*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyển 12: Người Chết Trở Về
Dịch: Mã Phương Linh _ Phượng Hoàng Lửa
Design: HwangThien
Dịch: Mã Phương Linh
Hiệu trưởng sau khi nghe thấy tên họ của mẹ hắn, gương mặt chợt có biểu hiện kỳ lạ. Hạ Thiên Kỳ trong lòng có chút hồi hộp, ngữ khí cũng trở nên mất bình tĩnh.
“Tôi chính là con trai của bà ấy, nếu không thì tôi cũng không đến tìm ông”
“Tôi biết rồi”. Hiệu trưởng thở dài nói, rồi nhanh chóng trở lại ghế ngồi, hỏi Hạ Thiên Kỳ:
“Anh muốn biết điều gì?”
“Mẹ của tôi…. Mẹ của tôi còn ở đây không?”
Giọng nói của Hạ Thiên Kỳ trở nên nghẹn ngào, vành mắt cũng bất giác hoe đỏ.
Hiệu trưởng có vẻ kinh ngạc đối với vấn đề này của Hạ Thiên Kỳ, nhưng ông vẫn cho hắn một câu trả lời.
“Đã sớm không còn ở đây nữa rồi. Bà ấy là một giáo viên tốt và cũng là một người tốt”
Nghe câu trả lời của hiệu trưởng, Hạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi khỏi phòng hiệu trưởng. Còn lại hiệu trưởng ngồi trên ghế, gương mặt lộ vẻ hoang mang, khó hiểu.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh từ trong phòng học chen lấn nhau chạy ra ngoài. Tiếng cười nói của bọn họ vang lên khắp cả khu phòng học, nhưng Hạ Thiên Kỳ không hề nghe thấy gì.
Hắn cúi đầu xuống, dáng vẻ lom khom thu hút bao ánh mắt hiếu kỳ của đám học sinh từ dưới tầng nhìn lên.
Hạ Thiên Kỳ bước đi thật nhanh, càng đi càng cúi gằm mặt xuống. Hắn đi ra khỏi khu trường học và đến một con hẻm không có người gần trường học.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, cả thân mình như bất lực dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, hắn gục mặt và khóc đến khản giọng.
Mặc dù anh sớm đã có dự liệu, mặc dù hắn sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng thời khắc đối diện với sự thật, dường như tất cả mọi sự phòng ngự đều bị đâm nát khiến hắn trở nên sụp đổ như bây giờ.
Một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng thành tan vỡ, hắn đã phải sống dưới một âm mưu to lớn suốt 21 năm.
Kỳ thực tất cả những sự việc tà ma quỷ quái đều bắt đầu từ ngày hắn sinh ra đời và xuất phát trên chính thân thể hắn, thậm chí xảy ra xung quanh hắn, chỉ là hắn không biết, chỉ là hắn quá lạc quan không chú ý đến bất cứ điều gì.
Nghĩ lại những lời nói ngập ngừng của Lãnh Nguyệt ngày hôm đó, muốn cho hắn biết rằng trận pháp ở trong nhà hắn không chỉ để xua đuổi ma quỷ mà còn là trận pháp để vây nhốt (phong ấn) ma quỷ.
Chẳng trách ngày trước mỗi lần trở về nhà, bất kể ăn nhiều bao nhiêu, nhưng chỉ cần ra khỏi nhà là hắn lại thấy đói, cho dù mẹ hắn có lải nhải bên tai bao nhiêu lần, hắn đều lãng quên một cách nhanh chóng.
Thì ra tất cả đều là giả, thì ra mẹ hắn sớm đã không còn nữa, thì ra tất cả những gì hắn nhìn thấy đều là tự an ủi, tự lừa dối bản thân.
Từ nhỏ đến lớn đều là ba đi họp phụ huynh cho hắn.
Những lần đi chơi, tất cả đều do ba dẫn đi.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy công việc của mẹ rất bận rộn, đến bây giờ hắn mới hiểu ra, thì ra mẹ chưa từng rời khỏi căn nhà của gia đình họ.
“Không, sự việc này vẫn còn có thể xoay chuyển, bình thường mình vẫn cùng mẹ trò chuyện, bình thường vẫn cùng mẹ tán gẫu trên mạng, mình bình thường vẫn……”
Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa tin mọi việc là sự thật, hoặc là hắn vẫn còn có một chút hy vọng đối với sự thật tàn khốc này.
Hạ Thiên Kỳ không biết mình đã nghĩ ngợi và khóc lóc bao lâu, chỉ biết rằng lúc đi ra khỏi con hẻm và định bắt xe trở về nhà thì trời đã tối đen lại.
Chuyện trước kia giống như ánh đèn đường âm u, ố vàng khiến hắn vô cùng chói mắt.
Chuyện trước kia đầy rẫy mùi vị thành phố quê hương nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ
Thay đổi rồi, tất cả đều thay đổi, hắn cũng biến thành kẻ mất tất cả.
Về tới nhà mình, Hạ Thiên kỳ nhận được cuộc điện thoại của ba, ba bảo anh đợi ông ở dưới lầu, ông sẽ nhanh chóng đến và có chuyện cần nói cho hắn biết.
Hạ Thiên Kỳ chán nản ngồi trên bậc cầu thang, chẳng mấy chốc ba hắn đi tới, dáng vẻ tiều tụy, đầy vẻ bất đắc dĩ, thở dài:
“Con trai, xem ra con đã biết hết chân tướng của sự việc rồi”
“Không!”
Đột nhiên Hạ Thiên Kỳ từ trên bậc cầu thang đứng dậy, lắc đầu, hét lớn. Hắn không tin tưởng cha mình.
“Ba nói đi….. tất cả đều không phải sự thật, đều không phải là…”
“Ba rất vui mừng vì con trai của ba đã trưởng thành rồi, đã trở nên kiên cường”
Ba của Hạ Thiên Kỳ nhìn hắn, khóe mắt ông cũng bắt đầu ươn ướt, ông đưa tay ra lau những giọt lệ trên má hắn.
“Đừng trách ba đã lừa gạt con, cũng đừng trách ông nội của con cũng lừa gạt con, tất cả những gì ông làm đều vì muốn tốt cho mẹ con. Đều là vì muốn con được khỏe mạnh trưởng thành.
Ông cũng từng nói chuyện này không thể giấu con được lâu, ông cũng không đủ khả năng để giấu con cả đời.
Mẹ con sức khỏe không tốt vì vậy lúc sinh con ra thì cũng không còn nữa, lúc đó ba đã vô cùng đau lòng, bởi vì cả ba và bác sĩ đều biết rằng không thể bảo vệ được con và mẹ con.
Lúc đó ba cảm thấy như cả thế giới này đang sụp đổ và mọi hy vọng đều tan vỡ.
Cũng may là có ông nội ở đó, không biết ông đã dùng cách gì khiến cho mẹ con sinh được con ra, đồng thời cũng phong ấn hồn phách của mẹ con vào trong nhà chúng ta.
Cho nên ba mới ở đây để nói cho con, cũng bởi vì mẹ con đã không hề biết chuyện gì đã xảy ra, bà đã hoàn toàn lãng quên đoạn ký ức đó, vì vậy mặc dù thân thể bà ấy không còn nữa, nhưng linh hồn bà ấy vẫn ở lại bầu bạn cùng với hai cha con chúng ta.
Vì lẽ đó, mẹ của con không hề mất đi, bà ấy vẫn ở trong nhà, vẫn chuẩn bị cho con những món ăn mà con thích nhất đó thôi!!”
“Đúng vậy, mẹ vẫn còn. Thế nhưng con…..Thế nhưng con….!”
“Con trai, con đừng suy nghĩ quá nhiều, gia đình chúng ta đã rất hạnh phúc rồi. Người thực sự cảm thấy không dễ dàng gì thực ra là ông nội con, ông đã làm vì cái nhà này quá nhiều rồi.
Mặc dù ông rất ít khi nói với ba về những việc mình đã làm, nhưng ba cũng đoán được tất cả, vì vậy ba vẫn luôn không hề muốn con đi theo con đường của ông, muốn cho con được giống như những đứa trẻ bình thường khác, đọc sách, đi học, sau đó tìm một công việc rồi cưới vợ, sinh con.
Nhưng rõ ràng ông nội con đã đúng, con vẫn đi theo con đường của ông.
Ba Không thể làm được gì cho con, chỉ có thể cùng mẹ con đứng đây cầu phúc cho hai ông cháu, hy vọng hai người có thể bình an.
Đương nhiên ba cũng biết trong lòng con đối với gia đình này còn rất nhiều nghi vấn, nhưng ba thực sự không thể trả lời được gì cho con, bởi vì ông nội con từ trước đến giờ hành sự cẩn thận vì vậy không để cho ba biết được nhiều.
Nhưng bây giờ ông nội con một đi không trở lại, không biết ông đã trải qua những gì, nếu như ông ấy không sao, nếu như hai ông cháu con có thể gặp gỡ, con hãy đi hỏi ông ấy đi, ba nghĩ ông sẽ nói cho con biết…..”
Hạ Thiên Kỳ không biết phải nói gì với cha mình, nói chung hắn cũng không biểu hiện ra vẻ bi thương của mình nữa, dù sao như lời ba nói, mẹ anh vẫn ở chỗ cũ cùng bầu bạn với hai cha con hắn, mặc dù điều này khiến hắn thật khó tiếp nhận, nhưng nghĩ đến ba, hắn đột nhiên cảm thấy so với bản thân chỉ biết khóc và không dám chấp nhận thì ba trong mắt hắn thực sự là một người chân chính và xuất sắc nhất.