ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Tiếng kêu hoảng loạn của Vương Lão Tam lên tới cực điểm, trong hành lang hẹp dài bị bóng tối nuốt chửng này có vẻ vô cùng chói tai.

Hạ Thiên Kỳ lui khỏi trạng thái lệ quỷ hóa, buông tay ra ném Vương Lão Tam trên mặt đất, lại tiếp tục hỏi:

"Trừ thi thể của bản thân bà, bà còn phát hiện cái gì?"

"Không có." Vương Lão Tam trợn trừng hai mắt, theo bản năng lắc đầu một cái.

"Không có? Bà chắc không?" Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại đưa một tay kéo tóc Vương Lão Tam, thô bạo kéo bà ta ép lên tường cạnh hành lang, cảnh cáo bằng giọng phát rét:

"Phát hiện thi thể của mình còn không nhanh chóng rời khỏi quán trọ, còn lén lén lút lút loanh quanh ở nơi này, bà nói tôi tin bà kiểu gì? Có điều cũng được thôi, không nói thật đúng không, vậy tôi lập tức cho bà biến thành một thi thể thật sự!"

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ tăng thêm vài phần sức lực trên tay, Vương Lão Tam bị siết mạnh trên cổ, trong nháy mắt cả khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.

"Tôi... Tôi... Nói..."

Vương Lão Tam chật vật rặn ra vài chữ trong cuống họng, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới thu lại vài phần sức lực, nhưng vẫn không buông Vương Lão Tam ra, không nhịn được nói:

"Đừng lãng phí thời gian của tôi, nói nhanh một chút!"

"Người... Người là tôi giết."

Sau khi ho kịch liệt vài tiếng, Vương Lão Tam nói có chút khó hiểu.

"Người nào là do bà giết?" Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn Vương Lão Tam đang ho khan trước mặt.

"Tôi trong gian phòng kia, bà ta là bị tôi giết chết.

Vừa rồi tôi nói dối, sau khi đi nhà cầu quay lại, đã phát hiện trong phòng có thêm một người, lúc đó tôi rất sợ, lập tức muốn xoay người chạy trốn, sau đó gọi người đến giúp đỡ, nhưng ngay khi vừa trốn đi, người trong phòng lại phát hiện tôi, sau đó kêu lên một tiếng rất chói tai.

Vì nghe âm thanh rất quen thuộc, đồng thời còn là phụ nữ, trong lòng tôi không còn hoảng sợ như trước đó nữa, sau đó cả người tôi dừng ở cạnh cửa, rồi mở đèn điện trong phòng lên.

Tiếp theo tôi lại nhìn thấy dáng dấp người kia giống tôi như đúc, thậm chí ngay cả quần áo mặc trên người cũng giống như đúc.

Tôi sửng sốt ngây ngẩn cả người, bà ta cũng sửng sốt ngây ngẩn cả người, bà ta hỏi tôi là ai, tôi cũng hỏi bà ta là ai.

Chúng tôi đều nói mình là Vương Lão Tam, thế nhưng hai bên đều không tin, tiếp theo chúng tôi quyết định ngồi xuống trò chuyện nghiêm túc một chút, nhưng ngay lúc đó bà ta lại muốn giết chết tôi, kết quả bị tôi nắm lấy tóc, dùng sức đập vài cái lên tường, bà ta chết không nhúc nhích.

Tôi không nghĩ tới mình cũng giết người, nên trong kinh hoảng lại trốn ra khỏi quán trọ, nhưng vì sợ thi thể bị phát hiện, nên lại lén lút quay lại, định lôi thi thể ra, sau đó tìm một chỗ chôn đi.

Kết quả chờ tôi quay lại quán trọ lần nữa, lại thấy cái "tôi" vốn đã chết kia, vậy mà sống lại!

Không những vậy, tôi còn nghe được trong hành lang có tiếng bước chân của người khác, nên lần này tôi trốn thoát không chút suy nghĩ, thế nhưng vừa mới tới cửa, lại thấy anh đi từ ngoài vào, vì vậy tôi chỉ có thể trốn sau cửa, tìm cơ hội rời đi."

Vương Lão Tam nói đến đây, thì tức khắc trở nên cầu khẩn:

"Lần này tôi nói đều là thật, không có một chút lừa gạt, anh buông tha cho tôi được không..."

"Chờ nghi ngờ trong lòng tôi hoàn toàn giải hết rồi lại nói."

Hạ Thiên Kỳ vừa không nói thả cũng không nói không thả, trên thực tế trong lòng hắn cảm thấy thả với không thả cũng không có ý nghĩa gì, không cần biết Vương Lão Tam trong căn phòng kia là bị quỷ giết, hay bị Vương Lão Tam trước mặt hắn đây giết chết, kết quả đều đã quyết định, đó chính là trong tương lai, người này tuyệt đối chết chắc.

Thấy Hạ Thiên Kỳ tạm thời sẽ không giết mình, lúc này Vương Lão Tam cũng yên tĩnh hơn nhiều so với trước kia, nhưng gương mặt bà ta trong bóng đêm lại trở nên càng lúc càng trắng bệch.

Miệng bà ta có hơi ngọ nguậy, nhìn qua trong miệng như chứa thứ gì, hoặc như đang lặp lại điều gì.

Hạ Thiên Kỳ không quan tâm Vương Lão Tam, trái lại cũng không sợ bà già này có thể chạy trốn ngay dưới mí mắt hắn.

Hắn lại bước mấy bước dọc theo hành lang, trong quá trình lại đạp bay cửa phòng của toàn bộ phòng ốc hai bên một cách vô cùng bạo lực.

Tra xét hết một lần các căn phòng trong quán trọ này, Hạ Thiên Kỳ phát hiện trong quá trọ này ngoài thi thể của Vương Lão Tam trong căn phòng kia, chỉ còn lại có hắn và Vương Lão Tam đi theo sau lưng hắn là còn sống, trừ cái đó là không còn một người nào ở.

Ngay từ lúc hắn nhìn thấy thời gian trên điện thoại của Vương Lão Tam cách thời gian hiện thực một ngày, mà trong mệnh lệnh của hắn, toàn bộ nhân viên đều sẽ đường hoàng đợi trong khách sạn, cũng sẽ không rời đi, nên mặc dù một ngày sau, trong phòng của quán trọ cũng có thể có người mới đúng.

Nhưng lúc này hắn lại không thấy cho dù chỉ một người, cái này đã nói lên, hoặc là toàn bộ nhân viên đều bị giết, hoặc nơi này hoàn toàn không phải quán trọ một ngày sau.

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ nảy ra nghi ngờ với giả thuyết quỷ vật có thể gây hỗn loạn thời không, thế nhưng chỉ bằng vào những suy nghĩ trước mắt hắn lúc này, trái lại cũng không cách nào phủ định toàn bộ kết luận trước đó.

"Thời không hỗn loạn? Không phải thời không hỗn loạn? Không phải thời không hỗn loạn thì có thể là cái gì chứ?"

Hạ Thiên Kỳ không kiềm chế được nói lẩm bẩm, nhưng ngay lúc này, giọng nói của hắn lại đột nhiên trở nên rất lớn:

"Vương Lão Tam, một loạt chuyện gặp phải bà nói với tôi lúc nãy kia, tình hình thật sự đều ngược lại đi?!

Bà không phải người ra ngoài đi nhà cầu rồi sau khi quay lại thì phát hiện trong căn phòng trống rỗng có thêm một "bà" kia, ngược lại, bà là người vẫn luôn ở trong phòng, sau khi bị giết chết lại phục sinh kia!"

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ lại chậm rãi xoay người lại, nhìn Vương Lão Tam đang không ngừng liếm cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn của bà ta, trên mặt cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.

"Tao nói không sai chứ?"

"Tao phải giết mày!!!"

Vương Lão Tam bị Hạ Thiên Kỳ vạch trần, lại nhào tới Hạ Thiên Kỳ lấy trứng chọi đá, định bằng vào hàm răng đó giết chết Hạ Thiên Kỳ, trái lại Hạ Thiên Kỳ lại thong thả quỷ hóa một cánh tay, sau đó vung một quyền tới, đầu của Vương Lão Tam bị đập vỡ thành vô số mảnh, thân thể không đầu rơi thẳng xuống đất.

"Ngay cả thực lực của quỷ hồn cũng không có, nhưng lại không giống nhân loại, đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?"

Hạ Thiên Kỳ có hơi đau đầu day day huyệt thái dương, bất quá nghĩ tới Vương Lão Tam nhe ra hai làm răng sắc nhọn khi tấn công hắn kia, trái lại cũng phù hợp với tình trạng tử vong của thi thể Vương Lão Tam trong phòng kia, có lẽ chính là bị Vương Lão Tam này cắn chết.

Hai Vương Lão Tam, một là người, nột là quỷ, chỉ trong thời gian chênh chệch một ngày, thế nhưng trong quán trọ cũng trống không.

Hạ Thiên Kỳ vẫn không nghĩ thông suốt chuyện này, có điều so với trước kia, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, bản thân đã tương đối đến gần chân tướng.

Hoặc là nói suy đoán về thời không hỗn loạn trước đó của hắn hoàn toàn sai.

Đi ra khỏi quán trọ, Hạ Thiên Kỳ không biết hắn có thể lần nữa đi tới nhà Lý Vưu hay không, hắn đi thẳng ra khỏi sân trong quán trọ, nhưng trong quá trình lòng hắn lại có cảm giác mà xoay đuầ nhìn lại, nhìn thoáng qua quán trọ Vương Lão Tam một cái, tiếp theo sắc mặt của hắn tức khắc trở nên cổ quái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi