Dịch: Hàn Phong Vũ
Mặc dù diện tích thành phố Bắc An không nhỏ, nhưng vì vị trí tương đối lệch hướng bắc, cũng không phải loại thành phố lớn như thành phố Tuyên, nên dân cư cũng không quá nhiều, vì vậy khu vực có thể được cho là thành phố thật sự lại nhỏ đến mức đáng thương.
Lái xe khoảng hơn chục phút, Hạ Thiên Kỳ cũng đã dừng xe trước tòa nhà, sau đó hắn lại lo lắng bất an xuống xe.
Vì hắn phát hiện, tòa chung cư chỗ nhà hắn ở này, lúc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn.
Tòa chung cư bị một làn sương mù đen bao phủ, xung quanh đều là quỷ vực chấn động không gian, bên trong không ngừng phát ra trận trận khí tức kinh khủng khiến da đầu hắn tê dại.
Hiện tại có thể nói là hắn ở đỉnh cao của cấp lệ quỷ, khí tức có thể khiến hắn cảm thấy da đầu tê dại, không thể nghi ngờ là thuộc về ác quỷ.
Trước kia lúc trận pháp tồn tại, tòa chung cư này hoàn toàn bị ấn giấu, Lãnh Nguyệt từng nói chính là ác quỷ có tới gần cũng sẽ trực tiếp bị tiêu diệt, nên hoàn toàn không thể nào trở nên như bây giờ, quỷ khí cuồng bạo, ác quỷ tồn tại không chút cố kỵ.
Điều duy nhất có thể giải thích, chính là trận pháp ông nội hắn bố trí trong nhà, đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Hạ Thiên Kỳ ngửa đầu nhìn chỗ tầng lầu chỗ ở nhà hắn, mặc dù hắn có năng lực dạ thị có thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng không biết là do bị lớp sương mù bao phủ bên ngoài kia ảnh hưởng, hay bị quỷ vực xung quanh ảnh hưởng, hắn không cách nào nhìn thấy, vào giờ phút này, trong nhà hắn đang xảy ra gì.
Suy đoán bết bát nhất lần nữa được chứng thực, điều này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ gần như sụp đổ.
Vì trong lòng hắn rất rõ ràng, mặc dù mẹ hắn có thể vẫn luôn ở cùng bọn họ, chính là dựa vào trận pháp nghịch chuyển âm dương mà ông nội hắn bố trí.
Thế nhưng bây giờ trận pháp mất hiệu lực, cũng nói lên mẹ hắn đã không cách nào tồn tại như người bình thường.
Sẽ biến thành thứ gì, hắn không biết, cũng không dám nghĩ tới.
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ khác hoàn toàn với suy nghĩ của cha hắn, cha hắn muốn ở lại bên cạnh mẹ của hắn, không cần biết lấy cách thức tàn khốc đến mức nào. Thế nhưng trong lòng hắn, làm như vậy vừa là một loại biểu hiện lừa mình dối người, đồng thời cũng là một loại dằn vặt với mẹ hắn.
Người cũng muốn tiếp nhận thực tế, vì sống vốn là chuyện rất thực tế, rõ ràng đã mất, vẫn còn muốn sống trong ký ức quá khứ, cái này không cần biết với người sống, hay với người chết mà nói, kỳ thực đều là một loại tổn thương.
Hắn từng khuyên cha của hắn, thế nhưng cha hắn lại không nghe.
Mỗi người đều muốn có một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc, Hạ Thiên Kỳ cũng không ngoại lệ, khi lần đầu tiên hắn chứng thực được tình hình của mẹ hắn đã vô cùng đau khổ, đau đớn đến mức gần như muốn chết đi.
Nhưng sự lạc quan của hắn, kiên cường của hắn khiến hắn chiến thắng đau buồn.
Vì bất kể bây giợ mẹ hắn lấy cách thức nào tồn tại, bà cũng đã đi cùng mình qua hai mươi năm đời người, dành sự quan tâm và tình cảm cho mẹ mình, chưa bao giờ khiến hắn cảm giác mình có gì khác biệt với những đứa nhỏ khác.
Hắn yêu mẹ hắn, không muốn mất đi bà, muốn như những người khác, khi mẹ hắn dần trở nên già nua trong nụ cười, lấy vợ sinh con, phụng dưỡng làm bạn.
Nhưng số phận tước đoạt hết mọi thứ.
Hắn hận số phận, nhưng hắn không cách nào thay đổi hắn không muốn mẹ hắn như một con rối, mỗi ngày bị trận pháp điều khiển, bị trận pháp phong ấn lại trong nhà, cả ngày vô tri vô giác, không được giải thoát.
Mẹ hắn thật sự đã hy sinh rất nhiều vì ngôi nhà này, hắn thật sự không dám nhìn bà, ngay cả tự do rời đi cuối cùng cũng mất đi.
Nên hắn cũng không sợ một ngày nào đó mẹ hắn sẽ biến mất, hắn sợ là, trước lúc bà biến mất, hắn không thấy chào tạm biệt bà một lần, không rưng rưng đưa mắt nhìn bà rời đi.
Hắn vẫn luôn nghĩ phải tăng sức mạnh lên nhanh một chút, không phải để sửa chữa trận pháp này, mà là muốn cho trận pháp này không làm bà tổn thương, cho dù trận pháp sụp đổ, bà cũng sẽ không gặp phải xâm phạm của quỷ khí và sát khí, sẽ không thay đổi thành ác quỷ hung tàn, sẽ không mất đi sự lương thiện của bà.
Đó mới là chuyện hắn thật sự muốn làm, muốn đi ngăn cản.
Nhưng mà bây giờ... Đã quá muộn.
Mặc dù đầu vẫn nâng lên, thế nhưng nước mắt của Hạ Thiên Kỳ vẫn không bị khống chế mà chảy xuống, hắn không cảm giác được mình đang khóc, chẳng qua chỉ cảm thấy tầm mắt đang dần dần trở nên mông lung.
Hạ Thiên Kỳ vung tay gạt nước mắt, sau đó gương mặt lập tức bắt đầu trở nên dữ tợn, trong nháy mắt, cả người đi vào trạng thái quỷ anh, từng làn quỷ khí tung bay, lúc này mảnh giáp cũng phá thể mà ra.
Quỷ binh dao găm lần nữa xuất hiện, màu tím trong mắt Hạ Thiên Kỳ lại tràn đầy, sau đó thân thể hắn hóa thành một đường ảo ảnh vọt vào trong tòa nhà.
Hạ Thiên Kỳ lao thẳng một đường tới ngoài cửa nhà hắn, không đập mạnh cửa phòng xông thẳng vào, hắn theo thói quen gõ cửa một cái.
Tiếng cửa phòng vọng lại trong hành lang tĩnh lặng, thế nhưng trong phòng lại không có bất kỳ đáp lại nào.
Bóng dáng Hạ Thiên Kỳ cứng nhắc dừng một chút, sau đó mới lấy chìa khóa nhà hắn ra, mở khóa đi vào.
Trong nháy mắt mở cửa ra, mùi máu tanh hỗn tạp mùi xác thối khiến người khác buồn nôn cực kỳ gay mũi lập tức vọt thẳng ra ngoài.
Tim Hạ Thiên Kỳ hung hăng co rút một cái, trên khuôn mặt bị khô lâu khôi giáp bọc lại tăng thêm mấy phần đau khổ dữ tợn.
So với lúc hắn đi trong phòng không thay đổi quá nhiều, thế nhưng trên sàn gạch vốn sáng bóng lại tràn đầy vết máu nhức mắt, trên vách tường vốn được cha hắn quét một lớp sơn trắng tinh, khắp nơi đều là màu máu đỏ sậm bắn tung tóe.
Không hề nghi ngờ, căn hộ này, trong nhà của hắn, không những có người chết ở chỗ này, đồng thời trên số lượng càng không cách nào đoán được.
Mùi thối nặng nhất là từ phòng bếp, Hạ Thiên Kỳ lê bước chân nặng nề đi vào, trên bàn bếp đặt dụng cụ cắt gọt nhuộm máu, mở hộc tủ phía dưới ra, mưới mấy mảnh tàn thi bị nhét chen chúc bên trong.
Thân thể sụp đổ lui về phía sau, Hạ Thiên Kỳ không ngừng thuyết phục bản thân trong lòng, những việc này không phải mẹ hắn làm, mà là trận nhãn kia, con búp bê hấp thu sát khí kia.
Đứng trong phòng khách một lúc lâu, Hạ Thiên Kỳ mới lấy hết dũng khí đi vào phòng ngủ thuộc về cha mẹ của hắn, nơi này vẫn như lúc hắn rời đi.
Drap giường sạch sẽ gọn gàng, trên mặt đất không có chút vết màu nào, trên tủ đầu giường còn để tấm ảnh chụp lúc hắn đoạt giải quán quân cuộc thi võ thuật thanh thiếu niên thành phố.
Trong hình hắn cười rất vui vẻ, không buồn không lo, tràn đầy vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
"Cha, mẹ... Hai người có ở đây không?"
Lần nữa khóc không thành tiếng, Hạ thiên Kỳ nghiến chặt hàm răng, lại vào phòng ngủ của hắn, trong phòng ngủ còn sót lại lượng lớn vết máu, thậm chí hắn có thể thấy một chút thịt vụn và chi gãy bắt đầu thối rữa trên mặt đất.
"Đây đã... Không còn là nhà ta..."
Thân thể Hạ Thiên Kỳ hơi rũ xuống, dáng vẻ xoay người rời đi giống như một người già gần đất xe trời, lảo đảo muốn ngã, nước mắt bi thương không ngừng theo gò má của hắn chảy xuống, cọ rửa vết máu đen còn sót lại trên mặt sàn.
Đi tới bên cửa phòng, trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút không muốn dừng bước, sau đó lấy ra một điếu thuốc thơm dựa vào bên cửa mà hút.
Thuốc lá rất cay đắng, khói mù hút vào trong phổi như hóa thành vô số đinh thép thật nhỏ, tàn nhẫn phá hoại thân thể của hắn.