ÁC LINH QUỐC GIA

DịchHàn Phong Vũ | Anh Túc team

Hạ Thiên Kỳ chủ động nhận lời khuyên, đồng thời còn thừa nhận cả lỗi lầm của mình, mặc dù ngữ khí của chủ nhiệm lớp đầu dầu này vẫn rất khó nghe, nhưng biểu tình trên mặt vẫn hòa hoãn không ít:

"Tôi nói cậu thật là một đứa bé thông minh, đã không lo học tập cho giỏi rồi, lên lớp nếu không phải nói chuyện trái phải, thì cũng làm vài chuyện mờ ám, còn không thì sẽ ngủ.

Nếu như cậu là phú nhị đại thì tôi cũng không nói gì cậu, cậu muốn ngủ kiểu gì thì cứ ngủ như vậy, dù sao cũng có nhà cậu nuôi cậu, nhưng cậu lại không phải, cậu không học cho giỏi thì làm sao thay đổi số phận của chính cậu và gia đình cậu?

Đinh Tiểu Tiễn, thầy giáo sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu sau này còn xuất hiện chuyện ngủ trên lớp nữa, không cần biết là bị tôi bắt được hay không, vẫn có các giáo viên khác phản ánh cho tôi, cậu lập tức gọi phụ huynh của cậu tới, thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!"

"Dạ dạ dạ, em cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa."

Hạ Thiên Kỳ hùa theo một câu nói một đằng nghĩ một nẻo, lúc này tiếng chuông vào học đã vang lên, chủ nhiệm lớp đầu dầu biểu hiện ra bộ mặt lười phản ứng, ngoài miệng thúc dục nói:

"Nhanh đi về lên lớp."

Hạ Thiên Kỳ làm bộ chạy về hướng lớp học, trong lòng thì mắng người đàn ông đầu dầu kia xối xả, không biết là do liên quan đến thể chế, hay mỗi giáo viên đều có loại thói xấu này, rất thích lấy điều kiện gia đình của học sinh ra để làm văn, chỉ biết dạy kiến thức trên sách vở đơn thuần, căn bản không cách nào dạy học sinh cách đối nhân xử thế.

Lại nói tiếp bây giờ hắn lớn rồi, hiểu được khẩu thị tâm phi*, nếu đổi lại là hắn thời còn học cao trung, loại giáo viên thế này hắn mới sẽ không chịu thua, ngay cả có gọi cha hắn tới trường học, hắn cũng sẽ không chịu lui đến một bước.

*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.

Có thể nói hắn tùy hứng, cũng có thể nói hắn không hiểu chuyện, nhưng nói một nghìn nói một vạn, hắn vẫn cảm giác mình không làm sai, vì sao phải nhận sai?

Nghênh ngang đi vào lớp, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Hạ Thiên Kỳ nhấc chân đá lên ghế bàn trước, khiến người trước mặt nhích lên phía trước một chút.

Một giáo viên nữ mang mắt kính, khúm na khúm núm nhìn qua giống như dạy văn học đi lên bục giảng, sau khi nói chào các bạn học theo thông lệ xong, lại bắt đầu dài dòng thôi thôi về bài văn.

Hạ Thiên Kỳ không có tâm tư đi nghe cô ta nói gì, trong lòng do dự có nên mượn cớ đau bụng để ra ngoài đi dạo loanh quanh hay không, dù sao thời gian phong tỏa ác quỷ chỉ có hai ngày, nếu cứ lựa chọn chờ đợi như vậy mà không có chút hành động nào, kỳ hạn hai ngày sẽ trôi qua rất nhanh, nói trôi qua là sẽ trôi qua ngay.

Thế nhưng cân nhắc tới một số khả năng không biết, hắn lại không dám mạo hiểm hành động, dù sao toàn bộ học sinh đều đang học, hắn cứ đi vòng quanh từng tầng lầu một, sẽ có vấn đề rất lớn với bản thân.

Hắn cũng tương đối may mắn, trước đó mình đi vòng quanh cũng không dẫn tới sự chú ý nào, nếu không thì vừa mới đi vào nơi này đã đụng phải mìn, vậy thì thật đúng là không có sức xoay chuyển trời đất.

Đang suy nghĩ, nữ sinh ngồi cùng bàn xoay đầu lại, nhỏ giọng hô lên với Hạ Thiên Kỳ:

"Đinh Tiểu Tiễn, Đinh Tiểu Tiễn."

"Chuyện gì?"

Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn bạn học cùng bàn của hắn một cái, tóc ngắn, trên mặt còn sót lại không ít dấu mụn trứng cá.

"Làm sao mà chủ nhiệm thả cậu về?"

"Tôi vả vào miệng ông ta mấy cái, cô nói ông ta dám không cho tôi trở về sao?"

Hạ Thiên Kỳ làm bộ lừa gạt nói.

"Cậu đánh chủ nhiệm? Thật hay giả vậy, cậu ít khoác lác với tôi đi."

Nữ sinh không tin, trên thực tế Hạ Thiên Kỳ cũng không tin tưởng cô ta có thể tin, vì hắn chỉ thuận miệng nói một câu vậy thôi.

"Thích thì tin, không tin thì thôi."

Hạ Thiên Kỳ cũng không phải Đinh Tiểu Tiễn thật sự, cho nên không có tâm tình phản ứng tới những nữ sinh nhỏ này, dù sao chuyện cỉa hắn còn chưa giải quyết rõ ràng đâu.

"Tôi lại không nói không tin, có điều cậu đánh chủ nhiệm, lấy tính cách của chủ nhiệm thì trăm phần trăm sẽ mời phụ huynh của cậu đến, tôi nói cậu để cha mẹ cậu đưa cho ông ta chút lễ đi, trước kia ông ta trước sau cứ tìm tôi phiền phức, sau này mẹ tôi cho ông ta một hồng bao, sau này cũng không nói gì tôi nữa."

"Tôi ra cho cô một phương pháp vừa có thể lấy lại hồng bao này, vừa có thể không để ông ta tìm cô phiền toái, cô muốn nghe không?"

"Muốn nghe, cậu nói xem."

"Rất đơn giản, cô tìm hắn nói, nếu ông không trả lại hồng bao cho tôi, còn tìm tôi làm phiền, thì tôi sẽ viết thư cho hiệu trưởng, nói ông ép phụ huynh học sinh tặng lễ."

"Cậu đây là cái chủ ý phế phẩm gì, nếu tôi thật sự nói như vậy thì nhất định phải chết!"

Hiển nhiên nữ sinh này cảm thấy Hạ Thiên Kỳ đang đũa giỡn cô ta.

Hạ Thiên Kỳ cười cười, lại không để ý tới nữ sinh kia nữa, quay đầu đi tiếp tục suy nghĩ chuyện liên quan đến sự kiện này.

Thời gian một tiết trôi qua rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc vẫn chọn đường hoàng ở lại trong lớp chờ vào học, may mà đây đã là tiết cuối cùng trong buổi sáng, theo tiếng chuông cuối tiết vang lên, thời gian buổi sáng này coi như trôi qua.

Hạ Thiên Kỳ thờ ơ đi ra khỏi lớp học, hai học sinh mặt mày gian xảo trước đó kia lại vừa kêu vừa đuổi theo:

"Anh Tiễn, trưa nay định ăn gì?"

"Ăn kiêng."

"Ai u, anh Tiễn đang phải ăn kiêng, thật hay giả đây."

"Hai người các người có phiền không? Nhanh tới chỗ bóng mát kia đợi đi."

Hạ Thiên Kỳ một lòng nghĩ đi tìm Mộc Tử Hi, thương lượng lại kế hoạch tiếp theo của bọn họ một chút, kết quả hai học sinh này lại quấn lấy hắn không chịu đi.

"Hôm nay không phải anh ăn trúng thuốc nổ chứ? Hai anh em bọn em cũng không có chọc ghẹo gì anh mà? Là có người ra vẻ với anh sao? Bây giờ bọn tôi đi đánh người chọc anh một trận!"

Hai người này nhìn vào đã nhận ra chính là côn đồ trường học, có lẽ thân phận Đinh Tiểu Tiễn này của hắn cũng cùng một mặt hàng với bọn họ, mắt thấy không thể đuổi người đi, Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể tìm cái cớ nói:

"Trưa nay tôi có chút chuyện, các người đi ăn trước đi, hôm nay tôi không ăn cùng các người."

"Chuyện gì vậy?"

"Việc riêng được chưa, mau tránh ra!"

Hạ Thiên Kỳ nói hết lời mới đuổi được hai học sinh kia đi, sau đó hắn lại chạy thẳng xuống lầu, kết quả vừa mới chạy xuống đã thấy Mộc Tử Hi bị mấy học sinh chặn ở góc tường.

"Ngày đó tao nói gì với mày? Đã nói mày đi học ít nói chuyện với Vương Nghiên Nghiên một chút, sao mày còn không có mặt mũi mà đi làm chứ!"

Mộc Tử Hi im lặng nhìn bọn học sinh chỉ cao khí ngang** này, muốn ra tay dạy dỗ bọn họ một chút, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không cần thiết.

**Chỉ Cao Khí Ngang(趾高气昂): miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý (Internet)

Hạ Thiên Kỳ thấy Mộc Tử Hi vẻ mặt bức bối bị chặn ở góc tường, tức khắc lại ôm bụng cười không nhịn được, hắn cũng không đi quản chuyện vớ vẩn này, mãi đến khi Mộc Tử Hi gật đầu đồng ý uy hiếp của mấy học sinh hoa, mấy học inh kia mới hùng hừng hổ hổ bỏ đi.

Cũng cho đến lúc này Hạ Thiên Kỳ mới đi tới, có điều không phải tới để an ủi, mà tới để trêu chọc nói:

"Loại chuyện này anh thật sự không thể trách người khác, ai bảo anh bây giờ chỉ là một bộ dạng thiếu đòn như vậy chứ, nếu không thì anh đi tới siêu thị mini ở phòng ăn xem một chút, mua một cái khẩu trang mang lên mặt đi, bằng không thì có lúc tự nhiên bị người khác đánh mà không biết lý do."

"Cậu cút cho tôi, ít ở đó châm chọc đi."

"Anh xem anh một chút, chính là Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm *** điển hình."

Hạ Thiên Kỳ cười nói xong, lại nghe Mộc Tử Hi chuyển đổi đề tài nói:

"Trường này là phong bế toàn bộ, cho dù đến trưa thì các học sinh cũng không ra được, chỉ có thể xếp hàng mua cơm ở canteen, chúng ta đi tới cạnh cửa canteen ngồi chờ xem, không chừng có thể nhận ra một hai người quen."

____________

***Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm (Lã Động Tân: một trong bát tiên) chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt; Lã động Tân làm việc thiện mà vẫn bị chó cắn –> dùng để mắng người ko biết người tốt. (Internet)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi