ÁC LINH QUỐC GIA

DịchHàn Phong Vũ | Anh Túc team

Trong tình huống bình thường, lúc này Hạ Thiên Kỳ hẳn phải chạy trốn không chút nghĩ ngợi, vì hiển nhiên học sinh trong lớp đều không bình thường, huống chi hắn hiện tại chính là một người bình thường, trước mặt quỷ vật vốn dĩ không có chút năng lực chống cự nào.

Thế nhưng hắn lại cưỡng chế trấn tĩnh lại không nhúc nhích, mà là tiếp tục quan sát, nguyên nhân không phải vì hắn, mà vì hắn sợ đây là trò bịp bợm lời nguyền làm ra.

Nếu những người khác không chạy, trái lại hắn chạy, vậy hiển hiên sẽ bại lộ thân phận của mình.

Nên hắn cố tình giả vờ dáng vẻ như không có gì xảy ra, thỉnh thoảng ánh mắt rơi vào trên người của từng học sinh khác.

Cứ quan sát như vậy không bao lâu, lúc Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không có chuyện gì để làm, lại nghe bạn học nữ ngồi cùng bàn đột nhiên gọi hắn một tiếng:

"Đinh Tiểu Tiễn, giúp tôi đưa cái này cho Hình Lệ Văn ăn."

Nghe cô gái ngồi cùng bạn gọi mình, Hạ Thiên Kỳ vô ý thức quay đầu, kết quả vừa nhìn một cái, da đầu hắn tức khắc tê dại, chỉ thấy cô gái ngồi cùng bàn kia đưa tay kéo một cái bọc nylon trong hộc bàn ra.

Trong túi nylon máu dầm dề, bên trong chưa lỗ tai người, và các loại nhãn cầu gì đó rất kinh tởm.

"Đinh Tiểu Tiễn? Cầm đi chứ."

"A."

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, lại cứng nhắc gật đầu một cái, sau đó cầm lấy cái túi nhỏ này, đứng lên trực tiếp đặt nó lên bàn học của người trước mặt.

"Sao cậu lại đối tốt với tôi vậy."

Bạn học nữ bàn trước mở túi nylon ra, lấy ra một cái nhãn cầu trong đó bỏ vào trong miệng, thậm chí Hạ Thiên Kỳ có thể nghe được tiếng vang của nhãn cầu bị cắn vỡ.

Bạn học nữ kia một bên vừa lặp lại như rất có tư vị, vừa trò chuyện cùng người ngồi cùng bàn với hắn kia:

"Năm ba lớp năm có một nam sinh rất đẹp trai, chờ đến buổi tối chúng ta đi giết hắn đi, tôi cảm thấy lột da hắn ra treo trên tường ký túc xá của tôi sẽ rất đẹp."

"Được, có điều đầu của hắn không thể cho cậu, tôi còn muốn giữ lại chờ sau khi uống sạch não của hắn thì giữ lại làm vườn. Hoa đầu người cậu từng thấy chưa, thật sự đặc biệt đẹp."

Đoạn đối thoại của hai nữ sinh, Hạ Thiên Kỳ nghe được là cảm thấy rợn cả tóc gáy, từng hình ảnh cực kỳ máu tanh bắt đầu hiện ra trong đầu hắn không thể khống chế.

Trong lòng hắn ít nhiều gì đã có chút dao động, hắn vẫn phải tiếp tục đợi ở chỗ này sao?

Hạ Thiên Kỳ nghiến chặt hàm răng, cố gắng để cho mình nhìn qua rất bình tĩnh, cũng không ai trong hai nữ sinh kia để ý đến hắn, sau một phen giao lưu kinh tởm, nữ sinh ngồi bàn phía trước lại quay đầu đi chỗ khác.

Một sóng chưa yên, sóng khác lại nổi, Hạ Thiên Kỳ bên này vẫn chưa hoàn toàn hòa hoãn lại từ cái kinh hoảng vừa rồi, lại thấy một nam bạn học không biết đứng trên bục giảng từ lúc nào.

Bạn học nam kia kêu to lên như bị phát điên, tiếp theo lại có hơn mười bạn học nam chạy lên bục giảng, kéo căng tay chân của bạn học nam trước đó, lôi chân giơ lên, tiếp theo mười mấy người hò nhau dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo tứ chi của bạn học nam kia xuống.

Trong nháy mắt máu tươi bắn ra mấy thước, Hạ Thiên Kỳ mặc dù ngồi ở vị trí gần cuối, trên bàn học cũng bị văng đến một chút.

Hạ Thiên Kỳ nhấp đôi môi có chút khô khốc, mặc dù tố chất tâm lý của hắn cũng vững, lúc này cũng có chút hoảng sợ.

Nếu trong lớp này chỉ đơn thuần xuất hiện mấy cảnh tượng đáng sợ, như vậy vẫn không có vấn đề gì, nhưng theo cái xu hướng này kéo dài thêm nữa, rất khó nói sẽ không xảy ra tình huống cả lớp tàn sát lẫn nhau, nếu quả thực đến loại thời điểm đó, cho dù hắn có muốn chạy trốn, thì còn có thể chạy thoát sao?

Trong sự kiện, mỗi một chọn lựa cũng có thể liên quan đến sinh tử, cho nên mỗi một lựa chọn nhìn như rất đơn giản đều có thể trở nên cực kỳ gian nan.

Trong nội tâm Hạ Thiên Kỳ đấu tranh một hồi, lập tức nằm dài trên bàn, làm ra một bộ dạng rất buồn ngủ.

Không nghi ngờ chút nào, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục chờ đợi trong lớp, vì hắn cảm thấy nếu mình cái gì cũng không làm cũng sẽ bị lời nguyền giết chết, như vậy cho dù hắn có chạy khỏi lớp cũng không dùng được, nên bị giết vẫn là sẽ bị giết chết.

Hạ Thiên Kỳ cũng không biết rốt cuộc mình nằm sấp bao nhiêu lâu, mãi đến khi hắn nghe được một chuỗi tiếng chuông cuối tiết dễ nghe vang lên, hắn mới xoa xoa hai huyệt thái dương, chậm rãi ngồi thẳng người dậy.

Thế nhưng vào lúc này nhìn bọn học sinh trong lớp, đủ các loại cảnh tượng máu tanh thi thể xuất hiện trước đó, toàn bộ đều không thấy tung tích.

Hai bạn học nam ngồi ở hàng sau cùng kia vẫn đang nói chuyện cười đùa cợt nhả ở chổ cũ, bạn học nữ ngồi ở bàn trước hắn kia vừa ăn một thứ đồ ăn vặt là bánh tai mèo, vừa đọc tiểu thuyết thanh xuân.

Hạ Thiên Kỳ phất tay vuốt mồ hôi lạnh toát ra trên trán, sau khi đứng lên rồi trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, tất cả cảnh tượng vừa mới ban nãy kia có phải ảo giác của hắn hay không thì rất khó nói, thể nhưng nhìn trên loại tình huống hiện tại, lúc đó hắn không chọn chạy trốn, chắc chắn là chính xác.

Đi ra khỏi lớp học, Hạ Thiên Kỳ tức khắc có cảm giác lại thấy ánh mặt trời.

Hắn bước nhanh đi xuống lầu, phát hiện Lãnh Nguyệt và Mộc Tử Hi đã chờ hắn ở đầu thang lầu, khi nhìn thấy hắn, Mộc Tử Hi vừa mở miệng đã hỏi:

"Vừa rồi cậu có gặp phải cái gì không?"

Nghe Mộc Tử Hi hỏi như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng đã đoán được, trước đó bọn người Mộc Tử Hi nhất định cũng gặp phải chuyện như hắn.

"Không biết là ảo giác hay là gì, hai người hẳn là cũng gặp phải đi?"

"Ừ, chắc là ảo giác, xem ra cái lời nguyền này rất lợi hại, không ngừng làm ra ải giác để mê muội chúng ta, bây giờ chúng ta hoàn toàn không có năng lực, chỉ bằng vào mắt thường là rất khó phân biệt rốt cuộc là thật sự xảy ra, hay là ảo giác.

May mà chúng ta cũng không xung động, bằng không nếu chúng ta bỏ chạy, e rằng lúc quay về lập tức sẽ bị lời nguyền diệt trừ."

Nghe căn dặn của Mộc Tử Hi, Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ đều theo bản năng gật đầu một cái, sau đó Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút, thản thiên nói:

"Tôi đề nghị các người tốt nhất đừng có ôm hy vọng quá lớn là có thể tháo gỡ lời nguyền, nhất là loại như lời nguyền này."

"Vì sao? Tôi nhớ rõ lúc chúng ta đối phó quỷ chú, cái lời nguyền mà nó tạo ra kia không phải tôi đã giải được sao?"

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ngay cả lời nguyền của quỷ vương cũng có thể bị giải ra, chớ nói chi là lời nguyền của ác quỷ.

"Quỷ chú là ý niệm của quỷ vương, nó có thể đại biểu cho lớn mạnh của quỷ vương, nhưng lại không phải là quỷ vương."

"Quỷ chú?" Mộc Tử Hi nghe xong hỏi một câu có chút ngạc nhiên.

Lãnh Nguyệt không trả lời vấn đề của Mộc Tử Hi, mà là giải thích vấn đề trước đó:

"Cái quỷ chú lúc ấy trên uy lực đã khó đạt tới ác quỷ, cho nên nó vì bảo tồn ý thức độc lập, cho nên tách ra một phần biến thành lời nguyền.

Cho nên uy lực của cái quỷ chú kia mặc dù vẫn có, nhưng so với lời nguyền ác quỷ thi triển thì hoàn toàn không phải một khái niệm, vì vậy lúc đó tôi mới có thể nói là lời nguyền có thể bị phá giải.

Nếu đổi thành loại lời nguyền do ác quỷ thi phóng ra này, e rằng lúc đó tôi cũng sẽ không nói.

Vì đối với chúng ta mà nói, loại lời nguyền này hầu như chính là không thể."

"Không khoa trương như vậy chứ, nếu lời nguyền của ác quỷ là không thể giải, đây chẳng phải là..."

Mặc dù Mộc Tử Hi cũng có trình độ lý giải nhất định về phương diện sự vật linh dị, thế nhưng vài thứ hắn hiểu biết kia, so với bách khoa toàn thư Lãnh Nguyệt này thì hoàn toàn là gặp sư phụ.

Sở dĩ Lãnh Nguyệt chủ động mở miệng nói lời này, chủ yếu là Mộc Tử Hi quá mức tin tưởng bọn họ có thể tìm được biện pháp phá giải lời nguyền, nên anh ta mới có thể nói chân tướng này.

"Tôi nói không thể giải, là chỉ lời nguyền của ác quỷ với những người ở cấp bậc này như chúng ta mà nói, vẫn là vứt bỏ ý nghĩ chủ động tìm kiếm tháo gỡ lời nguyền đi."

Lãnh Nguyệt ngắt lời Mộc Tử Hi, cho ra đề nghị của anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi