ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ​

Canteen bệnh viện rất lớn, vì nơi này không chỉ là chỗ ăn cơm của các bác sĩ, mà còn mở ra cho một số bệnh nhân và người nhà cùng đi thăm khám bệnh.

Người trong canteen đặc biệt nhiều, xếp hàng rất dài, Hạ Thiên Kỳ nhìn rồi nhíu mày một cái, dù sao hắn cũng không cách nào nuốt được gì, nên cũng lười xếp hàng với Lưu Huyên, lúc này mới tìm một cái cớ nói:

"Hàng dài như vậy phải đứng tới khi nào, tính lại một chút, tôi không ăn nữa, cô đi mua về một chút là được rồi."

"Bọn họ xếp hàng không liên quan gì tới chúng ta ăn cơm, chúng ta cứ đi thẳng tới lấy cơm là được rồi."

Nói đến đây, Lưu Huyên nhìn Hạ Thiên Kỳ có chút nghi ngờ:

"Không phải anh thật sự mắc chứng mất trí nhớ rồi đấy chứ?"

"Dĩ nhiên không phải, chỉ là nhìn một đống người thế này, hôm nay có chút ăn không vô."

"Anh mệt mỏi như vậy, không ăn gì sao được, đi nhanh đi, lấy cơm không mất bao nhiêu thời gian cả."

Lưu Huyên nói xong, lại cầm tay Hạ Thiên Kỳ có chút mờ ám, kéo hắn đi tới một bên đại sảnh canteen, cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay Lưu Huyên, Hạ Thiên Kỳ cũng không ngại bị một người đẹp dắt đi, đi qua khỏi sau hàng dài, Hạ Thiên Kỳ mới phát hiện ở đầu tiên bên góc trái canteen lại có một cửa sổ chuyên cung cấp cơm nước cho nhân viên y tế.

Theo Lưu Huyên tới trước cửa lấy cơm, hiển nhiên nhân viên canteen đều biết hai người bọn họ, lúc này lai cười híp mắt chào hỏi:

"Tiểu Lưu hôm nay lại ăn cơm cùng bác sĩ Hạ, không phải tôi đã nói, hai người các người rất có tướng phu thê sao?"

"Thôi đi, tôi có chỗ nào xứng với bác sĩ Hạ, chú đừng nói đùa nữa."

Ngoài miệng Lưu Huyên ngượng ngùng nói, thế nhưng biểu tình trên mặt lại có thể nói là cảnh xuân rực sáng.

"Có cà chua không? Cho tôi vài trái."

Hạ Thiên Kỳ cũng không có tâm tư ở đây liếc mắt đưa tình với Lưu Huyên, lúc này cố tình hỏi ông chú kia một câu.

"Không có cà chua, chỉ có canh cà chua trứng, thử một chén không?"

"Vẫn là quên đi, tôi chỉ ăn cà chua."

Hạ Thiên Kỳ vừa nghe không có cà chua, trên mặt tức khắc lộ vẻ thất vọng, vì hắn đúng là có chút đói bụng.

"Giữa trưa anh đòi ăn cà chua? Anh cho anh là yêu tinh sao, phải ăn đồ có chút dinh dưỡng vào."

Lúc này Lưu Huyên đẩy Hạ Thiên Kỳ qua một bên, nói với ông chú lấy cơm bên trong:

"Nghe tôi, lấy cho anh ta một cái đùi gà, một con cá..."

Hạ Thiên Kỳ đứng một bên nhìn Lưu Huyên không tiếc tiền gắp thức ăn vào hộp đựng thức ăn, hắn không để ý mà lấy điện thoại di động ra, phát hiện thời gian trên điện thoại di động đã hoàn toàn ngừng bất động.

Hắn thử gọi điện thoại cho Lãnh Nguyệt, thế nhưng hoàn toàn không gọi được, hiển nhiên cái loại sản phẩm của hiện thực này, hoàn toàn không cách nào sử dụng trong đệ nhị vực.

Lần nữa thả điện thoại di động vào túi áo, hắn lại thủ dùng điện đàm gọi cho Lãnh Nguyệt, ở nơi này điện đàm lại có thể sử dụng bình thường, vì không bao lâu lại nghe giọng nói có chút lạnh lùng của Lãnh Nguyệt vang lên:

"Anh đang ở đâu?"

"Tôi ở canteen đây, còn bác sĩ Lãnh? Có phải ở khoa phụ sản đở đẻ cho người ta không? Ha ha..."

Hạ Thiên Kỳ không quên chế giễu Lãnh Nguyệt một câu trong điện đàm, Lãnh Nguyệt bên kia hừ lạnh một tiếng, một lúc lâu sau mới trả lời một câu:

"Tôi ở ngoài tòa nhà chuẩn đoán, một hồi nữa gặp nhau rồi nói đi."

Lãnh Nguyệt nói xong, không chờ Hạ Thiên Kỳ nói thêm gì, đã thẳng tay cúp điện thoại.

"Bác sĩ Lãnh tới rồi sao?"

Lúc này Lưu Huyên bưng khay thức ăn đã lấy xong cho Hạ Thiên Kỳ, có chút tò mò hỏi.

"Ừm, đã tới rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi."

Hạ Thiên Kỳ không muốn quay vào trong bệnh viện, vì hắn rất ghét ngửi mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện kia, đến tận lúc lên tới lầu hai, hai người mới tìm một nơi ngồi xuống.

Nhìn Lưu Huyên đẩy khay thức ăn tới trước mặt hắn, mùi thơm thức ăn khiến Hạ Thiên Kỳ có một cảm giác như đang nằm mơ.

Vì lúc bình thường mà nói, chỉ cần ngửi thấy mùi của loại thức ăn này thôi hắn đã muốn nôn rồi, thế nhưng bây giờ hắn lại ngửi được mùi thơm, toàn bộ giống như trước kia lúc hắn chưa dung hợp quỷ anh vậy.

"Cái vẻ mặt kia của anh là sao?"

Lưu Huyên nhìn khuôn mặt khó có thể tin kia của Hạ Thiên Kỳ, không xác định sờ sờ trán Hạ Thiên Kỳ:

"Anh đây không bị sốt mà, sao hôm nay lại không bình thường như vậy?"

Hạ Thiên Kỳ cũng không lên tiếng, chỉ run rẩy cầm đôi đũa lên, gắp chút thức ăn bỏ vào miệng, sau đó nhai thử mấy cái.

Không có cảm giác buồn nôn, chỉ có mùi thơm thức ăn, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại gắp một đũa lớn bỏ vào trong miệng, lúc này lại có một cảm giác muốn lớn tiếng khóc lên.

Cách thời gian dài như vậy, hắn vậy mà lại có thể ăn cơm như người bình thường.

Ăn cơm nước trong trong khay thức ăn như hổ đói, Hạ Thiên Kỳ không ngừng nói mấy lời như "ăn ngon", "ăn quá ngon" các loại, cái này cũng khiến Lưu Huyên ngồi đối diện nhìn mờ mịt một trận.

Bất quá nghĩ tới cả ngày hôm nay Hạ Thiên Kỳ đều biểu hiện không bình thường, cô suy nghĩ một chút rồi cũng không để ý nữa, lúc này cũng ăn từng miếng nhỏ.

Nói không khoa trương chút nào, bữa cơm này tuyệt đối là bữa ngon nhất ăn từng ăn từ trước tới nay, hắn ăn vào mà tưởng chừng như muốn khóc, nên trong chốc lát đã ăn hết một khay thức ăn đầy nhóc, ngay cả chút canh cũng không bỏ qua.

"Anh đây là đói mấy ngày rồi? Còn muốn ăn nữa sao?"

"Đói gần một năm, thôi ngưng, ăn nữa tôi phun ra mất."

Hạ Thiên Kỳ lắc đầu, vì ăn tương đối nhanh, dạ dày hắn quả thực có chút cảm giác bị trướng.

"Anh đây nói ra câu này không đáng tin, trước đó còn nói không muốn ăn, kết quả suýt nữa ăn luôn cả khay thức ăn."

"Tôi cũng không nghĩ tới khẩu vị của tôi tốt như vậy."

Hạ Thiên Kỳ trả lại này cho Lưu Huyên xong lại đột nhiên trầm mặc, vì trước đó lúc theo Lương Nhược Vân tham dự sự kiện đoàn thể, hắn còn chưa phục hồi thèm ăn, nhưng tình hình lúc này lại hoàn toàn không giống lúc đó, cái này đã nói lên, năng lực quỷ anh trong thân thể hắn đã bị đóng băng.

Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ cũng không che giấu, thử đi vào trạng thái quỷ anh, nhưng khiến hắn cảm thấy hoảng sợ là, hắn lại hoàn toàn không cảm giác được quỷ khí trong cơ thể.

Đừng nói đi vào trạng thái quỷ anh, ngay cả quỷ hóa cơ bản nhất hắn cũng không làm được.

Năng lực của hắn lần nữa bị phong ấn.

Đồng thời còn là từ đầu tới cuối, ngay cả năng lực quỷ anh cũng không có ngoại lệ.

Hạ Thiên Kỳ vừa mới kích động muốn khóc vì có thể ăn bình thường xong, nhưng trong chớp mắt, hắn cũng vì mất đi năng lực, mà sợ hãi muốn khóc.

Hai loại thay đổi cực đoan này, cũng khiến sắc mặt hắn nhìn qua lúc trắng lúc xanh.

Kỳ thực cũng không trách hắn cảm thấy kinh hoảng, vì hoàn cảnh vị trí của hắn lúc này không phải sự kiện thông thường, mà là trong sự kiện của đệ nhị vực, một người bình thường, đừng nói đối mặt ác quỷ, ngay cả đối mặt với một quỷ hồn cũng không làm được gì, chỉ có thể bị hành hạ đến chết.

Cũng cho tới lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới hiểu ra một câu nói kia của Ngô Địch trước khi rời đi: "Có thể chạy thoát rồi hẳn nghĩ tới chuyện giết quỷ."

Đây là Ngô Địch đang nhắc nhở bọn họ, sau khi đi vào sự kiện, năng lực bản thân sẽ bị phong ấn.

Cũng không biết loại phong ấn này tồn tại vĩnh viễn, hay nói sẽ có một thời gian mở phong ấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi