn thấy hắn say mèm xuất hiện ở phố hoa, mà quan trọng là việc thiếu gia dòng chính lại đến thanh lâu kỹ viện là tuyệt đối không cho phép.

Cũng có người nói, người đó không phải là Kỷ Phủ Tường bởi vì hắn sớm đã đến Thượng Hải mở một xưởng dệt, chuyên môn tranh giành việc làm ăn với Kỷ gia.

Đối với chuyện này, Kỷ lão gia nói tất cả đều là tin đồn nhảm, Kỷ Phủ Tường vẫn rất tốt, không cần mọi người vướng bận nhưng lại không chịu để cho đứa con ra mặt để giải đáp lại các loại nghi ngờ này nọ.

Thật như giả mà giả cũng như thật, dưới sức ép quyền thế và uy tín của Kỷ gia mọi người cũng dần tin lời Kỷ lão gia nói, họ cho rằng Kỷ Phủ Tường đang sống rất tốt ở bổn gia.

Nhưng mà sự thật là sau khi Kỷ Phủ Tường rời đi Kỷ gia đã quê nhà Vân Lê, sau khi Vân Lê đi, Vân gia nhận được một số vàng an ủi từ Kỷ gia bèn dùng số tiền đó xây dựng thêm phòng ốc.

Kỷ Phủ Tường ở trong căn phòng trước đây của Vân Lê. Một vài ngày sau lại mất tích.

Chờ đến lúc người hầu Kỷ gia tìm ra hành tung Kỷ Phủ Tường, phát hiện hắn say rượu, hút thuốc, thất hồn lạc phách giống như đã trải qua cuộc sống của một tên lang thang. Có một ngày hắn té xỉu ở cạnh mương thì được một nghệ kỹ (*) Nhật Bản cứu.

(*) kỹ trong kỹ nữ.

Nghe nói nghệ kỹ đó tên là Đồng Hạnh, có khuôn mặt thanh tú giống Vân Lê đến mười phần. Lúc ý thức Kỷ Phủ Tường mơ hồ vẫn hướng nàng nói câu: “Thực xin lỗi, ta yêu em”.

Nghệ kỹ ôn nhu nói với hắn: “Hảo hảo sống sót.”

Vận mệnh Kỷ Phủ Tường ngày nào đó đã xảy ra biến chuyển. Hắn cai rượu, một lần nữa lại đứng dậy bắt đầu kinh doanh làm ăn, làm trang sức hoa khô tiêu thụ ở các nơi trong nước. Bởi vì trang sức hoa khô hắn làm ra có giá cả phải chăng, chất lượng lại tốt nên rất nhanh chóng nổi danh.

Kỷ lão gia nguyên bản còn muốn giấu diếm nhưng việc làm ăn của Kỷ Phủ Tường càng lúc càng mở rộng, ngay cả người nước ngoài cũng tán dương suy nghĩ độc đáo của con ông. Làm ra được hoa vòng cổ thủy tinh ép hoa khô đến cả nữ Vương điện hạ cũng yêu thích.

Kỷ lão gia đành phải tuyên bố với mọi người rằng ông đã sai Kỷ Phủ Tường ra ngoài một chuyến để hỗ trợ sinh ý của Kỷ gia.

Chuyện này không lâu sau liền rơi vào tai Kỷ Phủ Tường, hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Lúc đó việc kinh doanh cũng đã xong xuôi, hắn tính toán đến Nhật Bản định cư, Đồng Hạnh vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn tất nhiên cũng sẽ đi theo.

Đồng Âm – đứa con của hắn và Hồng Hạnh, vừa tròn năm tuổi, vẫn luôn được chăm sóc bởi nữ hầu ở dinh thự. Đối với nó, Kỷ Phủ Tường có một loại cảm giác thống khổ.

Nó thật sự rất giống Vân Lê, nhìn nó cũng giống như đang nhìn Vân Lê ở trước mắt, nhưng cũng một lần lại một lần mà nhắc nhở hắn rằng … Vân Lê đã chết.

Kỷ Phủ Tườẫng cách với con trai ruột, Đồng Hạnh cũng xem ở trong mắt, đau ở trong lòng. Nàng biết Kỷ Phủ Tường vẫn còn vấn vương quá khứ, tuy rằng cảm thấy khổ sở nhưng vì thông cảm Kỷ Phủ Tường nên nàng đề nghị giao Đồng Âm cho Kỷ gia nuôi nấng.

Kỷ Phủ Tường vốn không đồng ý nhưng bọn họ đi Nhật Bản, đường xá xa xôi. Ngoại quốc lại nguy hiểm, hơn nữa cho dù tới kinh đô rồi cũng chưa biết tiền đồ sẽ như thế nào, Đồng Âm tuổi quá nhỏ sẽ không chịu nổi mệt nhọc và đói khát khi di chuyển bằng tàu xe.

Xuất phát từ suy nghĩ này, Kỷ Phủ Tường mới gật đầu đáp ứng, dù nói như thế nào, Đồng Âm cũng có huyết thống Kỷ gia. Đối với hậu đại, Kỷ gia vẫn rất coi trọng, hơn nữa còn dốc lòng dưỡng dục.

Đồng Âm vô tội, nó không nên đi theo mình chịu khổ vất vả kiếm ăn. Kỷ Phủ Tường cố gắng thuyết phục bản thân, cũng viết một phong thư nói rõ thân phận Đồng Âm.

Kỷ Phủ Tường biết Kỷ gia nhất định sẽ ngăn cản hắn xuất ngoại. Vì thế vết thương lành hẳn, hắn mới để người thông tri quản gia đến dinh thự đón Đồng Âm.

Quản gia căn bản không kịp nói cho lão gia, chờ hắn đuổi tới nơi thì toàn bộ địa phương đều thay hình đổi dạng. Người hầu đều đi rồi, trên mặt đất rơi đầy báo chí, dây thừng, cái bàn hay sô pha … toàn bộ cũng biến mất, chỉ có một đứa nhỏ đang hoảng sợ cầm bọc đồ và một lá thư, đứa nhỏ đứng ở trong căn phòng trống rỗng trông mong nhìn lão mà gọi “Ông nội” …

Kỷ Phủ Tường đứng trên tàu thuỷ, nhìn nó dần dần vận chuyển bánh xe rời khỏi bến tàu. Trong lòng hắn nghĩ đến Đồng Âm, lúc này chắc Khang quản gia đã suôn sẻ dắt Đồng Âm về, ngay từ lúc nhỏ bé đã ngoan ngoãn nên chắc chắn mọi người sẽ thích bé thôi.

Còn có Kỷ Hiếu Sâm, Kỷ Hiếu Hòa, không biết có thể chăm sóc cho em trai cùng cha khác mẹ được hay không. Đối với đứa con trai này, Kỷ Phủ Tường cảm thấy vạn phần có lỗi bởi vì hắn chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm của một người cha đối với bọn chúng.

Bởi vì phản cảm với Kỷ gia và Cầm Lan, hắn đã không nói những lời săn sóc với hai đứa.

Về sau, ba anh em này sẽ sống nương tựa lẫn nhau chứ?

“Aiz…” Kỷ Phủ Tường biết mình thua thiệt mấy đứa con nhiều lắm, cho dù bị bọn họ oán hận, chán ghét cũng là chuyện bình thường.

Đô ô ——!

Còi hơi Ca-nô vang xa một tiếng kinh thiên động địa, giống như đang khóc than cái gì. Kỷ Phủ Tường vuốt ve vòng cổ của mình, đóa hoa đào đã khô héo không giống hình dáng lúc ban đầu, mảnh thủy tinh cũng hư hại, hiện tại nó đã được đóng thêm một cái khung bạc nhỏ, mở ra là có thể nhìn thấy ngay.

Kỷ Phủ Tường gở nó xuống, hôn nó rồi đứng lặng thật lâu thật lâu.

Đô ô!

Trong tiếng còi hơi vang to, tay Kỷ Phủ Tường chậm rãi đưa ra phía ngoài lan can, thong thả buông lỏng, vòng cổ và hoa đào bên trong cùng nhau bay về phía biển rộng.

Hoa đào nhảy múa theo chiều gió nhưng lại tràn ngập sức sống dồi dào … tựa như Vân Lê được hồi sinh.

“Lê, ta yêu em.” Kỷ Phủ Tường rơi lệ “Nếu có kiếp sau … nhất định cùng em nối lại tiền duyên.”

———-oOo———-

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi