ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Ngô Diệc Hằng

Biên: Hàn Phong Vũ

Tràn ngập sát ý nói xong, Hạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng đặt tên lùn xuống mặt đất, sau đó không tiếc cho hắn một cước thật mạnh.

"A!"

Một cước này giáng xuống, chẳng những của quý của tên lùn bị giẫm nát bấy, mà một bên bắp đùi gã cũng thành thịt nát.

Tên lùn đau quá ngất đi, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới thu hồi ánh mắt, nhìn gã đầu trọc không vẫn bị hắn xách giữa không trung không ngừng giãy giụa, lạnh lùng hỏi:

"Nói tao nghe, một cước kia của tao dẫm thoải mái hay không thoải mái?"

Gã đàn ông đầu trọc vì bị Hạ Thiên Kỳ bóp cổ, cho nên sắc mặt trở nên càng lúc càng đỏ tía, vôn dĩ nói không ra lời. Nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không để ý nhiều như vậy, lúc này lại lạnh lùng hỏi:

"Không nói, tao tao sẽ vặn nát tứ chi mày, sau đó ném mày vào chum nước cho quái vật ăn."

“Thoải mái..."

Người đàn ông đầu trọc bị dọa đến xém tè ra quần, lúc này mới chật vật rặn ra một chữ.

"Ừm, tao rất hài lòng với câu trả lời của mày."

Hạ Thiên Kỳ ném tên đầu trọc xuống, sắc mặt lạnh tanh nói:

"Vì tao cần mày chơi cùng tao một lúc, cho nên tao cũng chỉ có thể bẻ gãy hai tay của mày trước."

"Đừng... Đừng..."

"A!"

Từ trước đến nay Hạ Thiên Kỳ nói là làm, lập tức bẻ gãy hai cánh tay gã đầu trọc, khiến cả người gã như sắp tan ra thành từng mảnh, sau đó ghì chặt gã trên tường.

"Tao hỏi mày cái gì, mày nói cái đấy, dám gạt tao nửa lời tao sẽ xẻo từng miếng thịt trên người mày, tin tao đi, tao thật sự là người xấu đấy!"

Gã đầu trọc liên tục gào thét gật đầu, vì cánh tay đau nhức mà trên mặt túa ra mồ hôi lạnh.

"Vấn đề thứ nhất, khoảng một tuần trước, mày từng đồng ý với một người đàn ông đeo kính, hạ cổ độc một đối thủ cạnh tranh của hắn, có chuyện này hay không?"

"Có." Gã không dám giấu diếm, nhẹ gật đầu.

"Tốt, tao rất hài lòng với thái độ thành thật của mày, vậy thì mau giao thuốc giải cổ độc cho tao, tao cam đoan không giết mày."

"Ở kia... Cái hình nhân kia... Thiêu hủy nó đi... Là có thể...."

Hắn chỉ chỉ một một ngăn tủ bày đầy bình lọ, trong đó có để một con hình nhân nhỏ bằng giấy, Hạ Thiên Kỳ kéo gã đầu trọc đi đến trước ngăn tủ, lấy con hình nhân khỏi ngăn tủ.

Trên người hình nhân đính vài cọng tóc, trong nó còn có một con trùng co ro.

Hạ Thiên Kỳ lấy bật lửa, trực tiếp đốt con hình nhân này và con côn trùng kia thành tro.

"Cổ độc đã được giải?"

"Đúng thế."

"Ừm, tốt. Bây giờ mày có thể sống tiếp, đương nhiên, mạng sống cũng chia làm rất nhiều loại, ví dụ như xương cả người gãy mà còn sống, hoặc là còn sống hoàn hảo không chút tổn hại. A đúng, hai cái tay tay mày đã gãy mất, cho nên bây giờ mày chỉ có thể bảo đảm những bộ phận khác không bị thương tổn."

Hạ Thiên Kỳ nói rất nghiêm túc, giọng nói lãnh đạm phối hợp với quỷ khí nồng đậm tuôn ra không ngừng từ cơ thể hắn khiến cho gã đầu trọc sợ hãi tới cực điểm.

"Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm."

Gã đầu trọc lúc này mới chật vật nói.

"Ồ? Hiểu lầm gì, mày nói tao nghe một chút."

"Anh hẳn cũng là người của công ty a? Tôi... Khụ khụ... Tôi cũng là người của công ty. Tôi không biết anh và người kia quen biết nhau... Nếu biết, tôi tuyệt đối không dám trêu chọc…

Mặt khác... Tôi là vì chúng ta làm quản lý, anh nhất định biết hắn, hắn tên Trình Bân."

"Dáng vẻ rất giống hầu tử sao?" Hạ Thiên Kỳ rất xa lạ với cái tên Trình Bân này.

"Hầu tử?"

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên hỏi một câu, khiến cho đã đầu trọc nhất thời không biết nên nói thế nào.

"Đến cùng bộ dạng có giống Hầu Tử không?"

"Không... Không giống, bộ dạng hắn ta có chút giống chó…"

Hiển nhiên, gã đầu trọc đã hiểu lầm ý tứ của Hạ Thiên Kỳ, nhưng vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ cười không nổi, chỉ là cười khan một tiếng nói:

"Ha ha, thật sự là giống chó!"

Sau khi xác định tên này và Minh Phủ Hầu Tử không có quan hệ, Hạ Thiên Kỳ chỉ hỏi mấy câu, nên cũng không cần thiết phải giữ lại gã đầu trọc này nữa.

Lúc này hắn quay về phía gã đầu trọc cười cười, sau đó nói:

"Tốt, bây giờ mày có thể đi."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại ghì gã đầu trọc xuống đất, nắm một chân, siết tay kéo mạnh.

"A!"

Gã đầu trọc đau quá lập tức hôn mê bất tỉnh, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại kéo mạnh cái chân còn lại của hắn, cuối cùng một cước giẫm nát đầu của hắn.

Óc bắn tung tóe đầy đất, Hạ Thiên Kỳ đi đến cạnh người tên lùn, làm một động tác đá banh đá đầu hắn bay đi rất xa.

Dù đã dùng cách rất tàn nhẫn giết chết bọn chúng, nhưng trong nội tâm Hạ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy rất không thoải mái, dù sao hai tên này làm nhiều chuyện kinh tởm, có giết bọn chúng một vạn lần cũng không bù đắp được.

Lòng người xấu xa, thế giới hắc ám, trước kia Hạ Thiên Kỳ còn không thể nào tin được, nhưng bây giờ lại chân chân chính chính lãnh hội hết, có một số việc chỉ khi mình tự mình trải qua, mới biết đáng sợ thế nào so với tưởng tượng của mình.

Người đàn ông đầu trọc và tên lùn chết rồi, nhưng hắn đã để lại một cục diện rối rắm, là con quái vật được bọn chúng nuôi ở trong chum nước.

Gã đầu trọc không phải nuôi thi nhân, nhưng gã cũng đang bồi dưỡng một thứ kinh khủng, Hạ Thiên Kỳ đi đến trước vạc nước bọt kia.

Liền thấy quái vật ngâm mình trong chum nước, bảy mặt phụ nữ cùng nhau nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đau khổ.

Hạ Thiên Kỳ không biết nếu chờ thứ này trưởng thành rồi thì sẽ đáng sợ đến mức nào, nhưng khi thấy bảy cái mặt người này vặn vẹo vì đau khổ, hắn không khỏi nghĩ đến, khi bảy thiếu nữ trông còn trẻ con bị đưa tới nơi này, tiếp theo bị gã ông đầu trọc và một đám người chém đứt tứ chi, cắt mất lưỡi, tàn nhẫn ném vào trong vạc nước này, các cô sẽ căm hận thế giới này đến mức nào.

"Kết thúc rồi, bây giờ tôi giúp các cô giải thoát."

Quỷ khí tràn ra từ toàn thân Hạ Thiên Kỳ, bao trùm cả chum nước, hắn vốn cho rằng quái vật trong chum nước sẽ giãy dụa phản kháng, nhưng không như hắn dự đoán, bên trong ánh mắt của chúng giữa quỷ khí tràn đầy cảm kích.

Nhìn thấy ánh mắt của chúng, trong nội tâm Hạ Thiên Kỳ càng thêm cảm giác khó chịu, thẳng tay dùng quỷ khí hòa tan chúng nó hoàn toàn, hóa thành một vết tích chui vào giữa quỷ khí.

Hạ Thiên Kỳ nhìn quỷ khí bao phủ bốn phía quanh thân thể một chút, ở phía trên hắn thấy được bảy khuôn mặt đáng yêu, như ẩn như hiện.

"Kết thúc rồi... Không còn gì nữa."

Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Tĩnh Thù, lập tức bước nhanh về tới biệt thự.

Khi trở về lần nữa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

"Tĩnh Thù?"

Hạ Thiên Kỳ gọi to Triệu Tĩnh Thù một tiếng, nhưng lại cũng không có tiếng Triệu Tĩnh Thù đáp lại.

Cùng lúc đó, hắn lại nghe một tiếng vang phát ra từ phòng ngủ lầu hai.

"Chết tiệt!"

Hạ Thiên Kỳ không suy nghĩ được nhiều, vội vàng xông lên tầng, hung hăng một cước đạp bay cửa phòng ngủ.

Nhưng trong phòng ngủ lại rỗng tuếch, không thấy Triệu Tĩnh Thù, thậm chí những người khác cũng không thấy.

Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng tìm kiếm trong phòng ngủ, đang lúc hắn muốn nhanh chân đi về tủ quần áo phía trong góc, một móng vuốt dinh đầy chất lỏng đột nhiên vương ra từ dưới giường, nắm chặt cổ chân của hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi