ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Trình Phong | Biên: Hàn Phong Vũ​

Quỷ khí trong cơ thể của Hạ Thiên Kỳ ngày càng trở nên dồi dào, trữ lượng quỷ khí tăng lên hơn gấp đôi so với trước đó, sau khi hắn tiến vào trạng thái quỷ anh, đôi mắt đã bị màu tím bao trùm gần 7 phần.

Cảm giác với không gian càng trở nên mãnh liệt, nhưng vì không tiến hành tập luyện trên phương diện này nên hắn không chắc chắn có thể có thể khống chế được không gian trong một phạm vi nhất định, và trong thời gian ngắn.

Nếu có thể làm được thì không nghi ngờ gì thực lực của hắn sẽ đột phá đến trình độ nhất định.

Muốn làm tăng lên còn có rất nhiều cách, khô lâu quỷ giáp của hắn chính là một cái trong số đó, còn cần dùng chất lỏng màu đen tiến hành rèn đúc, mà khiến cho nó trở nên càng vững chắc hơn, nằm ở cấp bậc mạnh nhất dưới ác quỷ.

Nhưng vì muốn giữ lại một phần quỷ khí dùng để thi triển quỷ thuật, nên hắn cũng chỉ nén một phần nhỏ quỷ khí, sau đó làm đông chất lỏng màu đen với quỷ giáp thì tiến hành rèn đúc đơn giản.

Nhưng nếu đổi lại là phòng ngự bằng quỷ giáp hiện tại, nếu như Ngô Địch vẫn còn đối phó hắn giống như trước đó, chỉ một đòn tùy ý, thì phòng ngự của quỷ giáp tuyệt đối sẽ không xuất hiện khả năng bị công phá.

Lãnh Nguyệt trở về từ sự kiện ngẫu nhiên, tâm trạng nhìn cũng không tệ lắm, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi anh ta cụ thể ở bên trong đã trải qua những gì, vì hắn biết, ngay cả khi hắn hỏi, nếu Lãnh Nguyệt cảm thấy không cần thiết cũng sẽ không nói gì nhiều.

Ngược lại, nếu Lãnh Nguyệt cảm thấy cần thiết, dù hắn không hỏi, cũng sẽ chủ động nói cho hắn.

"Tĩnh Thù và sư muội của anh mấy ngày trước đã tới, gần đây hai người họ cũng không tệ lắm, một mực cố gắng tập luyện.

Lãnh Nguyệt đứng ở cạnh cửa, người cởi trần nhìn xem, mặc một cái quần dài màu đen, lộ ra những đường cong cơ bắp cân đối khỏe đẹp của Lãnh Nguyệt. Hạ Thiên Kỳ nói về chuyện vài ngày trước mấy người Sở Mộng Kỳ đến đây cho anh ta biết.

"Ừm". Lãnh Nguyệt nghe xong không có phản ứng gì, khẽ gật đầu như tượng trưng, hắn thì hỏi:

"Mấy ngày nay Ngô Địch có ở đây không "

"Không hề, có thể đã đi tham gia sự kiện rồi đi, quản lý cấp cao có lẽ cũng có sự kiện cần phải tham gia. Chỉ có điều cũng đã qua vài ngày, đoán chừng là cùng sắp quay trở về rồi."

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt đang bận rộn một mực dùng bút viết gì đó, nhịn không được đi vào nhà hỏi hắn:

"Anh viết gì thế, khi trở về thì viết không ngừng, đừng nói với tôi là anh có thói quen viết nhật ký."

"Không phải nhật ký, là bút ký."

Lãnh Nguyệt nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó khép quyển vở trong tay lại, anh ta vung tay ném quyển tập cho Hạ Thiên Kỳ.

"Cái gì! Anh cho tôi xem sao?"

Hạ Thiên Kỳ có phần không hiểu nhận lấy quyển bút ký mà Lãnh Nguyệt ném cho, hắn không khỏi ngạc nhiên phát hiện bên trong quyển bút ký như vậy mà tràn đầy những tư liệu có liên quan đến sự việc linh dị.

"Đây là…"

"Trước đây anh có hỏi tôi có biết thông tin gì liên quan về sự vật linh dị không, sau này tôi đều ghi chép những gì mình biết vào đây. Anh cầm lấy đi."

Nghe Lãnh Nguyệt nói lúc này Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ ra thật sự có chuyện như vậy, lúc đó hắn hỏi Lãnh Nguyệt có biết chút ít thông tin liên quan đến sự vật linh dị không, Lãnh Nguyệt trả lời là không, anh ta chỉ biết chúng qua lời của sư phụ.

Kết quả không ngờ Lãnh Nguyệt còn kỹ chuyện này, đặc biệt còn vì hắn mà làm ra một bản bút ký.

"Ôi! Chết tiệt, Lãnh Nguyệt anh đừng khiến tôi xúc động đấy chứ!"

Lãnh Nguyệt cảm thấy chuyện hắn làm chẳng có gì, với sự cảm động của Hạ Thiên Kỳ cũng không có cảm giác.

"Trên đây nhiều chữ như vậy, ít nhất anh phải vết tầm vài ngày, nhanh lên, đừng nói gì, cho tôi hôn một cái!"

"Ra ngoài!"

"Đừng vậy mà, tôi đùa thôi!"

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ ngoài miệng còn trêu chọc Lãnh Nguyệt, nhưng trong lòng thật sự không cảm động không được, hắn chỉ thuận miệng nói chút chuyện, còn mình xong đều quên, nhưng với Lãnh Nguyệt thì nhớ kỹ trong lòng, việc này lần nữa khiến từ trong đáy lòng hắn cảm thấy, gặp được Lãnh Nguyệt thật sự là đời trước hắn tích được đại đức.

Không ở lại bên Lãnh Nguyệt quá lâu, vì cho dù hắn nói gì, Lãnh Nguyệt đều không trả lời, hắn đành phải đường hoàng im miệng chạy về phòng của mình.

Sau khi về phòng, hắn gần như cả đêm không ngủ, lần nữa xem kỹ lại quyển bút ký của Lãnh Nguyệt, trên đó có ghi một số thứ hắn biết, nhưng lại có nhiều thứ mà hắn chưa từng nghe qua.

Trong đó có ghi chép liên quan tới kính tượng quỷ, loại quỷ vật này có thể dựa vào ảnh trong gương mà triển khai năng lực, khiến không gian trong phạm vi nhất định xuất hiện trùng lập giữa thật và giả khó phân biệt, và khai sinh ra quỷ gương.

Mỗi người bước vào đó điều bị mô phỏng, nhưng mỗi người chỉ có thể mô phỏng một lần, người bình thường bị khống chế sau khi thoát khỏi kính tượng quỷ sẽ nhận được một phần sức mạnh của nó, sức mạnh càng lớn thì càng có thể tái tạo lại quỷ gương nhưng với những người bị mô phỏng mà nói thì thực chất bản thân sẽ càng yếu.

Những ghi chép này, so với những suy đoán của hắn ngay trong lúc đó cũng không khác nhau nhiều lắm.

Hạ Thiên Kỳ quyết định chờ lúc nào Ngô Địch về cùng xin ra ngoài photo bản ghi chép này thành nhiểu bản, sau đó chia cho Triệu Tĩnh Thù, Vương Tang Du và hắn mỗi người đều có một bản.

Có vẻ Lãnh Nguyệt không cảm thấy gì hết, nhưng cả một quyển bút ký loại này, đối với những người mới đến mà nói thì so với thuốc tiên còn có ý nghĩa hơn rất nhiều.

Thời gian cứ tiếp tục trôi qua, chớp mắt đã qua bốn ngày.

Trong bốn ngày đó, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vẫn cứ như vậy cứ đi sớm về muộn tập luyện mỗi ngày, sống buồn tẻ như vậy đến bốn ngày sau, Ngô Địch từ bên ngoài về mới tuyên bố chấm dứt.

"Ngô lão đại, anh làm gì mấy ngày qua không thấy anh ở đâu, thật sự làm cho tôi lo đến đứt gan đứt ruột xém nữa là bị bệnh tương tư luôn đó. "

Ngô Địch vừa trở về, bèn xin lãnh nguyệt một bữa ăn, Lãnh Nguyệt nấu cho một bát mỳ sợi nước trong đặc sắc của Lãnh thị, sau đó Ngô Địch ăn ngấu nghiến, nhìn như người bị bỏ đói nhiều ngày.

"Nhóc con chú mày một chút cũng không thực tế. Nếu thật sự muốn anh đi thì mời anh ăn một bữa ăn đi, mấy ngày nay anh thật sự đói sắp chết."

Ngô Địch không nói gã mất tích vài ngày này là để làm gì, nhưng nhìn quần áo của gã rách rưới. Hẳn là đi đến đệ nhị vực rồi.

"Mời ăn tiệc không vấn đề gì, đợi anh ăn mì sợi của Lãnh thần xong chúng ta sẽ ra khỏi nhà, vài ngày nay không có anh làm chỗ dựa cho chúng tôi, chúng tôi cũng không dám ra ngoài, ngay cả cà chua đã sớm không còn để ăn nữa rồi."

Hạ Thiên Kỳ thực sự là đã bị kiềm nén quá sức! Lúc trước hắn mua tổng cộng cả hai bao tải cà chua, vài ngày đây ăn đã không còn nhiều nữa, nếu Ngô Địch không về, hắn chỉ có thể nhờ Triệu Tĩnh Thù mua từ bên ngoài đem đến đây cho hắn.

Ngô Địch với mì sợi do Lãnh Nguyệt nấu có vẻ như là tình hữu độc chung*, mãi cho đến khi ăn hết cả một nồi mì, anh ta mới quệt ngang miệng bày ra một bộ dạng vẫn chưa đã nghiền, nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:

*Tình hữu độc chung: tiếp xúc với nhau lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm.

"Ăn no bụng được tám phần, còn có thể ăn thêm một bữa tiệc lớn nữa, đi thôi, vừa vặn tôi cũng muốn đi ra ngoài happy một chút."

"Tôi không đi." Thấy Hạ Thiên Kỳ và Ngô Địch đều muốn ra ngoài chơi, Lãnh Nguyệt liền lập tức biểu hiện thái độ.

"Lãnh thần nếu anh mãi đợi ở đây thế nào cũng bị đóng mốc, đi ra ngoài chơi tốt biết bao."

"Tôi không quan tâm, anh đi đi."

Nói xong, không đợi Hạ Thiên Kỳ khuyên thêm một lời nào nữa, Lãnh Nguyệt nhanh chóng đi thẳng về phòng của mình.

Thấy Lãnh Nguyệt không đi, Ngô Địch không cảm thấy anh ta không thích ở chung với mình. Không quan tâm lắc đầu nói:

"Được rồi được rồi, cậu ta muốn trải qua cuộc sống của nông phu ở nơi sơn dã thì cứ để cậu ta trải qua cho tốt đi. Chúng ta đây ra ngoài vui chơi thôi.

Trước đó đã thỏa thuận là chú mời."

"Không thành vấn đề."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi