ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

Vì trước giờ chỉ tương đối vừa ý dòng xe BMW, nên sau khi vứt bỏ Ferrari, Hạ Thiên Kỳ lại đi thẳng tới một cửa hàng 4S chuyên buôn bán dòng xe BMW.

Trước đó hắn cũng từng dạo một vòng các cửa hàng 4S bán BMW, có điều dòng xe BMW X6 hắn muốn mua hiện không có hàng, phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể đến xem thử.

Thứ mà Hạ Thiên Kỳ ghét nhất chính là chờ đợi, cho nên hôm nay hắn mới đến đây, dự định tới nơi này để thử vận may.

Tuy nói chiếc xe trước đó hắn lái là một chiếc BMW X5, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn bước chân đến các cửa hàng ở khu 4S. Nếu là trước kia, đừng nói là loại cửa hàng 4S bán BMW này, mà ngay cả mấy cừa hàng 4S bán xe cao cấp kia hắn cũng không dám vào.

Cũng không phải là nhân viên ở tiệm không cho xem, quan trọng là hắn chột dạ, vì có thích cũng không mua nổi.

Thật sự ứng câu nói: “Người nghèo có phiền não của người nghèo, kẻ có tiền có phiền não của kẻ có tiền!”

Tuy trong thẻ của Hạ Thiên Kỳ có không tới 2000 vạn, nhưng lúc trước hắn từng hỏi Lương Nhược Vân, nếu hắn có tiêu xài quá 2000 vạn cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Đồng thời theo cách nói của Lương Nhược Vân, chỉ cần bọn hắn có thể leo lên đến cấp quản lý, thẻ lương của bọn hắn cơ hồ trở thành vô hạn, muốn mua biệt thự, mua xe sang cũng có thể tùy tiện.

Chỉ là sau khi bọn hắn chết, xe và nhà sẽ bị Minh Phủ thu hồi, dùng để cấp cho nhân viên mới nhậm chức.

Hạ Thiên Kỳ muốn mua một chiếc Ferrari ENZO nhưng lại không có bán, những dòng xe khác hắn cũng không hiểu, chỉ biết X6 của dòng BMW so với X5 cao hơn một bậc.

Không biết là do kẻ có tiền quá nhiều, hay người mua X6 quá ít nữa.

Nhìn nhóm người mẫu xe hơi để đùi trần, đang tạo dáng đứng cạnh một dãy xe BMW, mặc dù Hạ Thiên Kỳ mặc một bộ quần áo thoải mái hàng hiệu, nhưng không biết có phải do không có kẹp túi hay không, khọng một người bán hàng nào để ý hắn.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không có nhân viên bán hàng nào đến làm phiền hắn lại càng tốt, hắn hoàn toàn có thể tự do đi dạo xung quanh. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, hắn lại có chút ngoài ý muốn gặp người quen khi còn học đại học.

“Nhiếp Thành Cương!”

Hạ Thiên Kỳ quay về một người đàn ông đứng cách đó không xa, người này dáng vẻ rất đen, mặc một bộ quần áo thắt cavat.

Nghe có người gọi mình, Nhiếp Thành Cương quay đầu về hướng nghe tiếng, lập tức nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đang liên tục vẫy tay với mình, sau khi dặn dò người bên cạnh mấy câu, anh ta lại nhanh chóng bước nhanh tới trước mặt Hạ Thiên Kỳ:

“Đây không phải anh Kỳ sao, thật sự là đã lâu không gặp anh!”

Nhiếp Thành Cương là bạn thời đại học của Hạ Thiên Kỳ, chiều cao cũng không chênh lệch nhiều so với hắn, vừa đen vừa cường tráng, trước kia là đội trưởng đội bóng rổ của trườnglà một người đàn ông chăm chỉ, tương lại muốn tham dự NBA, có điều nhìn bộ dạng ăn diện hiện tại của anh ta, chắc đã đổi nghề bán xe.

NBA: National Basketball Association – giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.

“Không phải đã lâu không gặp sao, phải có một năm rồi, tên nhóc anh biến mất tăm, cũng không để lại cho tôi cách thức liên lạc nào.”

Hạ Thiên Kỳ vỗ vai Nhiếp Thành Cương một cái, Nhiếp Thành Cương lại cười nói:

“Có duyên phận thì ở đâu mà không gặp, bây giờ không phải gặp rồi sao. Thế nào anh Kỳ, bây giờ đang làm gì, sao lại có thời gian đến đây xem xe vậy?”

Nghe Nhiếp Thành Cương hỏi như vậy, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm thấy bản thân đang bị người ta xem thường, vừa muốn giải thích một câu, lại nghe Nhiếp Thành Cương nói thêm:

“Tiệm này là của anh rể tôi mở đấy, tôi ở chỗ này đơn giản chỉ là hỗ trợ, quản lý những người phía dưới một chút. Sau này anh cần xe gì, cứ việc tới chỗ này tìm tôi, tôi nhất định sẽ cho anh một giá tốt.

Tôi còn có việc nên phải đi trước, anh cứ từ từ đi dạo, chờ có thời gian tôi sẽ mời anh đi ăn.”

Nhiếp Thành Cương vừa nói xong, đã vội vội vàng vàng rời đi, chỉ để lại Hạ Thiên Kỳ đứng nguyên một chỗ, khuôn mặt lộ rõ vẻ lúng túng:

“Con mẹ nó, tên này đúng là một kẻ nịnh hót, cả số điện thoại cũng không để lại còn muốn hẹn mình ăn, tìm người có tiền làm anh rể, người này thật sự cho hắn kiêu ngạo!”

Từ khi học năm nhất Hạ Thiên Kỳ đã quen biết Nhiếp Thành Cương, Nhiếp Thành Cương đã không ngừng khoác lác chị gái anh ta lợi hại thế nào, xinh đẹp bao nhiêu, có điều trong cái vòng kia của bọn họ, chị gái của Nhiếp Thành Cương vẫn có một danh hiệu rất truyền kỳ, là tam sinh hữu hạnh.

Ý tứ đại khái đó là có thể làm tiểu tam suốt đời, cũng là may mắn.

Vốn chỉ cho rằng đụng phải một người bạn học tuy không thân, nhưng cũng có thể ôn lại chút chuyện cũ. Kết quả bọn hắn mới hơn một năm không gặp đã “cảnh còn người mất”, điều này cũng khiến nội tâm Hạ Thiên Kỳ cảm khái không thôi.

Không thèm để ý đến Nhiếp Thành Cương nữa, Hạ Thiên Kỳ tiếp tục dạo một vòng trong tiệm, những nhân viên bán hàng lại tiếp tục bơ hắn, điều này cũng khiến hắn không khỏi mở camera soi bản thân một cái, không biết bộ dạng hắn có chỗ nào giống không mua nổi xe.

“Tôi muốn chạy thử!”

Hạ Thiên Kỳ quay về một nữ nhân viên bán hàng cách đó không xa hô một tiếng.

Nghe có người muốn chạy thử, nữ nhân viên bán hàng quay đầu nhìn lại, sau đó cười híp mắt nói:

“Xin tiên sinh chờ một lát!”

“Nhanh lên một chút!”

Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm, không nhịn được hối thúc một câu.

Không biết có phải bị Hạ Thiên Kỳ hù dọa hay không, nữ nhân viên bán hàng kia chạy tới rất nhanh, cười hỏi:

“Vị tiên sinh này, ngài vừa ý loại xe nào?”

“Chỗ này của cô là bán xe đạp sao?”

“A.” Nữ nhân viên bán hàng bị lời của Hạ Thiên Kỳ làm cho bối rối.

“Xin lỗi, ngài đến nhầm chỗ rồi. Nơi này là khu bán ô tô.” Sau khi phản ứng kịp, nữ nhân viên bán hàng kia cảm thấy Hạ Thiên Kỳ đây là đang cố ý kiếm chuyện.

“Cô cũng biết tôi tới mua ô tô, vậy cô nói tôi đứng cạnh chiếc X6 này, tôi không chạy thử nó, thì chạy xe đạp sao?”

“Thưa tiên sinh, chiếc xe này là loại xe X6 nhập khẩu, giá thấp nhất cũng đã là 74 vạn. Hiện tại chỗ chúng tôi chỉ có vài chiếc, giá ở khoảng 184 vạn…”

Nữ nhân viên bán hàng lải nhải giới thiệu một đống cho Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được, bực mình ngắt lời nói:

“Tôi nói tôi muốn thử xe!”

“Được, tôi hiện tại lập tức an bài cho ngài.”

Nữ nhân viên bán hàng đáp ứng hắn, rồi lập tức rời đi. Hạ Thiên Kỳ lúc này mới quay sang nhìn cô người mẫu đứng cạnh chiếc xe hơi, lên tiếng trêu chọc:

“Người đẹp, chút nữa cô đến ngồi cạnh tôi, tôi sẽ cho cô hai vạn. Thế nào?”

Người mẫu xe hơi nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu rất thoải mái.

Vốn cho rằng nữ nhân viên bán hàng sẽ sắp xếp cho hắn chạy thử, kết quả cô ta lại chạy đi gọi Nhiếp Thành Cương tới. Nhiếp Thành Cương vừa đến, lập tức lôi Hạ Thiên Kỳ vào một góc khuất, nhỏ giọng:

“Anh Kỳ, không phải anh em không muốn sắp xếp cho anh chạy thử, quan trọng là đã có hai khách hàng khác muốn chạy thử, anh xem một chút… Nếu không thì…”

Nhiếp Thành Cương cố ý không nói hết câu, chính là đang chờ Hạ Thiên Kỳ tự mình tìm đường xuống, Hạ Thiên Kỳ nhìn Nhiếp Thành Cương, sau đó cười một tiếng khinh thường:

“Xe này tôi mua, hiện tại lập tức quẹt thẻ. Tôi mua trước, sau đó mới lái thử. Nhiếp tổng cảm thấy có được không?”

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, nét mặt Nhiếp Thành Cương lộ rõ vẻ khỏ tin. Bởi hoàn cảnh của Hạ Thiên Kỳ anh ta hiểu rất rõ, gia đình Hạ Thiên Kỳ chỉ thuộc hạng bình thường, nói hắn có thể 200 vạn mua xe, có đánh chết anh ta cũng không tin.

“Anh Kỳ, anh đừng ồn ào, xe này cho dù tôi cho anh cái giá hữu nghị, cũng phải hơn 170 vạn.”

Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn lạnh xuống, hắn híp mắt hỏi lại Nhiếp Thành Cương:

“Tôi chỉ hỏi lại anh một câu, rốt cuộc là bán hay không bán?”

“Bán!”

Nhiếp Thành Cương vội vàng gọi nữ nhân viên bán hàng kia đem máy poss tới. Hạ Thiên Kỳ thậm chí mắt cũng không có nháy lấy một cái, quẹt một cái ra 184 vạn. Còn cái giá hữu nghị Nhiếp Thành Cương cho hắn, hắn vốn không thích thú gì.

“Về chút giá hữu nghị mà anh nhường cho tôi kia, toàn bộ đều là trên việc tôi mời anh đi ăn, đúng rồi, còn có người mẫu xe này lát nữa tôi trả 2 vạn đồng tiền theo tôi chạy thử, đến lúc đó anh cho mượn người là được.”

Hạ Thiên Kỳ cất thẻ vào bóp tiền BOSS của mình, đến bây giờ Nhiếp Thành Cương mới dám tin, Hạ Thiên Kỳ đứng trước mặt anh ta, sớm đã không còn là Hạ Thiên Kỳ anh ta biết trước kia.

“Anh Kỳ, tôi cảm thấy cậu nhất định đã hiểu lầm tôi rồi, anh em thật sự không có ý tứ coi thường anh…”

“Ừm, tôi hiểu rồi. Thời gian của tôi cũng tương đối gấp, sắp xếp một chút, tôi muốn chạy thử xe.”

Hạ Thiên Kỳ lười so đo với kẻ nịnh hót như Nhiếp Thành Cương này, nói xong lại cười híp mắt tới bên cạnh nữ người mẩu xe kia.

Sau khi Hạ Thiên Kỳ quay đi, nữ nhân viên bán hàng đón tiếp hắn trước đó, không nhịn được nói với Nhiếp Thành Cương:

“Giám đốc Nhiếp, người bạn học này của anh thật có tiền mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi