ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch:Hàn Phong Vũ

Đi ra khỏi phòng họp, ít nhiều gì trong lòng Trương Lam có chút không thoải mái, bà chỉ đơn thuần nói ra ý kiến của mình mà thôi, kết quả trái lại cứ như bị chỉa mũi dùi vào, bị ép tới mức một câu cũng không nói được.

"Chủ nhiệm Trương."

Trong lòng Trương Lam đang nghi ngờ có phải viện trưởng có thành kiến với bà hay không, thì một người đàn ông hơn cô ta mấy tuổi đột nhiên kêu bà một tiếng sau lưng.

"Sao vậy chủ nhiệm Vương?"

Người gọi cô ta lại là Vương Hiên, là chủ nhiệm một khoa, mặc dù thuộc tầng lớp giữa khá nhỏ, thế nhưng mỗi lần họp viện trưởng đều cố ý gọi tên ông ta, ý tứ muốn tìm cơ hội cất nhắc rất rõ ràng.

Vẻ buồn bực trên mặt Trương Lam quét sạch, cười một cái rực rỡ với Vương Hiên.

"Không có gì, chỉ là sợ cô sẽ mất hứng, dù sao hôm nay ngữ khí của viện trưởng quả thực không tốt, có thể là do bệnh viện xảy ra chuyện, nên ông ấy có chút nóng nảy.

Nhưng cô cũng biết, ông ấy cũng sắp về hưu rồi, nên không muốn gặp phải rối loạn gì nữa."

"Yên tâm đi, tôi không suy nghĩ nhiều, hôm nay cũng trách tôi nói không rõ ràng, có điều cuộc họp này cũng không giải quyết được vấn đề gì, còn không biết lát nữa phải làm sao."

"Những người nằm viện sẽ không có vấn đề gì, trấn an một chút thì có thể, trái lại bên tôi đây đang ở tiền tuyến thì tương đối lo lắng, rất nhiều người đã thấy cảnh tượng thê thảm của đám người Triệu Chí Hằng. Lại nói tiếp thì thật ra chuyện này có chút kinh khủng, tôi nghi một đồng nghiệp phía dưới nói, năm người chết này, hoặc là bị người moi rỗng đầu, hoặc là bị rút sạch chỉ còn một tấm da người.

Lúc đó trong cameras giám sát cũng đã tra, trong đó trống không, hoàn toàn không có gì chứng tỏ có người khả nghi ra vào."

Trương Lam đúng là có chút tin vô căn cứ, khu nội trú của cô ta và chuyện này gần như là đại bác bắn cũng không tới, vừa rồi bà cũng chỉ là biết được chút tình hình từ những người khác ở nơi đó, vốn định biểu hiện một chút trước mặt viện trưởng sắp về hưu kia, kết quả không những không như mong muốn, trái lại còn bị xấu mặt.

"Không phải là cái tổ chức khủng bố nào đó để mắt tới bệnh viện chúng ta đi? Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy rõ ràng chính là mấy thứ biến thái kia cố tình làm."

Trương Lam bĩu môi với vẻ mặt khó coi, Vương Hiên thở dài nói:

"Không biết, nếu không phải loại tình huống này, người lý giải được tình hình thực tế kia cũng sẽ không sợ hãi như vậy, loại chuyện này đừng nói là thấy, ngay cả loại người nghe nói như chúng ta đây cũng không nhịn nổi mà nổi da gà.

Ngoài ra cũng có người loan truyền, rằng hai người Triệu Chí Hằng và Hoàng An vì mất lòng người nhà bệnh nhân mà bị giết, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ai cũng không rõ ràng, đều là suy đoán lung tung.

Nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta ở trong bệnh viện vẫn nên cẩn thận một chút đi.

Bên kia tôi còn chút chuyện, chủ nhiệm Trương, tôi đi trước, tới lúc đó trò chuyện tiếp."

"Ừm, đi làm việc đi."

Nhìn Vương Hiên đón thang máy đi xuống lầu, không biết vì sao, trong lòng Trương Lam lại có chút bất an vô hình.

Cửa vào khu nhập viện và bộ phận chẩn đoán là hai tòa nhà liền kề nhau, ở giữa có một dãy hành lang dài có thể đi thẳng từ phòng khám bệnh bên này đi vào khu nội trú. Có điều dãy hành lang này nằm ở tầng cao nhất dãy phòng khám bệnh, chỉ có nhân viên y tế mới có thể đi con đường tắt này.

Đi vào dãy hành lang thông với hành lang tòa nhà nội trú kia, một mặt hành lang bị bóng tối bao phủ, Trương Lam nhìn thoáng qua thời gian, 2 giờ 30 phút chiều, đúng ra một bên hành lang đều là cửa sổ không nên tối như vậy mới đúng.

Bước nhanh đi tới trước, tới gần cửa sổ nhìn một chút, Trương Lam phát hiện bầu trời bên ngoài không đầy mây, ngược lại, tiết trời tương đối đẹp, nhưng không biết vì lý do gì, mà bên này không có tới một ánh mặt trời rọi vào.

Trận trận gió lạnh thổi tới tử phía trước, Trương Lam ôm hai bả vai bị lạnh run lập cập, tốc độ dưới chân bà cũng trở nên nhanh hơn, thế nhưng bà vừa mới đi tới vị trí một nửa, thì nhất thời cảm thấy trong thân thể dội tới cơn đau như dao róc vào da thịt, bà vô ý thức ôm bụng ngồi xổm trên mặt sàn.

"Xảy ra chuyện gì?"

Trương Lam đau tới mức nghiến răng, nhịn không được kêu một tiếng đau đớn, tiếp theo bà cảm giác như bị trướng bụng, đồng thời khiến bà cảm thấy vô cùng hoảng sợ chính là, dạ dày bà đang trướng lên theo tốc độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy.

Trương Lam trở nên càng thêm đau đớn, ôm phần dạ dày đang càng ngày càng trướng lớn kia lên lăn lộn trên sàn kêu cứu, thế nhưng mặc kệ bà có kêu gào thế nào, giọng của bà cũng chỉ có tự bà ta nghe được, như thể xung quanh cô ta có một lớp tường vô hình cản trở hết mọi thứ.

Mãi tới một chớp mắt bà hoàn toàn chết đi.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đi liên tục tới tầng cao nhất của tòa nhà khám bệnh, ở nơi này bọn họ thấy rất nhiều văn phòng của lãnh đạo, có điều so với mấy văn phòng này, sự yên tĩnh tầng này biểu hiện mới là chỗ bọn họ để ý.

"Tôi cảm thấy nơi này sợ là không an tòa như phía dưới, thật sự quá yên tĩnh, một người cũng không có."

Hạ Thiên Kỳ nhìn hai bên một chút, tiếp theo ánh mắt của hắn lại đột nhiên tập trung tới một tiếp, lại đưa tay chỉ vào một bên hơi nghiêng nói với Lãnh Nguyệt:

"Bên kia hình như có người nằm."

Nghe tiếng nhắc nhở của Hạ Thiên Kỳ, lúc này Lãnh Nguyệt cũng nhìn sang, quả thực nhìn thấy một người nằm ở cuối hành lang chếch bên phải bọn họ.

Hai người do dự một chút, sau đó chậm rãi đến gần vị trí của người nọ, mãi đến khi cách người nọ ở một vị trí khoảng 5 mét mới dừng lại, sau đó nhìn kỹ.

Đó là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, khắp người đầy máu nằm trên sàn, áo blouse mặc trên người hầu như biến thành màu đỏ, xung quanh thân thể bà ta tràn đầy chút bộ phận dính đầy thịt nát.

"Người này đã chết."

Lãnh Nguyệt do dự một chút lại đi thẳng tới bên cạnh thi thể nữ kia, sau đó lật thân thể thi thể nữ kia lên.

Đợi tới lúc thấy bụng của thi thể kia như bị thuốc nổ nổ tung, da thịt lồi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại chút máu, ngay cả Lãnh Nguyệt đã thường thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng không khỏi trở nên khó coi.

Thấy cảnh tượng thê thảm của thi thể kia, Hạ Thiên Kỳ trầm mặc một hồi, sau đó suy đoán không xác định nói:

"Con ác quỷ giết người kia hoàn toàn không có quy luật gì để nói, rõ ràng chính là muốn giết ai thì giết, hoàn toàn biến bệnh viện thành thiên đường giết chóc của nó."

"Chúng ta tìm một căn phòng vào đợi đi, sẽ tương đối an toàn hơn một chút."

Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút lại đưa ra một đề nghị.

"Mấy văn phòng này, chúng ta đi xem ngoài phòng khám bệnh một chút, hoặc tới khu vực trống trải của canteen đợi, tuy nói trong bệnh viện không có chỗ nào an toàn, thế nhưng ở bên ngoài lúc nào cũng an toàn hơn so với ở lại nơi này."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ở trong phòng không phải lựa chọn sáng suốt, vì mấy người chết trước đó kia đều là trong tòa nhà khám bệnh này, thế nhưng khu nội trú, và canteen bên kia vẫn chưa có tin người nào bị giết.

Cho nên tương đối mà nói, những khu vực khác an toàn hơn so với nơi này.

Bây giờ hai người bọn họ không khác gì người bình thường, nhiều nhất là cẩn thận hơn so với người thường, biết nơi này đang xảy ra chuyện gì, vẫn là phải nghĩ cách trì hoãn đến khi kỳ hạn năng lực đóng băng kết thúc mới được.

Nếu năng lực khôi phục, không nói có thể chiến thắng ác quỷ, ít nhất trong lúc chạy trốn có thể có nhiều lựa chọn và linh động hôn, không đến mức như bây giờ, một khi bị ác quỷ để mắt tới chính là cục diện chắc chắn phải chết là không thể nghi ngờ.

Sau khi thương lượng ngắn ngủi, hai người lại không do dự nữa, đều nhấc chân ra, dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi xuống lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi