ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Trong lòng có quyết định, Hạ Thiên Kỳ lại không tiếp tục giấu mình nữa, đi vào trạng thái quỷ anh mạnh mẽ nhất của hắn, sau đó thuấn đi một cái lập tức xuất hiện trong phòng ngủ.

Tùy Kim Hỉ trong phòng ngủ hiển nhiên không nghĩ tới, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc lại đột nhiên hiện ra trước mặt ông ta, ông ta theo bản năng muốn nhảy cửa sổ chạy trốn, nhưng Hạ Thiên Kỳ đời nào để ông ta được như ý, quỷ khí dày đặc tràn khỏi thân thể, Hạ Thiên Kỳ một tay một trảo, quỷ trảo hình thành từ quỷ khí, trong khoảnh khắc đã siết Tùy Kim Hỉ muốn chạy trốn trong tay.

"Còn muốn chạy?"

Một trảo Hạ Thiên Kỳ hạ xuống này, khiến xương cốt toàn thân Tùy Kim Hỉ cần như bị hắn đập nát, kèm theo mà đến còn có một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Bắt được Tùy Kim Hỉ, Hạ Thiên Kỳ vẫn không dừng lại, trong chớp mắt bóng dáng hắn lại xuất hiện ở cạnh cửa gian nhà.

Lý Vưu đã phát hiện không đúng trong nhà, lúc này lại thấy ông ta liều mạng chạy ra sân nhỏ, thế nhưng không đợi ông ta chạy được mấy bước, lại phát hiện một trận kình phong đánh tới sau lưng, ông ta theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy thân thể Tùy Kim Hỉ bay tới như đạn pháo, nặng nề va chạm khiến ông ta bay ra ngoài.

Đợi ông ta vùng vẫy muốn bò dậy trên mặt đất, một chân của Hạ Thiên Kỳ đã giẫm trên thắt lưng ông ta không chút lưu tình.

Tiếng kêu đau đớn của Lý Vưu vang dội trong nhà, bộ mặt lạnh lẽo của Hạ Thiên Kỳ vẫn không thay đổi, âm thanh lạnh lẽo hỏi hai người trên sàn:

"Hai người các người là muốn tôi một cước giẫm thành thịt nát, hay muốn dâng đầu của các người ra cho tôi làm cầu đá?"

"Tôi có lòng tốt thu xếp cho anh... Vậy mà anh lại lấy oán báo ơn..."

Lý Vưu vùng vẫy ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy độc ác dữ tợn.

"Lòng tốt thu xếp cho tôi? Tôi thấy không chắc đi, bất quá con người tôi cũng vô cùng thích giảng đạo lý, ông đã nói như vậy, vậy tôi cũng cho các người một cơ hội, chỉ cần các người trả lời thỏa mãn tôi, tôi sẽ tha cho các người một lần, dù sao thôn này không hề có chút liên quan gì tới tôi, các người là thứ gì với tôi cũng không quan trọng."

Tuy ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, thế nhưng trong lòng lại càng hiếu kỳ, hai người kia rốt cuộc là thứ gì.

Nói bọn họ là quỷ, cách làm của bọn họ quả thật không khác gì quỷ vật, thế nhưng thực lực lại yếu đến mức hầu như có thể nói là không đáng kể, ngay cả tiểu quỷ cũng chưa tới, anh nói bọn họ là người sao? Vậy hành vi của bọn họ lại không cách nào lý giải.

"Anh muốn biết gì?" Lý Vưu không nói gì, nhưng Tùy Kim Hỉ thì nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu.

"Các người rốt cuộc là thứ gì?"

"Chúng tôi là trưởng thôn và bí thư thôn của thôn Tường Phượng này."

Tùy Kim Hỉ đáp lại không chút nghĩ ngợi.

"Người bị ông giết chết rồi ăn thịt trong phòng ngủ kia là ai?"

"Tôi không biết anh đang nói gì."

"Ông khẳng định không biết sao?"

Lúc này giọng của Hạ Thiên Kỳ lại thêm vài phần hàn ý.

"Không..."

"Rốp!"

Chữ "không" vừa mới ra khỏi miệng Tùy Kim Hỉ, Hạ Thiên Kỳ đã một cước giẫm vỡ đầu Tùy Kim Hỉ, hoàn toàn không có kiên nhẫn nghe Tùy Kim Hỉ tiếp tục quanh co với hắn nữa.

Lý Vưu bị óc của Tùy Kim Hỉ văng đầy người, thân thể ông ta không ngừng run cầm cập sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng kêu "a a" nhè nhẹ.

"Bây giờ đến lượt ông."

Hạ Thiên Kỳ lần nữa nhấc chân lên, đường hoàng treo ở trên đầu Lý Vưu.

"Trên đời này có hai tôi, cho nên tôi muốn sống sót, thì nhất định phải giết một người khác!"

Lý Vưu e sợ cho mình cũng bị đối xử như vừa rồi, nên lúc này gào thét nói ra.

"Hai ông?" Hạ Thiên Kỳ chậm rãi thả chân đang treo trên đầu Lý Vưu xuống, ra hiệu cho Lý Vưu nói tiếp.

"Đúng vậy, không biết cái vật kia xuất hiện lúc nào, hắn và tôi giống nhau như đúc, lúc tôi không có ở đó thì nó sinh hoạt chung với người nhà của tôi, lúc tôi ở đó thì hắn sẽ biến mất.

Lúc tôi tỉnh dậy vào buổi tối mỗi ngày đều sẽ thấy một người đứng ngoài cửa sổ, hắn quay về phía tôi cười hề hề, như quỷ mị không lúc nào không xuất hiện trong cuộc sống của tôi."

Nghe Lý Vưu nói đến đây, trên mặt Hạ Thiên Kỳ không khỏi lộ ra chút bừng tỉnh, sau đó hắn lại đột nhiên cười lạnh:

"Lời như vậy tôi đã từng nghe, đừng cho là tôi không biết thứ quỷ đột nhiên xuất hiện kia chính là ông! Đây cũng hoàn toàn không phải chỗ ở của Lý Vưu trong hiện thực, vì nơi này chỉ có một mình ông, là ông muốn cướp đoạt!"

"Không! Tôi không phải quỷ, người bị tôi giết chết kia mới là quỷ!"

Giọng ngụy biện của Lý Vưu vô cùng chói tai, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại hoàn toàn lười biếng nghe hắn nói thêm gì nữa, mà là một cước đá bay đầu hắn.

Giết chết hai tên tiểu quỷ mà không tốt chút sức nào, Hạ Thiên Kỳ đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, lại bước nhanh quay lại trong phòng, tiếp theo bắt đầu tìm kiếm sổ sách trong phòng.

Kết quả sau khi lật xem mấy quyển sách, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ném sách trên đất, trong lòng đã rõ ràng thôn Tường Phượng này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

- ---

Trong phòng của quán trọ, mặc dù ba người Vương Tang Du đều không ngủ, nhưng đều không nói gì với nhau, hoặc ngồi trên ghế suy tính, hoặc là nằm trên giường nghỉ ngơi.

Mà đúng lúc này, ba người đều đồng loạt mở mắt, ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng gõ của "cộc cộc cộc".

Ba người nhìn nhau một cái đầy cảnh giác, mãi đến khi nhận được cái gật đầu của Vương Tang Du, Triệu An Quốc mới bất an hỏi:

"Ai đó?"

"Là tôi." Giọng của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên vang lên ngoài cửa.

"Thì ra là tiền bối."

Nghe giọng của Hạ Thiên Kỳ, Triệu An Quốc nhất thời trấn tĩnh lại, lại theo bản năng muốn đứng dậy đi mở cửa, nhưng bị Vương Tang Du đưa một tay kéo lại:

"Còn nhớ lúc quản lý Hạ đi đã dặn chúng ta những gì không?"

"Nhớ." Triệu An Quốc gật đầu có chút mờ mịt, tiếp theo hắn lại không tự chủ được mà sợ run người:

"Cô nghi ngờ đàn anh ngoài cửa là giả?"

"Không loại trừ khả năng này, trước đó quản lý Hạ đã từng đi rồi quay lại, coi như lần này đã là lần thứ hai, cẩn thận là hơn."

Vương Tang Du nói khẽ với Triệu An Quốc xong, cô lại xuống khỏi giường, tiếp theo đi tới trước cửa phòng.

Cùng lúc đó, Hạ Thiên Kỳ ngoài cửa lại có chút không nhẫn nại:

"Các người còn lằng nhà lằng nhằng cái gì?"

Lời còn chưa dứt, ba người Vương Tang Du đã nghe âm thanh cửa phòng bị mở ra, tiếp theo Hạ Thiên Kỳ hiện ra trong bóng tối của hành lang, từng bước đi vào phòng.

Thấy Hạ Thiên Kỳ vậy mà đi thẳng vào, biểu tình của ba người Vương Tang Du đều có vẻ có chút cứng nhắc, thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ lại nghi ngờ hỏi:

"Sau khi tôi đi, lẽ nào bên này lại xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có." Ba người vô ý thức lắc đầu, lại nghe Vương Tang Du hỏi:

"Quản lý Hạ đột nhiên quay về có có chuyện gì không?"

"Ừ, chuyện trong thôn này tôi đã điều tra rõ ràng, thật ra..."

Hạ Thiên Kỳ vừa nói vừa đến gần bên cạnh Vương Tang Du, mà Vương Tang Du thì không ngừng lùi lại, sau đó không đợi Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại nghe cô ngắt lời nói:

"Quản lý Hạ, lúc anh đi từng dặn dò chúng tôi là không nên tin bất cứ người nào, nên mời anh chứng minh với chúng tôi anh là quản lý Hạ thật trước."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi