ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Cái chết của Mã Lương Siêu và Lý Long khiến Võ Đình Đình và Đại Vĩ đều đánh hơi được mùi nguy hiểm.

Nhất là Võ Đình Đình, trước đó vẫn còn ngàn lần không tin vạn lần cũng không tin, cô vẫn luôn một lòng cảm thấy Khúc Ưu Ưu đã phát điên mà nói năng lộn xộn, nhưng kể từ khi Lý Long và Mã Lương Siêu đều bị như nhau, bị đập vỡ đầu rất tàn nhẫn, trong lòng cô lại sinh ra một suy nghĩ phải thoát ra khỏi thành phố Tuy Lăng này, cái suy nghĩ này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức dù có là một giây đồng hồ thôi cô cũng không thể nào đợi thêm được.

Có điều bạn trai Đại Vĩ của cô thì lại cảm thấy mọi chuyện ngay từ đầu đã từ một lời nói của Khúc Ưu Ưu rồi cứ như vậy xảy ra, vậy thì lẽ ra bọn họ nên ưu tiên liên lạc cho Khúc Ưu Ưu trước, dù sao có rất nhiều chuyện mà bọn họ lại cũng không rõ ràng lắm, có lẽ bọn họ có thể tìm được lời giải đáp cho tất cả chuyện này từ chỗ Khúc Ưu Ưu.

Cứ xem như là thật sự có một con ác ma muốn giết chết bọn họ đi, vậy thì ít nhất bọn họ cũng phải biết rõ tại sao mình lại bị con ác ma kia để mắt tới chứ.

"Nếu thật sự Ưu Ưu có biện pháp giải quyết, thì khi ấy cô ta cũng sẽ không bị đưa vào bệnh viện tâm thần, em mặc kệ, dù thế nào em cũng không muốn tiếp tục ở lại thành phố này nữa."

"Đầu tiên em đừng quá kích động như vậy, còn nhớ hai người mà lần trước Ưu Ưu tìm đến hay không, thật ra anh cảm thấy hai người bọn họ cũng có chút bản lĩnh, hay là cứ lui lại một bước mà nói chuyện, cho dù bọn họ có là phường lừa gạt đi nữa, nhưng nếu như có thể chữa cho ngựa chết thành ngựa sống thì chúng ta cũng có thể thử tiếp xúc qua thử xem."

Đại Vĩ nói xong, thấy Võ Đình Đình cũng không nghe anh ta nói, anh ta cũng không tiếp tục khuyên nhủ thêm gì nữa, mà cầm lấy điện thoại di động của Võ Đình Đình lên gọi điện thoại qua cho Khúc Ưu Ưu:

"Này, là Ưu Ưu sao? Anh là Đại vĩ đây."

"Thế nào?"

"Có lẽ em đúng rồi, vì bên anh vừa mới nhận được tin xấu, Lý Long đã chết."

"Bây giờ các người đồng ý tin tưởng tôi, không cảm thấy tôi không bị tâm thần nữa sao?"

Trước đó Khúc Ưu Ưu đã biết được tin chết của Lý Long và Trương Nhạc từ Hạ Thiên Kỳ.

Cái chết của hai người kia cũng để lại cho cô một cảm giác bất an thật sâu, đồng thời cũng lại lần nữa chúng thực lời cảnh cáo của con ác ma kia với cô, nó thật sự sẽ hành động giống như đêm hôm đó mà cô nhìn thấy, giết hết sạch bọn họ không còn một mống.

Nếu đổi thành mấy ngày trước, có lẽ cô sẽ bị dọa đến mức lại lần nữa sụp đổ, thế nhưng có sự trải qua từ trước đó kia, cũng với lúc này khi có có sự giúp đỡ của Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù, rõ ràng cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với mấy ngày trước đó.

Ít nhất vẫn có thể giống như bây giờ, bắt Đại Vĩ trả lại hết món nợ bị hiểu lầm lần trước.

"Anh cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tranh cãi chuyện này, anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vì sao Mã Lương Siêu và Lý Long phải chết, chẳng lẽ như những gì em nói lúc đó, chúng ta cũng sẽ bị giết chết sao?"

Nghe được Đại Vĩ đang điện thoại nói chuyện với Khúc Ưu Ưu, Võ Đình Đình cũng tạm thời dừng công việc dọn dẹp lại, lắng nghe với vẻ mặt trắng bệch.

"Không một ai biết vì sao bọn họ phải chết, nếu nó tìm đến chúng ta, mà điều kiện tiên quyết là chúng ta lại không có biện pháp gì để đối phó, vậy thì chúng ta cũng sẽ chết như vậy.

Nó vốn dĩ không phải là con người, nó là một con ác ma, nó là một con quỷ, cảnh sát không có biện pháp gì giải quyết chuyện này."

"Khúc Ưu Ưu, tôi cảnh cáo cô ít ở nơi đó nói chuyện giật gân đi!

Nếu như chuyện này thật sự sẽ xảy ra, vậy thì cô chính là người đầu sỏ kia, cô đã từng nói qua với tôi, cũng là vì cô nói chuyện bí mật kia cho tôi biết, cho nên mới có một chuỗi sự việc xảy ra sau này!

Là cô! Tất cả việc này đều là cô làm hại ra!"

Lúc này Võ Đình Đình tức giận giật lấy điện thoại di động trong tay Đại Vĩ, sau đó quay về một chỗ khác tức giận gầm hét lên với Khúc Ưu Ưu.

"Đúng, tôi thừa nhận là vì tôi, thế nhưng nếu như không phải cô vẫn luôn tò mò hỏi tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không nói cho cô biết."

Trong lòng Khúc Ưu Ưu cũng rất tự trách mình, thế nhưng cô lại không chịu được chuyện Võ Đình Đình đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu cô, dù sao cô cũng là người bị hại trong chuyện này.

"Toàn bộ đều là bắt đầu từ chỗ của cô! Chỉ cần chúng tôi cắt đứt liên lạc với cô! Thì chúng tôi sẽ không có chuyện gì!"

Võ Đình Đình nói xong lại thẳng tay cúp điện thoại, sau đó hung hăng vung điện thoại di động ném thẳng xuống sàn nhà, màn hình điện thoại bị va chạm mạnh dẫn đến nát vụn.

"Em làm gì vậy?!" Thấy Võ Đình Đình cứ vậy mà ném thẳng điện thoại di động xuống, Đại Vĩ có chút nóng nảy.

"Không liên lạc gì với Khúc Ưu Ưu nữa, chúng ta thật sự chết chắc rồi!

Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành phố Tuy Lăng, như vậy thì cho dù thật sự có thứ gì đó muốn giết chết chúng ta, thì nó cũng không thể nào tìm được chúng ta!"

"Nếu chúng ta cứ đi như thế này thì Phượng Thái phải làm sao bây giờ? Phượng Thái vẫn còn chưa biết chân tướng của chuyện này!"

"Vậy thì chúng ta cớ dẫn theo Phượng Thái cùng đi! Nói chung, chúng ta không thể ở lại chỗ này nữa!"

Võ Đình Đình nói xong, lại trực tiếp ngồi xổm xuống đất bụm mặt khóc nấc lên không thể kiềm chế.

Có thể nói, đây là một hồi tai vạ không có chút nguyên do nào, mặc dù bọn họ không rõ nguyên nhân, cũng hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường, nhưng trong nội tâm của bọn họ lại vô cùng hoảng sợ.

Cái suy nghĩ muốn chạy trốn này có thể cũng không phải xuất phát từ lý trí, nhưng xuất phát từ bản năng là không nghi ngờ chút nào.

- -

Trong nhà Khúc Ưu Ưu.

"Cúp." Khúc Ưu Ưu quay đầu, sắc mặt khó coi nhìn Hạ Thiên Kỳ đang ngồi trên ghế salon hút thuốc lá nói.

"Tôi nghe rồi, bọn họ muốn chạy ra khỏi thành phố Tuy Lăng, cảm thấy rằng toàn bộ mọi chuyện đều là do cô dẫn dắt mà xảy ra, cho nên muốn phân rõ gới hạn với cô.

Không thể không nói, bọn họ thật đúng là rất thông minh."

Hiển nhiên là Hạ Thiên Kỳ đang nói mát, thế nhưng mặc kệ có thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không cho phép Võ Đình Đình và Đại Vĩ chạy ra khỏi thành phố Tuy Lăng, vì điều này có nghĩa hắn không cách nào tìm đến bọn họ.

"Địa chỉ của nhà bọn họ, chắc là cô biết chứ?"

"Biết." Khúc Ưu Ưu gật đầu.

"Nói cho tôi biết..."

- -

Dẫn theo Khúc Ưu Ưu nhanh chóng tiến đến nhà của Võ Đình Đình, trên dọc đường đi Hạ Thiên Kỳ có gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh Thù, bởi vì khoảng cách giữa chỗ Triệu Tĩnh Thù nghỉ lại cùng gần với nhà của Võ Đình Đình hơn một chút.

Chỉ là khi bọn họ chỉ vừa mới xuống khỏi xe taxi, không kịp chờ đến khi bước vào tiểu khu, Triệu Tĩnh Thù bên kia lại gọi điện thoại đến nói, đã không thấy tung tích của Võ Đình Đình và Đại Vĩ đâu nữa.

Nhắc Triệu Tĩnh Thù chờ bọn họ trong nhà của Võ Đình Đình, Hạ Thiên Kỳ và Khúc Ưu Ưu cũng chạy tới đó rất nhanh.

Trong phòng bị làm cho lộn xộn, trong một vẻ này rất giống như vừa bị kẻ trộm đến thăm vậy.

"Thật là đáng chết!"

Nhìn một mảnh hỗn độn của gian nhà này, Hạ Thiên Kỳ khó chịu đấm một quyền lên tường, một quyền này hạ xuống cũng trực tiếp khiến bức tường bị đập vỡ, gạch đá rơi xuống lả tả.

Khúc Ưu Ưu bị dọa đến mức mở to hai mắt, khó mà tin được Hạ Thiên Kỳ có thể một đấm đánh bức tưởng thủng một lỗ vào trong, phải biết rằng trong vách tường đều là xi măng và gạch đá.

Mà trong lúc Khúc Ưu Ưu đang hết sức kinh hãi với sự lợi hại của Hạ Thiên Kỳ, lúc này lại nghe Hạ Thiên Kỳ nhìn qua cô hỏi:

"Cô biết nhà của Đổng Phượng Thái không?"

"Biết!"

"Nhanh, bây giờ chúng ta đến đó!"

Võ Đình Đình và Đại Vĩ lập tức chạy đi, bọn họ không có nhiều tinh thần và thể lực để tìm ra hai người đó nhanh như vậy, thế nhưng nếu ngay cả Đổng Phượng Thái cũng rời đi, vậy thì bọn họ có thể chỉ còn lại có một mình Khúc Ưu Ưu này để cánh cửa ngăn cản, điều này hiển nhiên không phải chuyện tốt.

***

Trên xe lửa, Võ Đình Đình không ngừng dùng điện thoại di động của Đại Vĩ gọi điện thoại qua cho Đổng Phượng Thái, thế nhưng Đổng Phượng Thái bên kia vẫn luôn nằm trong tình trạng không có người nghe.

Chỉ có điều đang trong lúc Võ Đình Đình muốn ngắt điện thoại di động, thì một cuộc điện thoại di động lại đột nhiên được nhận, thế nhưng không chờ Võ Đình Đình mở miệng ra nói chuyện, trong điện thoại lại vọng ra một chuỗi âm thanh khàn khàn, sau đó lại vọng ra một giọng đàn ông độc ác:

"Các ngươi không chạy thoát được đâu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi