ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Mã Phương Linh

Nếu như là một hai ngày trước trong nhà xuất hiện tóc của phụ nữ thì là chuyện thường nhưng ngày hôm nay lại xuất hiện thì là chuyện kì dị.

Bởi vì Trương Hiểu Long ngày hôm qua không về nhà, mà nhà cửa hôm qua Vương Oánh đã quét dọn sạch sẽ, như vậy làm sao trong nhà lại có thể xuất hiện tóc của phụ nữ được nữa.

Ngày hôm qua ngòai cô ra, trong nhà không còn ai. Như vậy thì đống tóc dài này từ đâu mà ra.

Càng nghĩ Vương Oánh càng cảm thấy sợ, lúc trước nghĩ Trương Hiểu Long thừa dịp cô không có ở nhà nên làm chuyện vụng trộm nhưng xem ra tình hình trước mắt đám tóc này chẳng liên quan gì đến Trương Hiểu Long.

Điều này cũng cho thấy rõ người bình thường vốn trung thực như Trương Hiểu Long lại kiên quyết không chịu thừa nhận sự việc và cũng không có cách nào giải thích được.

Căn bản mọi sự đúng như anh ta nói, hai ngày nay anh ta không hề dẫn người phụ nữ khác về nhà.

Vương Oánh nghĩ tới đây thì không dám nghĩ tiếp nữa, đối với người có lá gan nhỏ như cô ta thì chuyện này đáng sợ như thể đang được xem một bộ phim kinh dị.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Hiểu Long.

“Bà xã, em rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho anh!”

“Anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở công ty, sao vậy? Em muốn tới tìm anh à?”

“Về nhà, bây giờ lập tức về nhà đi!”

“Anh đang làm việc, bây giờ không thể đi về được, em có chuyện gì hãy nói qua điện thoại…..”

“Đừng có nhiều lời nữa, em bảo anh về nhà ngay lập tức!”

Trương Hiểu Long hớt hải chạy về nhà, thấy Vương Oánh đang ngồi co ro trên giường, nhìn thấy anh cô vội chạy ra nhào vào vòng tay anh.

Trương Hiểu Long bị hành động của Vương Oánh làm cho bất ngờ, anh ta nhìn Vương Oánh trong lồng ngực mình có chút hoài nghi rồi hỏi:

“Bà xã, em làm sao vậy?”

“Ở trong nhà hình như…. hình như có ma!”

Vương Oánh đầy kinh hãi nói.

“Có ma ư? Trên đời này lấy đâu ra ma quỷ, bà xã, gần đây em bị làm ao vậy? Có phải trong công việc đã gặp nhiều áp lực, hay là thôi em đừng đi làm ở chỗ đó nữa để tránh tác động đến tinh thần.”

“Tinh thần của em chẳng có vấn đề gì cả, anh phải tin em, tất cả em nói đều là sự thật.”

Vương Oánh có vẻ rất phẫn nộ với sự không tin tưởng của Trương Hiểu Long.

“Được rồi, anh tin em, vậy em nói xem trong nhà chúng ta làm thế nào lại có ma?”

“Tóc, tóc dài của phụ nữ.”

Nói rồi Vương Oánh chỉ vào nhúm tóc dài trên đất.

“Anh xem, đám tóc dài này khẳng định không phải là của em, hơn nữa hàng ngày em đều quét dọn nhà cửa rất sạch sẽ, đám tóc này nhất định không thể xuất hiện từ trước đó được.”

Liếc mắt nhìn đống tóc dài trên đất, gương mặt của Trương Hiểu Long cũng biểu lộ vài phần kỳ lạ, bởi vì đống tóc đó chắc chắn không phải là của Vương Oánh vợ anh.

Mặt khác nếp sống của Vương Oánh anh ta cũng hiểu rất rõ, Vương Oánh hàng ngày đều chăm chỉ quét dọn nhà cửa, vì vậy vừa nhìn đã thấy điều này rất không bình thường, chẳng trách hai ngày nay Vương Oánh cảm thấy rối bời.

Thấy Trương Hiểu Long không nói lời nào, Vương Oánh sợ sệt kéo áo anh ta và hỏi:

“Làm sao đây? Trong nhà này có ma phải không, trước kia đã từng có người chết ở đây à?”

“Chỗ này làm sao từng có người chết được, hơn nữa nếu như đã từng có người chết thì đó cũng là ông bà cố, em nghĩ xem liệu có mấy ông bà lão nào để tóc dài, hơn nữa cũng là chuyện hơn chục năm trước rồi, cứ coi như có ma thì cũng không thể nào đợi đến bây giờ mới làm loạn.”

“Vậy anh nói xem thế này là như thế nào, có phải là quá dọa người rồi không!”

“Thế này đi, để anh gọi điện hỏi bố mẹ xem họ có thể giải thích được điều gì không.”

Sau đó Trương Hiểu Long lấy điện thoại gọi cho bố mẹ anh, vì chuyện này không thể giải thích qua điện thoại được nên anh mời bố mẹ đến nhà ăn cơm một bữa để tiện thể hỏi về sự tình xảy ra hai ngày nay.

Buổi tối, cha mẹ của Trương Hiểu Long đến nhà họ, Vương Oánh làm vài món ăn đơn giản sau đó Trương hiểu Long vào thẳng vấn đề, kể chuyện xảy ra hai ngày hôm nay cho họ.

Hai người già lớn tuổi hơn nhưng cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nghe xong họ cũng có chút không tin.

“Con thật là biết nói đùa, trong nhà này làm sao có thể có ma, bố và mẹ con đã sinh sống ở đây hơn ba mươi năm, một chút chuyện kỳ lạ cũng không có.”

“Tóc dài mà các con nói đến cũng có thể là do của ai đó dính lên quần áo sau đó rơi ra trong phòng.”

“Chúng con thực sự không nói đùa, chuyện này đúng là có chút kỳ quái, nếu là tóc dính trên quần áo thì cùng lắm cũng chỉ có mấy sợi, hơn nữa không thể nào lại cùng xuất hiện ở một chỗ trên mặt đất.”

Trương Hiểu Long nói xong, Vương Oánh cũng ở bên nói thêm vào:

“Đúng vậy, mỗi ngày con đều quét dọn nhà cửa, sáng một lần, tối một lần. Vậy mà cứ như chưa từng quét dọn vậy, cha mẹ nói xem như thế không phải là quá kỳ quái sao?”

Cha mẹ Trương Hiểu Long nghe xong liền quay ra nhìn nhau, sau đó bố anh ta nói:

“Hay là như thế này đi, để ba và mẹ con về đi tìm người đến xem xem, có vấn đề thì giải quyết vấn đề, đừng nôn nóng quá.”

Ý của Vương Oánh kỳ thực là không muốn ở lại cái căn nhà này nữa, nhưng xem ra ý tứ của cha mẹ Trương Hiểu Long thì không phải như vậy.

Vương Oánh phận làm con dâu, cho dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn cắn răng cố không nói ra lời nào.

Sau khi cha mẹ của Trương Hiểu Long ra về, Vương Oánh lại tiếp tục dọn dẹp lại nhà sạch sẽ một lần nữa, cho đến khi trong nhà không còn một cọng tóc nào cô với Trương Hiểu Long mới tắt đèn đi ngủ.

Đến ngày hôm sau, trên mặt đất lại tiếp tục xuất hiện tóc, điều này khiến Vương Oánh vô cùng kinh hãi và thét lên:

Việc này cũng làm cho Trương Hiểu Long sợ bủn rủn chân tay, không biết có phải trong lúc bọn họ đang ngủ có người phụ nữ nào lẻn vào nhà họ và tiện đà chải đầu trong đêm tối.

Chẳng còn cách nào, Trương Hiểu Long liền gọi điện cho bố mẹ thì được biết họ cũng đã tìm được người và đang chuẩn bị tới.

Bởi vì mấy ngày nay tinh thần Vương Oánh không tốt nên Trương Hiểu Long cũng quyết định nghỉ làm để ở nhà với cô. Mãi đến tận ba giờ chiều người mà bố mẹ Trương Hiểu Long gọi mới tìm đến.

Đó là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, người này nhìn qua cũng chẳng khác gì người bình thường, người này đến sau đó hỏi đại khái về tình hình của căn nhà rồi bắt đầu đi lượn quanh nhà và miệng niệm chú.

Trương Hiểu Long và Vương Oánh cũng không hiểu rõ gì về việc này nên chỉ biết làm theo những gì người đàn ông trung niên kia bảo, tay vừa rung chuông vừa đốt vàng mã bận bịu một trận.

“Được rồi, không việc gì nữa rồi, chỉ là một con quỷ nhỏ nghịch ngợm tác oai tác quái thôi, nhưng nó đã bị diệt trừ rồi. Bây giờ hai người có thể yên tâm ở trong căn nhà này.”

Người trung niên kia ung dung nói. Trương Hiểu Long và Vương Oánh cũng không rõ ông ta nói có đúng không, dù sao trên phương diện này họ đều không hiểu rõ cho nên có bị lừa cũng là điều rất bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi