Dịch: Hàn Phong Vũ
Khúc Ưu Ưu đột nhiên kêu lên the thé liên tục, lúc này cũng khiến mấy người Võ Đình Đình bị dọa sợ đến mức mặt mũi biến sắc, vừa cảm thấy Khúc Ưu Ưu có chút khó hiểu, đồng thời trong lòng cũng bị ảnh hưởng một chút, rốt cuộc lại cảm thấy kinh hoàng khác thường.
Vẫn là Võ Đình Đình là chị cả phản ứng kịp lại đầu tiên, lập tức ngồi xổm người xuống cầm bàn tay có chút lạnh như băng của Khúc Ưu Ưu lên, nhìn cô trấn an nói:
"Ưu Ưu, em sao vậy? Đừng hù dọa bọn chị."
"Đúng vậy Ưu Ưu, vừa rồi rốt cuộc chị nhìn thấy gì vậy, sao lại bị dọa đến mức thành bộ dạng này?"
Mã Lương Siêu cũng mở miệng hỏi một câu.
Người trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt lúc này ánh mắt kinh sợ của Khúc Ưu Ưu đảo một vòng trên mặt bọn họ, một hồi lâu sau mới nghe Khúc Ưu Ưu vừa lắc đầu vừa run rẩy trả lời:
"Không có... Không có gì."
"Thật sự không có gì? Vậy vừa rồi chuyện gì xảy ra với em vậy?"
Võ Đình Đình nhìn Khúc Ưu Ưu khó nén được ánh mắt sợ hãi, không thể nào tin tưởng câu trả lời của cô.
"Thật sự không có vấn đề gì đâu chị, vừa rồi em thiếp đi một chút, sau đó gặp ác mộng."
Giọng nói của Khúc Ưu Ưu run rẩy bịa ra một lời nói dối, vừa rồi Võ Đình Đình bọn họ thấy rất rõ ràng, Khúc Ưu Ưu rõ ràng vẫn luôn mở to mắt nhìn chăm chăm ra cửa sổ, vốn dĩ dáng vẻ không giống đang ngủ mê một chút nào.
"Bây giờ chị đã học được công phu mở mắt ngủ rồi sao? Rốt cuộc là thấy gì, vì sao không thể nói với chúng tôi?"
Mã Lương Siêu bĩu môi, chuyện Khúc Ưu Ưu ra sức không chịu nói thật này, biểu hiện cô ta rất khó chịu.
"Thật sự không có gì cả, nếu như vừa rồi không phải đang nằm mơ thì đang miên man suy nghĩ về chuyện gì đó mà bị giật mình thôi."
Tâm tư của Khúc Ưu Ưu lúc này đã bình phục lại được vài phần, nhưng mà vẫn không chịu nói ra nguyên nhân cô bị hù dọa cho mấy người Võ Đình Đình biết.
Thấy Khúc Ưu Ưu không có chút biểu hiện muốn nói thật, Mã Lương Siêu hừ lạnh một tiếng rồi cũng lười hỏi lại, chỉ mất hứng nói:
"Bữa tiệc này thật sự quá đủ rồi, Đại Bảo, chúng ta đi thôi."
Mã Lương Siêu nói xong, lại không nói không rằng gì với Võ Đình Đình và các cô, lại rời đi với người bạn trai béo kia của cô ta.
Nhìn Mã Lương Siêu rời đi mà cả cửa phòng cũng không thèm đóng, cho dù Đổng Phượng Thái là người có tính cách tốt bụng nhất cũng có chút không vui nói:
"Mã Lương Siêu này sao có thể cư xử như vậy chứ!"
"Cô ta là người như vậy từ trước rồi, bây giờ nhìn lại so với khi còn học chung đại học còn không vui vẻ gì với người khác."
Võ Đình Đình không muốn nói quá nhiều về Mã Lương Siêu, chỉ quay đầu nhìn qua Đổng Phượng Thái an ủi nói:
"Sau này ít liên lạc là được rồi, xem ra không phải người nào cũng có thể xem như bạn bè thật sự mà giao tiếp."
Vừa đỡ Khúc Ưu Ưu ngồi bệt dưới đất dậy, Võ Đình Đình vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng mặt cô hỏi lại một lần:
"Ưu Ưu, vừa rồi em đã nhìn thấy thứ gì? Có thật sự chỉ là em đang miên man suy nghĩ, sau đó bị gọi nên giật mình?"
"Thật sự là như vậy, chắc là có liên quan đến em uống quá nhiều rồi đi. Em không sao, chị và mọi người cứ đi về nhà trước đi, em có thể tự chăm sóc cho mình mà."
Khúc Ưu Ưu bất chấp giả vờ thành một dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra với mình, hy vọng có thể xua tan hoài nghi lo lắng của Võ Đình Đình và mọi người. Nghe Khúc Ưu Ưu nói như vậy, Võ Đình Đình cũng chỉ biết ném đi cái ý nghĩ truy hỏi cô trong đầu, chỉ gật đầu một cái như đã hiểu rõ:
"Đại Vĩ, chúng ta đi thôi."
"Khúc Ưu Ưu, thật sự cậu không xảy ra chuyện gì sao?" thật ra Đổng Phượng Thái cũng muốn ở lại chăm sóc cho Khúc Ưu Ưu, nhưng trong lòng lại không nỡ để bạn trai của mình về một mình, cho nên cũng chỉ hỏi lại cô một câu không xác định.
"Không sao đâu, mình cũng không phải là đứa con nít nữa. Mọi người mau về đi, nếu không để trễ hơn chút nữa rồi muốn bắt xe cũng không có xe để bắt về đâu."
"Vậy là tốt rồi Ưu Ưu, mình và chị cả quay về trước, có chuyện gì cứ dùng wechat liên lạc."
"Ừ, mình không tiễn mọi người nhé."
Nhìn Võ Đình Đình và mọi người rời đi, khuôn mặt bình tĩnh mà Khúc Ưu Ưu cật lực duy trì tức khắc bị hoảng sợ bao trùm, cô đã nhìn thấy... Thứ không nên nhìn thấy!
- -
Mã Lương Siêu có chút tức giận kéo cửa xe đóng sầm lại, trong lúc thắt dây an toàn thì ngoài miệng vẫn còn nổi giận mắng chửi:
"Thấy chưa, đây chính là tình bạn giữa phụ nữ với nhau, không một ai xem tôi là bạn bè cả, sau đó còn giả vờ giả vịt gọi tôi đến nơi, chết tiệt, con mẹ bọn nó khiến tôi phát nôn lên được!"
"Là do cái tự tôn của em quá cao thôi, anh cũng không cảm thấy bọn họ có làm gì em cả."
Mã Lương Siêu nghe bạn trai nói xong, cái miệng lại nhịn không được mà lớn tiếng phủi sạch.
"Anh thì biết cái đ** gì, là anh đã ở cùng với bọn nó một thời gian dài hay là tôi ở cùng với bọn nó một thời gian dài hả? Đừng có nói nhảm nhiều vậy nữa, nhanh lái xe đi đi, hôm nay không phải một ngụm bia anh cũng không uống hay sao?"
"Đúng, tôi lái xe đây còn không được hay sao, nếu như cô cũng không thích bọn họ thì cứ sòng phẳng ít liên lạc lại một chút, cũng là cô đồng ý đến đây rồi, còn cằn nhằn cái gì?!"
Người đàn ông mập cũng không quá thoải mái khi Mã Lương Siêu dùng giọng điệu hô tới quát lui với mình, ngoài miệng tức giận thọc một câu.
"Lái xe đi nhanh lên!"
Mã Lương Siêu trừng mắt nhìn bạn trai mình một cái, một hồi này người đàn ông mập không nói thêm gì nữa, chỉ hung hăng dậm mạnh chân ga lao đi.
- -
Chốc lát sau, bốn người Võ Đình Đình và Đổng Phượng Thái cũng đi ra khỏi hành lang.
"Em nói xem rốt cuộc Ưu Ưu đã thấy gì mà làm cho thần bí như vậy, còn không chịu nói cho chúng ta biết."
Võ Đình Đình càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn xoay đầu lại nhìn tòa chung cư kia một cái.
"Ai biết được, cũng có thể là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều, cũng là bởi vì Ưu Ưu đã uống nhiều rồi, cho nên trong lúc đang miên man suy nghĩ mới cho là mình đang mơ thấy ác mộng. Nếu không thì cậu ấy cũng không giấu giếm chuyện gì với chúng ta cả, Ưu Ưu cũng không phải loại người chuyện gì cũng không nói ra."
Đổng Phượng Thái thì không nghi ngờ nhiều như Võ Đình Đình lúc này, cảm thấy Khúc Ưu Ưu không nói dối.
"Em nói có phải là cô ấy đã thấy được một số thứ không nên nhìn thấy không?"
Đang khi bọn họ muốn kết thúc nhanh cái đề tài này rồi mỗi người tự mình bắt xe quay về, thì bạn trai của Đổng Phượng Thái suy nghĩ một chút rồi đột nhiên lên tiếng nói.
"Có ý gì? Thứ không nên nhìn thấy, anh đang muốn ám chỉ thứ gì?"
Ánh mắt của ba người Võ Đình Đình đồng loạt dừng lại trên mặt bạn trai của Đổng Phượng Thái.
"Nói ví dụ như trong một gia đình nào đó... Đang xảy ra một vụ án giết người!"
Nghe được phân tích của bạn trai Đổng Phượng Thái, ba người tức khắc cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức lạnh xuống vài độ, Đổng Phượng Thái và Võ Đình Đình thậm chí còn không thể khống chế mà rùng mình một cái.
"Đang hơn nửa đêm, đừng có nói hươu nói vượn như vậy!"
Đổng Phượng Thái sợ hãi liếc bạn trai của cô một cái trắng mắt, bạn trai cô lại cũng nhịn không được mà cưới phá lên:
"Ha ha, đừng xem là thật chứ, anh thừa nhận là đang cố ý hù dọa mọi người, nếu như thật sự Ưu Ưu đã nhìn thấy có người bị giết trong một gian đình đối diện nào đó, lẽ ra cô ấy nên nói cho chúng ta biết, sau đó gọi điện thoại báo án cho cảnh sát mới đúng.
Nếu như ngay cả cô ấy cũng không dám báo cảnh sát, thì cũng sẽ để cho chúng ta ở lại với cô ấy, mà sẽ không nói rằng một mình mình ở nhà không sao cả."
"Thì ra anh đây đang dọa người sao, vừa rồi tôi thật sự bị anh hù dọa đến mức tưởng là thật đấy chứ."
Võ Đình Đình và bạn trai của cô bật cười một tiếng, sau đó cả bốn người lại chia nhau ra từng nhóm hai người hai người bắt đầu bắt xe, không bao lâu sau đều lần lượt bắt xe, sau đó lên xe rời đi.
Suốt cả một buổi tối, Khúc Ưu Ưu không dám tắt đèn trong nhà, cô tự khóa trái cửa giam mình trong phòng ngủ, sau đó mở to hai mắt khốn khổ nằm trên giường suốt một đêm dài, mãi cho đến khi trời hừng sáng cô mới hoảng hốt lao ra phòng khách, chạy vào trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Thế nhưng người cô nhìn thấy tối hôm qua kia, lời cảnh cáo kia vẫn còn quanh quẩn bên tai của cô cực kỳ rõ ràng.